Mắt Cá Và Châu Ngọc - Tể Tể Liệp Thủ

Chương 35

Cảm xúc của Hàn Trân đi xuống, cho dù đã cố gắng kiềm chế nhưng nỗi nhớ mong đối với người đã khuất vẫn cắm rễ ở trong ngực, không thể nào nguôi ngoai.

Quý Đình Tông nhìn cô chăm chú, như thể thấy rõ lục phủ ngũ tạng của cô. “Chuyện xảy ra từ khi nào?.”

“Ông mất hồi em học cấp ba.” Cô cúi đầu nhấm nháp nước dùng, không nói thêm gì nữa.

Có hai chiếc xe cảnh sát băng qua trước cửa quán mì, tiếng còi vang vọng khắp cả con phố.

Bàn bên cạnh có người đang hút thuốc, thuốc lá Bạch Tướng Quân mười đồng một bao, mùi khói thuốc phả ra rất gay mũi. “Đã thay đổi hơn nửa năm mà sao tình hình trị an vẫn tệ thế nhỉ? Lần này là nhà ai bị cướp vậy?”

Bạn của người đó đáp lời. “Còn hơn cả cướp ấy, ở gần đây có một khu giải trí, tập trung rất nhiều đám nghiện rượu và lưu manh, chuyên ra tay với phụ nữ về nhà một mình lúc đêm muộn, lần trước có hai người mất tích lận đấy, thế là lượng xe tuần tra tăng lên gấp đôi.”

Người kia tỏ ra kinh hãi: “Thật hay giả vậy…”

Cuộc đối thoại của họ truyền sang bàn bên này, Quý Đình Tông buông đôi đũa gỗ, nhìn Hàn Trân đang thổi nước dùng cho nguội, gương mặt cô bị hơi nước bốc lên làm cho ửng đỏ, trông giống như quả vải vừa mới bị lột vỏ.

Tại Hồng Hà Cốc, kể cả lúc ở trong hồ bơi hay trước cửa sổ thì người ra sức cày cấy đều là anh, thế mà lúc này cô ăn uống còn ngon miệng hơn anh vậy đấy.

“Đã tìm nhà mới chưa?”

Anh đột nhiên cất tiếng, Hàn Trân ngước mắt lên nhìn, đáp: “Em vừa mới chuyển nhà, còn chưa đầy hai tuần đâu, căn nhà đó em phải trả gấp đôi tiền cho môi giới họ mới để lại cho em, em không định đi tìm nhà khác.”

Quý Đình Tông nhướng mày hỏi: “Phí môi giới là bao nhiêu?”

“Một ngàn.”

Anh không tỏ thái độ gì nữa, chờ cô ăn xong rồi đứng lên trả tiền.

Hàn Trân ôm rượu Ưu Hoàng đứng dưới đèn đường chờ anh, đúng lúc trông thấy chủ quán mở nắp nồi nước xương đang sôi sục, hơi nước nóng bốc lên cao, bao phủ lấy cơ thể cao lớn của người đàn ông.

Anh có tấm lưng dày rộng và vòng eo hẹp mạnh mẽ, chiếc áo sơ mi màu xanh lam đang mặc thẳng thớm vừa người, các đường nét trên mặt anh sắc sảo, có nét ngang tàng của một người đàn ông bản lĩnh.

Lúc này đứng ở nơi bị hơi nước che phủ mờ mịt, trên người anh toát lên dáng vẻ thanh bạch và ấm áp.

“Em lên xe trước đi.”

Hàn Trân nói anh đừng để lỡ thời gian, em đi bộ vài bước là tới nhà rồi.

Quý Đình Tông lặp lại một lần nữa: “Lên xe đi.”

Cô ngoan ngoãn ngồi vào trong xe, người đàn ông đưa cho cô một tấm thẻ, bên trên có địa chỉ và một số điện thoại được viết tay.

“Khi nào rảnh thì dọn qua.”

Hàn Trân sửng sốt, ngón tay siết lại đến trắng bệch, cô nói: “Em không cần, mối quan hệ giữa chúng ta không phải như vậy.”

Anh nhíu mày: “Như vậy là như nào?”

“Em không bán thân.”

“Ai bảo em bán thân?” Thấy cô nói năng bậy bạ, Quý Đình Tông cảm thấy hơi bực mình, anh nói: “Tôi chưa kết hôn còn em đang độc thân, ở bên nhau thì có vấn đề gì?”

Hàn Trân định mở cửa xe nhưng anh nhanh tay hơn, một tiếng “cạch” vang lên, cửa xe bị khóa lại khiến cô dù có muốn chạy trốn cũng không chạy đi đâu được.

“Thư kí trưởng Quý.” Giọng cô êm dịu dễ nghe như tiếng mưa xuân, có thể dập tắt lửa giận của người khác chỉ trong nháy mắt, cô nói: “Chúng ta cứ như bây giờ rất tốt mà.”

Anh là quan chức, không giống với loại người sống bất cần và phóng đãng mất kiểm soát như Chu Tư Khải.

Hàn Trân biết rõ, trong cuộc hôn nhân kia cô đã quá ngây thơ, giao phó bản thân cho đối phương quá vội, khăng khăng cố chấp, kết quả máu chảy đầu rơi, qua đó mà cô có được một bài học nhớ đời.

Cô phóng tục trong phương diện tình dục nhưng lại ghì chặt lấy trái tim mình, không chịu vượt qua lằn ranh lấy nửa bước.

“Tôi xấu lắm à?”

Hàn Trân nghiêng đầu sang nhìn, cô không hiểu ý anh. “Đâu có xấu.”

Trong xe nóng hừng hực, người anh chảy một lớp mồ hôi mỏng, mùi hương hoa hồng từ sữa tắm cũng bốc lên rất đậm. “Vậy già sao?”

Hai người cách nhau mười mấy tuổi, nhưng đường nét trên mặt anh thuộc kiểu rắn rỏi sắc nét, trông không già chút nào.

Vào thời điểm mấu chốt giải phóng dục vọng, cơ bắp toàn thân anh căng cứng, tỏa ra hormone nam tính khiến cô mê mẩn đến mất hồn, dù có là trai trẻ tuổi đôi mươi cũng chỉ đến thế mà thôi.

Tai Hàn Trân đỏ lên, cô lắc đầu đáp: “Anh không già.”

Quý Đình Tông vuốt ve cạy mở lòng bàn tay cô. “Vậy thì đừng từ chối tôi, Tiểu Trân.”

Hàn Trân mơ màng lên lầu, tấm thẻ được cô nắm chặt trong tay, che phủ nhiệt độ nóng bỏng trên cơ thể, cô kéo rèm ra, cúi người nhìn xuống phía dưới.

Người đàn ông ngồi trên ghế lái dường như phát hiện ra cô, anh ấn còi xe một tiếng đáp lại, sau đó mới khởi động xe rời đi.

Ngày hôm sau, Quý Đình Tông đến Văn phòng Tỉnh ủy, vừa hay gặp được Cố Ngạn Bình tới báo cáo tình hình chỉnh đốn an ninh trên toàn tỉnh.

Hai người bật ngờ gặp nhau trước cầu thang của tòa nhà số 5, xung quanh tấp nập người qua lại. Cố Ngạn Bình mặc đồng phục cảnh sát nghiêm chỉnh, phù hiệu cảnh sát đính trên mũ tỏa sáng dưới ánh mặt trời.

Vừa nhìn thấy anh, anh ta mặt mày hớn hở bước xuống cầu thang. “Đình Tông, sắc mặt trông khá quá, có chuyện vui à?”

Quan hệ tình dục có lợi cho cả đôi bên, đàn ông được tình dục tưới tắm cũng thể hiện ra trên mặt, khí sắc hồng nhuận, việc quan hệ tình dục ở mức độ vừa phải có ảnh hưởng tốt tới sức khỏe con người.

Quý Đình Tông lấy điếu thuốc trên môi xuống, nụ cười rất nhạt, không tiếp lời anh ta. “Cậu tới đây để chặn đường tôi đấy à?”

“Còn không phải ư, tối nay tìm chỗ nào uống rượu đi.”

Anh xua tay từ chối: “Rượu tàn phá ý chí con người, uống quá chén không quản được miệng, nói ra toàn mấy lời nhảm nhí.”

“Chính là vì muốn nghe cậu nói nhảm nên tôi mới muốn cùng cậu uống không say không về đấy.” Ánh mắt Cố Ngạn Bình sáng ngời. “Hồ Điệp từ Bắc Kinh trở lại rồi. Phụ nữ da mặt mỏng, sợ cậu bận rộn nên không dám mời, đây là chuyện hệ trọng của đời người nên tôi đương nhiên phải ra mặt giúp em gái mình chứ.”

Quý Đình Tông cười nhạt, “Nghiệp vụ của Giám đốc Cố rộng quá nhỉ.”

“Không phải chọc tôi.” Cố Ngạn Bình có tính cách thẳng thắn và hào sảng. “Rốt cuộc thì cậu có đi hay không?”

“Không đi được.” Anh lách qua Cố Ngạn Bình, bước lên bậc thang, “Chính hiệp vừa cử đoàn khảo sát tới Giang Châu để thanh tra kiểm tra, thời gian này tôi bận sắp xếp công việc, để lần sau đi.”

Anh lấy công việc ra để viện cớ, Cố Ngạn Bình cũng không thể bắt bẻ gì, anh ta không cưỡng cầu nữa, Quý Đình Tông đi lên lầu hai bước vào văn phòng, trên bàn đã bày một ly trà được pha sẵn.

Bàn làm việc của anh có để một chậu lan quân tử, nhưng bây giờ chỉ còn lại vài chiếc lá đã úa vàng, trong chậu hoa cắm đầy tàn thuốc.

Mân Thanh bước vào báo cáo công việc, một lá đơn quen mắt được đưa đến trước mặt anh.

Đó chính là đơn tố cáo tố giác Huyện trưởng huyện Lan Ngọc của lão Lôi trong Đêm hội Giao lưu Văn hóa ngày đó. 
Bình Luận (0)
Comment