*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Anh rút thằng nhỏ vẫn còn cương cứng của mình ra nhét lại vào quần, trên đầu ngón tay dính một vệt máu, nó chảy ra từ âm đ*o của Hàn Trân.
Còn trinh ư? Anh không tin, cô dâm đãng tới vậy...
Có thể nơi đó bị rách do thằng nhỏ của anh quá lớn cũng nên. Anh mới chỉ kịp đâm rút mười mấy cái, bên trong Hàn Trân đã cảm thấy đau rát vô cùng.
Tuy nhiên, đây quả thực là lần đầu tiên của cô, không có hôn ôm, không có vuốt ve, đối phương còn là một người xa lạ.
Trước khi kết hôn với Chu Tư Khải, cuộc sống của cô rất tệ hại, cô từng yêu đương nhưng chẳng có mấy thời gian để tâm tới chuyện tình cảm.
Sau khi kết hôn với anh ta, gánh nặng về kinh tế giảm đi rất nhiều, khi cô cam tâm một lòng vì đối phương thì lại bị lừa dối một cách thậm tệ.
Hàn Trân, gia đình đặt cái tên này cho cô là vì muốn cô sẽ có một cuộc sống tươi sáng như ngọc, thế nhưng trên thực tế, cô lại chỉ là một hòn mắt cá trộn lẫn trong đống châu ngọc mà thôi.
Ngoài cửa có tiếng động ồn ào, Hàn Trân hồi thần trở lại.
Vừa rồi cô bị thuốc làm cho hồ đồ, chỉ còn nhớ được đôi mắt kinh động lòng người đó của người đàn ông. Hiện giờ cô đã tỉnh táo trở lại, trong phòng không bật đèn, rèm cửa mở hé, ánh sáng từ bên ngoài len lỏi vào khiến căn phòng sáng tỏ.
Anh không xấu xí.
Không phải tất cả những kẻ lợi dụng sơ hở của người khác để đục nước béo cò đều có ngoại hình dung tục.
Ngược lại, Quý Đình Tông rất tuấn tú, dáng người anh thẳng tắp như cây tùng bách, toàn thân toát ra phong thái khiêm tốn và giỏi kiềm chế, sự sắc bén được che giấu đi toàn bộ.
Đây chắc chắn không phải phong thái của một người bình thường.
Hàn Trân không đoán được tuổi tác của anh, khoảng chừng từ ba mươi tới bốn mươi lăm, mái tóc chải ngược ra sau, cắt tỉa gọn gàng, hốc mắt sâu và sống mũi cao thẳng khiến anh trông giống như con lai.
Từ đầu đến chân không có lấy một món hàng hiệu, nhưng Hàn Trân biết chiếc quần tây mà anh mặc kia được cắt may thủ công, chất vải rất tinh tế.
Cô từng tặng cho Chu Tư Khải một chiếc tương tự, giá gần bốn mươi nghìn nhân dân tệ, số tiền này cô kiếm được từ việc làm người dẫn chương trình cho các hoạt động thương mại bên ngoài.
Chu Tư Khải chỉ xỏ thử một lần, anh ta không thích nên đã bỏ xó nó trong tủ.
Quý Đình Tông thắt lại dây đai lưng, sau khi dục vọng lắng xuống, khuôn mặt anh lộ ra nét lạnh lùng. “Người bên ngoài là do cô gọi tới sao?”
Hàn Trân bối rối đáp: “Không phải…”
Nhưng giọng nói của người đang đứng bên ngoài nghe rất quen tai, rất giống với tên tay sai đắc lực nhất của Chu Tư Khải, phó tổng giám đốc công ty Vạn Khai, Triệu Tuấn.
“Mặc quần áo tử tế lại đi”. Anh không thèm nhìn cô lấy một cái mà đi vòng đến bên đầu giường, dùng điện thoại bàn trong phòng bấm một dãy số.
Sau khi cuộc gọi được kết nối, đối phương hỏi danh tính, anh đã nói ra tên họ của mình.
Hàn Trân âm thầm ghi nhớ trong lòng, cô cũng không biết tại sao mình lại muốn ghi nhớ tên anh, có lẽ chỉ là do tiềm thức, dẫu sao cô cũng vừa được anh làm cho… sung sướng tới vậy.
Người đàn ông nói đôi ba câu ngắn gọn, Hàn Trân không nghe rõ, bên ngoài cửa vẫn rất ồn ào, cô chắc chắn kẻ đó là Triệu Tuấn, gã này rất thích uống rượu, uống say tất sẽ gây chuyện.
Cô chỉnh chang lại quần áo, cảm thấy tiến thoái lưỡng nan, cứ đứng mãi ở đây thì thật xấu hổ, ga trải giường ướt sũng một mảng do nước của cô bắn ra.
Dáng vẻ ý loạn tình mê đó của cô còn kiều diễm hơn cả hoa mận đỏ đang nở rộ ngoài cửa sổ, ngay cả chính cô cũng chưa từng phát hiện ra.
Cô không biết danh tính của người đàn ông này, nhưng ngoài cổng vườn mai có chốt kiểm tra, hôm nay là một ngày đặc biệt, ngay cả lãnh đạo tỉnh cũng đang có mặt ở đây.
Đủ để chứng minh nơi này rất có danh tiếng, quan khách tới đây không phú cũng quý.
Hàn Trân không thể cứ thế đi ra ngoài chạm mặt Triệu Tuấn, sợ sẽ gây thêm rắc rối, cô đứng dậy, cất tiếng: “Anh này, hay là anh tránh đi một lát, tôi ra ngoài xem tình hình ra sao”.
“Tránh?" Quý Đình Tông ấn bật lửa châm điếu thuốc lá, ánh lửa chiếu lên khuôn mặt anh, anh nhướng mày, hỏi: “Tránh đi đâu?”
Hàn Trân chỉ tay: “Nhà vệ sinh”
Quý Đình Tông ngồi xuống ghế sô pha: “Cô gái, mong cô hiểu rõ cho, tôi không phải người tình của cô, đừng làm ra mấy chuyện giấu đầu hở đuôi đó”
Rõ ràng là đang ngồi, nhưng thái độ của anh lại như đang nhìn cô từ trên cao xuống: “Cô định giải quyết đám người bên ngoài thế nào?”
“Anh ta là cấp dưới của chồng tôi…”. Hàn Trân cắn môi, nhất thời không biết phải nói tiếp ra sao.
Người đàn ông lập tức cau chặt mày: “Cô đã kết hôn rồi?”
Sắc mặt anh trở nên rất u ám, anh đã không kiềm chế được bản thân mà phạm phải sai lầm, hơn nữa đối phương còn là một người phụ nữ đã kết hôn.
Ngăn cách bên ngoài cánh cửa, Triệu Tuấn sau khi uống say không vào được phòng thì liên tục chửi bới, bỗng nhiên âm thanh ồn ào tắt hẳn, ngoài cửa truyền tới vài tiếng gõ nhẹ.
“Đình Tông, tôi Cố Ngạn Bình đây, quần áo mà cậu cần tôi mang đến rồi”
Quý Đình Tông đứng lên, chỉ mở hé cửa rộng bằng nửa người, thân hình cao lớn của anh che chắn tầm nhìn trong phòng, Hàn Trân vẫn cảm thấy rất sợ, vội vàng trốn vào chỗ khuất, cô không kịp xỏ giày, bàn chân luống cuống va vào chân bàn.
Cô không nhịn nổi cơn đau, miệng bật ra một tiếng kêu nho nhỏ, cô lập tức bịt chặt miệng lại.
Cố Ngạn Bình gần tứ tuần, dáng dấp đoan chính trang nghiêm, là lãnh đạo Công an tỉnh, anh ta có cùng cấp bậc với Quý Đình Tông, từng là cảnh sát điều tra tội phạm nên giác quan rất bén: “Trong phòng còn có người khác sao?”
Quý Đình Tông ngậm điếu thuốc, nhận lấy túi quần áo: “Một con mèo hoang thôi”
Hai người có mối quan hệ khá thân thiết, Cố Ngạn Bình nhận ra ngay có gì đó không ổn, trên người Quý Đình Tông thoang thoảng hương thơm của phụ nữ, hơn nữa trên vai áo sơ mi còn có một vệt son đỏ. “Quần áo đang yên lành sao lại ướt?”
Anh đáp lại qua loa: “Mèo hoang động dục, làm đổ tách trà”
Cố Ngạn Bình bán tính bán nghi, giơ tay định đẩy cửa. “Để tôi bắt giúp cậu”
Thấy cánh cửa càng lúc càng mở rộng, sắp lộ ra một góc sườn xám của Hàn Trân, trái tim cô đập thình thịch mãnh liệt.
Quý Đình Tông đưa tay chặn lại, cánh cửa trở về vị trí ban đầu, không nhúc nhích: “Nó bị dọa sợ nên bỏ chạy rồi”.
“Sảnh chính đã bố trí sẵn phòng nghỉ cho cậu, cậu không dùng mà lại chạy sang đây chiếm phòng của người khác làm gì?”
Anh mất kiên nhẫn, miệng phun ra một ngụm khói. “Đấy mà là phòng nghỉ sao, mới chợp mắt được mười phút, cán bộ cấp sở rồi thành phố đã thi nhau tới gõ cửa, chả khác gì phòng họp”
Cố Ngạn Bình nở nụ cười, nhìn đồng hồ. “Cậu nhanh lên, cậu là người đại diện cho phái đoàn của tỉnh tới tham dự tiệc nghỉ hưu của ông cụ Tề, cậu không có mặt thì người ta mở màn kiểu gì?”
Quý Đình Tông rít một hơi thuốc, không đáp lời.
Trước khi rời đi, Cố Ngạn Bình liếc nhìn căn phòng một cái rồi nói một câu chứa đầy hàm ý: “Thư ký trưởng Quý, nhớ chú ý thân phận của mình”