Hàn Trân mất tập trung, trong lúc nói chuyện với anh, ánh mắt cô vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, chiếc Land Rover đó vẫn chưa rời đi.
Qua lớp kính cửa sổ màu xanh quạ và sắc đêm mịt mù, cô thậm chí không nhìn rõ hình dáng của Chu Tư Khải, cố gắng đè nén những cảm xúc phức tạp trong lòng xuống rồi nói: “Xe bị hư hỏng, phí sửa chữa do công ty bảo hiểm của đối phương chịu, anh chê em lái xe không tốt thì sau này em không lái nữa.”
“Tôi có ý chê bai em, không cho em lái xe ư?”
Vẻ mặt Quý Đình Tông không rõ đang vui hay buồn, ánh mắt anh hướng ra ngoài cửa sổ rồi nhìn vào khuôn mặt cô.
Hàn Trân không phải kiểu người có suy nghĩ sâu xa, sự lo lắng và bất an lúc này đang hiện lên toàn bộ trên gương mặt thanh tú. Anh có thể dễ dàng nhìn ra được, cô cũng chẳng thể che giấu.
Chiếc xe được đăng ký dưới tên của anh, nguyên nhân và hậu quả của việc chiếc xe bị đưa về đồn, Quý Đình Tông nắm được rất rõ, anh cởi hai nút áo sơ mi rồi ra lệnh cho Hoàng Kiều: “Trở về đường Hương Đảo.”
Khoảng cách dần được kéo xa, chiếc Land Rover trong tầm mắt thu lại thành một chấm đen nhỏ, tâm trạng thấp thỏm của Hàn Trân nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Kết hôn với Chu Tư Khải hơn một năm, lớp ngụy trang và sự đạo đức giả của anh ta tan ra và sụp đổ từng chút một.
Hàn Trân đã nhân nhượng nhiều lần, chỉ vì muốn thoát khỏi vũng lầy của cuộc hôn nhân này.
Cô muốn tránh xa khỏi anh ta hơn là tiếp tục dây dưa.
Bàn tay Quý Đình Tông lúc này đang đặt trên đầu gối cô, đầu ngón tay tròn trịa và dày rộng, những đường gân xanh nổi lên trên mu bàn tay mạnh mẽ.
Hàn Trân luồn tay vào lòng bàn tay anh, mười ngón tay đan vào nhau, xúc cảm thô ráp kèm theo những vết chai mỏng, nóng và khô ráo.
Cô ngập ngừng cất tiếng: “Kỳ nghỉ anh có kế hoạch gì không?”
Người đàn ông không suy nghĩ sâu xa, đáp: “Nghỉ cái gì?”
Biết công việc của anh bận rộn, Hàn Trân không mong đợi gì nhiều, cô lí nhí nói: “Chưa đầy một tuần nữa là nghỉ lễ mùng một tháng năm, cơ quan anh không nghỉ à?”
Nghe ra trong lời nói của cô còn có ý khác, Quý Đình Tông quay đầu sang, ánh mắt ẩn chứa ý cười: “Em có kế hoạch gì cho tôi?”
Hàn Trân khựng lại vài giây, sau đó thành thật nói: “Em nào dám lên kế hoạch gì cho anh.”
Công việc thuộc phạm vi Quý Đình Tông quản lý rất phức tạp, Văn phòng Tỉnh ủy nằm trong cơ quan đầu não của tỉnh, cần phối hợp với lãnh đạo tỉnh triển khai công tác và liên kết với các bộ, ban, ngành của tỉnh và thành phố.
Anh đảm nhiệm công tác dân sự, quyền đưa ra quyết sách về các vấn đề như phê duyệt nguồn vốn hay số lượng hạng mục yếu, nhưng bù lại địa vị cao, tài nguyên chính trị rộng và nguồn lực mạnh mẽ.
Mùng một tháng năm những năm trước, anh đều phải phối hợp với lịch trình của lãnh đạo, phần lớn là trở về Bắc Kinh, nhân tiện ghé thăm cha. Mẹ anh định cư tại Washington đã lâu, rất hiếm khi về nước, một năm chẳng gặp nổi lấy một lần, Quý Đình Tông không cưỡng cầu. Anh cũng sẽ tụ tập dùng bữa với đám con em trong đại viện hay các bạn học cùng trường quân sự ngày trước tại những câu lạc bộ tư nhân.
Mười ngón tay đan vào nhau không nới lỏng, tay Hàn Trân dễ ra mồ hôi, nơi da thịt tiếp xúc trở nên ẩm ướt, anh hạ cửa sổ xe xuống, ngậm lấy điếu thuốc rồi châm lửa bằng một tay, làn khói tản ra khỏi miệng và mũi anh. “Em nói tôi nghe thử xem sao.”
Một tia sáng lóe lên trong đôi mắt đen lúng liếng của Hàn Trân. “Nghỉ lễ mình đi du lịch ngắn ngày được không anh, không quá xa đâu, chỉ đi trong tỉnh thôi.”
Quý Đình Tông nhìn vào gương chiếu hậu bên ngoài xe, dường như đang suy xét tới tính khả thi, một lúc lâu sau anh mới cất tiếng: “Muốn đi bao lâu?”
“Khoảng hai ba ngày.” Hàn Trân thận trọng ước tính thời gian.
Trên đường trở về, chiếc xe hơi tăng tốc, Hoàng Kiều đi đường vòng xa hơn, lúc chuẩn bị đến nơi, Quý Đình Tông không vội xuống xe ngay, nửa khuôn mặt anh chìm trong bóng tối. “Có thể sắp xếp.”
Hàn Trân cảm thấy rất vui, sợ anh đổi ý, cô rút tay về rồi móc lấy ngón út của anh, tự mình hành động. “Ngoắc tay, đóng dấu, không được thất hứa đâu nhé.”
Hành động trẻ con này càng tô điểm thêm cho sự thuần khiết của cô, giống như một ánh trăng sáng chiếu thẳng vào lồng ngực Quý Đình Tông.
Trái tim của người đàn ông mềm nhũn, anh rất muốn được gần gũi với cô, thế nhưng trong nội tâm lại chất chứa một dục niệm muốn phá hủy không một ai hay biết. Anh ngay lập tức ngậm lấy môi cô, nụ hôn nồng nhiệt không thể tách rời, bàn tay luồn vào trong áo cô mang theo tính xâm lược quá đỗi mạnh mẽ, nó mân mê trên da thịt mềm mại khiến lửa tình bùng lên.
Hàn Trân bứt rứt không yên, bị giam cầm chặt chẽ, cô cố gắng thoát khỏi vòng tay anh.
Quý Đình Tông không nhân nhượng, ngón tay nắm lấy đỉnh nhọn nhạy cảm nhất trên ngực cô, vết chai thô ráp ma sát khiến cho bầu vú run rẩy kịch liệt, giữa hai chân bắt đầu có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất, răng môi khẽ bật ra tiếng ngâm nga.
Nụ hôn cũng ngày càng mãnh liệt, ngay cả thời gian để thở cũng không có, bên tai Hàn Trân vang vọng tiếng thở dốc mạnh mẽ và giọng nói trầm khàn, nặng nề của người đàn ông.
“Khi nào mới hết?” Ngón tay Quý Đình Tông cọ xát vào mép quần lót của cô như thể nóng lòng muốn được vạch ra. “Em sắp khiến cho sự tự chủ của tôi cạn kiệt rồi.”
Lúc Hàn Trân bước xuống xe, gấu áo cuộn lên trên rốn, cánh môi bị hôn đến sưng đỏ, bảo mẫu ra ngoài đổ rác, cô ngay lập tức sửa sang lại, vừa hay được đón vào nhà.
Gió đêm lùa vào trong xe, Quý Đình Tông rít một hơi thuốc, vẻ mặt anh căng ra, chất chứa cả dục vọng bị khóa chặt, tóm lại là không dễ coi. “Ai bám theo xe?”
“Anh cũng phát hiện ra ư.” Hoàng Kiều ngồi vào xe, điều chỉnh lại gương chiếu hậu.
“Chiếc Land Rover biển A của tỉnh, số đuôi 233, chính là chiếc xe đã xảy ra va chạm với cô Hàn, bám theo ta hai mươi phút, tôi đi vòng qua đường Long Tuyền, hôm nay là thứ ba, cấm số 3 và 5* nên đã cắt đuôi được nó.”
(*Chỗ này giải thích một chút cho các bạn không lấn cấn, để hạn chế tình trạng tắc đường, một vài thành phố tại TQ đã áp dụng luật hạn chế phương tiện cá nhân lưu thông trên đường theo biển số xe, ví dụ ngày lẻ thì xe nào có số đuôi lẻ được chạy, ngày chẵn thì số đuôi chẵn chạy, hoặc thứ hai cấm đuôi 1 và 6, thứ ba cấm 3 và 5… Xe của Chu Tư Khải đuôi 3 nên bị cấm.)