Thành phố Ngu Sơn là tỉnh lỵ của tỉnh Giang Châu, có 38 đơn vị hành chính cấp huyện trực thuộc, trong đó huyện Lam Ngọc có vị trí đặc biệt nhất, nằm ở địa phận giao nhau giữa hai tỉnh, nơi đây từng là quả bóng cao su bị đá qua đá lại, không bên nào muốn bỏ nguồn vốn để phát triển.
Hơn hai năm trước, Bí thư Tỉnh ủy cùng phu nhân đã đích thân đến huyện thăm hỏi và quyên góp hơn bốn trăm nghìn nhân dân tệ để mở rộng trường tiểu học cũng như sửa chữa bệnh viện, thái độ của ông có thể toàn quyền đại diện cho tỉnh chuyển lời tới thành phố, do đó không thể không coi trọng, huyện Lam Ngọc cũng trở thành huyện sát biên giới tỉnh đầu tiên thoát nghèo.
Nơi đây quả thực đã được hưởng rất nhiều quỹ và dự án xóa đói giảm nghèo, từng được truyền thông gọi vui là "Huyện Thái Tử."
"Đúng là tán tận lương tâm."
Trong móng tay của em gái ông Lôi vẫn còn sót lại vết máu chưa lau sạch, Hàn Trân là người dễ xúc động, không nỡ nhìn thêm chút nào nữa.
Cô quay đầu, "Ông Lôi, thực ra tôi đến đây còn vì một chuyện khác, Đài truyền hình muốn phỏng vấn ông..."
Ông Lôi đặt cốc nước ấm bên cạnh cô, đoán trước được điều này, ông bối rối kéo ghế điều dưỡng ra.
"Cô Hàn, tôi có nỗi khổ riêng…"
Hàn Trân biết trong lòng ông ấy có điều trăn trở, cô nói: "Cuộc phỏng vấn sẽ không mất nhiều thời gian đâu, nếu ông không yên tâm để em gái ở một mình thì tôi có thể đến trông, tôi sẽ cố gắng giúp đỡ hết sức có thể."
Ông ngồi xuống ghế, cười khổ: "Cảm ơn ý tốt của cô, nhưng tôi đã quyết định sẽ không xuất hiện trước bất kỳ phương tiện truyền thông nào."
Hà Chiêu vân vê khuy măng sét, ánh mắt quan sát hai người mà không lên tiếng.
Cô đặt quả táo xuống rồi nghiêm túc nói: "Ông có nỗi khổ gì, có thể nói cho tôi biết không?"
Ông Lôi im lặng, không chỉ sắc mặt nặng nề mà lòng cũng nặng trĩu.
Hà Chiêu nhận ra, thái độ của ông đối với Hàn Trân tương đối ôn hòa, Đài truyền hình tỉnh đã nhiều lần cử phóng viên đến, vị bác sĩ làng này hoặc là nổi trận lôi đình hoặc là không nói một lời, phản ứng vô cùng tiêu cực và chống đối cánh truyền thông.
Hàn Trân chân thành nói: "Tôi muốn giúp ông thôi, đêm văn hóa lần trước, lá đơn của ông, tôi nói được làm được."
Nút thắt trong lòng được tháo xuống, ông Lôi trong phúc chốc trở nên rất xúc động, nếu không có Hàn Trân giúp đỡ, em gái ông sẽ không được giải cứu khỏi tầng hầm nhanh chóng như vậy, nếu để bệnh tình kéo dài thêm nửa ngày nữa, có thể sẽ dẫn đến tử vong.
Ông xoa mặt, cổ họng như bị hóc xương. "Tào Bình có chỗ dựa vững chắc, gan to tày trời mới dám phạm tội lớn như vậy... Có vụ án tham nhũng nào mà không dây mơ rễ má, nếu tôi ra mặt rồi lại đắc tội với ai, em gái tôi sẽ không thể rời khỏi bệnh viện được mất, chúng muốn trả thù hay hãm hại đều dễ như trở bàn tay, cô Hàn, vì sự an toàn của em gái, tôi không thể không thận trọng."
Động tác của Hàn Trân khựng lại, ông Lôi đã lạnh lòng, hiện giờ không còn tin tưởng ai nữa.
Ông bất chấp tính mạng nộp đơn tố cáo là vì em gái, cũng hành nghề y nửa đời người, vậy mà giờ đây người thân thiết nhất lại tàn phế không gượng dậy nổi, điều này đã trói chặt tất thảy tinh lực của ông.
Cô định mở miệng thì Hà Chiêu đã nhanh hơn một bước: "Ông Lôi, việc Tào Bình bạo hành em gái ông là án hình sự, không giống với án kinh tế, không có cơ hội xoay chuyển tình thế đâu, lưới trời lồng lộng, sớm muộn gì hắn ta cũng sẽ bị bắt, nếu sự việc được phơi bày thì sẽ tạo ra sức ảnh hưởng lớn hơn, sự trừng phạt mà hắn phải gánh chịu sẽ chỉ có nặng chứ không thể nhẹ được."
Giọng nói của ảnh cả Đài truyền hình Tỉnh thuộc dạng trời phú, trầm ấm, hào sảng và vô cùng truyền cảm: "Nếu hắn thực sự có ô dù thì dưới sức mạnh của dư luận, ô dù cũng chưa chắc dám bảo vệ hắn."
Ông Lôi không hề lay động: "Cậu không biết sự tình bên trong phức tạp đến thế nào đâu..."
Hà Chiêu có dáng dấp rất lịch thiệp và nổi bật, "Trên đời không có tội ác nào là có thể chôn giấu mãi mãi, bất kể giấu kỹ tới đâu, chỉ cần ông chịu ra mặt, chịu phối hợp thì nhất định sẽ đào ra được."
Ngạc nhiên trước thái độ kiên định và nghiêm nghị của anh ta khi nói ra những lời này, Hàn Trân ngẩng đầu lên nhìn, đúng lúc tầm mắt của Hà Chiêu cũng đang chiếu xuống.
Bốn mắt nhìn thẳng vào nhau trong phút chốc, cảm xúc của anh ta không mặn không nhạt, sau đó rời mắt đi trước.
Ông Lôi nở nụ cười bất lực: "Cậu lý tưởng hóa quá rồi."
Một tràng tiếng bước chân truyền đến từ bên ngoài hành lang.
Ông Lôi liên quan đến vụ trọng án, tình hình rất đặc biệt, bệnh viện cân nhắc đến sự riêng tư và an toàn nên đã sắp xếp cho ông vài nhân viên bảo vệ.
Người dẫn đầu có khuôn mặt chữ điền và vóc dáng thô kệch, đứng chặn ở cửa.
"Hết giờ thăm bệnh rồi, nếu phóng viên muốn hỏi chuyện thì hãy đợi đến ngày mai."
Hà Chiêu nhíu mày liếc anh ta một cái. "Quy định do ai đưa ra?"
Người mặt chữ điền nghiêng người sang một bên nhường đường, ra hiệu cho họ rời đi: "Bệnh viện đưa ra, thời gian thăm bệnh là nửa tiếng, tôi chỉ nhận tiền làm việc thôi."
Hàn Trân đứng dậy, cảm thấy không cam lòng, cô cất tiếng gọi: "Ông Lôi?"
"Về đi thôi, cô Hàn à." Ông Lôi phất tay, sau đó cúi người vắt khô chiếc khăn trong chậu, cẩn thận lau mặt cho em gái.
Thái độ mà ông thể hiện ra rất lạnh lùng và kiên quyết.
Khi đến đây Hàn Trân đã có sự chuẩn bị về mặt tinh thần, không đặt quá nhiều kỳ vọng, do đó cô không cảm thấy thất vọng.
"Cô họ Hàn à?"
"Hàn Trân."
Hà Chiêu cùng cô bước ra khỏi phòng bệnh.
Hai người không đi không được, nhân viên bảo vệ rất nghiêm nghị và khắt khe, số phóng viên mà họ phải ứng phó những ngày qua không chỉ dừng lại ở con số một vài tốp, lúc này họ đứng chặn ngoài cửa phòng bệnh như một bức tường người, còn ông Lôi thì không có tâm trạng tiếp tục trò chuyện.
Hà Chiêu dường như không vội tới tụ họp với những nhân viên còn lại của Đài truyền hình tỉnh, anh ta nheo mắt lại nghiền ngẫm.
"Tôi có ấn tượng về cô, ở…"
Đợi mấy giây vẫn không thấy nói tiếp, Hàn Trân đoán hẳn là anh ta không nhớ gì.
"Tiệc rượu bất động sản, tôi đã chiếm chỗ của anh."
"Thế à." Hà Chiêu nở nụ cười để lộ hàm răng trắng sáng, vô cùng thân thiện, khiến người ta như được tắm mình trong gió xuân.
"Cô và ông Lôi quen biết nhau từ trước à?"
Hàn Trân thành thật gật đầu. "Tôi từng đến huyện Lam Ngọc để lấy tư liệu cho chương trình, có dịp gặp gỡ ông Lôi vài lần."
"Tôi biết ngay mà, ông ấy không hề tỏ ra đề phòng cô."
Sáu chiếc thang máy tại khoa nội trú đều nhảy số cực kỳ chậm, Hàn Trân nhìn chằm chằm xuống mũi giày, đường nét thanh mảnh phản chiếu trên tấm cửa kim loại.
Ánh mắt của Hà Chiêu thỉnh thoảng lại nhìn sang quan sát cô.
Cho đến khi cánh cửa thang máy mở ra, giường đẩy cấp cứu đột nhiên lao thẳng ra bên ngoài.
"Bệnh nhân nhồi máu não cấp, xin hãy tránh đường!"
Vị bác sĩ nam đầu đầy mồ hôi ngồi quỳ trên cơ thể người bệnh đang ở ranh giới giữa sự sống và cái chết, cố gắng ép tim cấp cứu.
Hàn Trân không kịp trở tay, bả vai được Hà Chiêu kịp thời kéo lấy, chân cô loạng choạng không đứng vững, má trái va vào cánh tay của anh ta, vành tai bị cọ xát đau nhói.
Cho đến cả hai ngã đập vào bức tường cô mới đứng vững được, một bên giày cao gót cũng bị tuột ra.
Hà Chiêu dựa lưng lên tường, lồng ngực phập phồng lên xuống, hai đầu lông mày nhíu lại, phát ra một tiếng kêu đau đớn.
Tình huống phát sinh quá đột ngột, Hàn Trân thoát ra khỏi vòng tay của anh ta: "Anh Hà, anh không sao chứ."
Hà Chiêu đứng thẳng dậy, ôm lấy bên ngực trái vừa bị khuỷu tay đập mạnh, lắc đầu đáp: "Thang máy đến rồi kìa."
Hàn Trân tập tễnh đi tới nhặt giày đeo lại vào chân, khi quay lại phát hiện sắc mặt anh ta tái nhợt, cô áy náy cất tiếng: "Lưng anh bị đập mạnh quá à? Còn ngực thì sao? Hình như tôi đã đập trúng anh."
"Không sao đâu." Hà Chiêu dùng tay còn lại chắn cửa thang máy đợi cô bước vào, khi chỉnh lại chiếc áo sơ mi nhăn nhúm, anh ta bỗng nở một nụ cười không rõ nguyên do.
"Lần này tôi nhớ cô rồi, cô Hàn."