Mắt Cá Và Châu Ngọc - Tể Tể Liệp Thủ

Chương 89

Họ đến một nhà hàng Nhật Bản tên Ưu Tương nằm ngay gần đó. Hôm nay, ở đây chỉ phục vụ món sashimi và nhím biển vừa được vận chuyển từ Hokkaido tới bằng đường hàng không vào buổi sáng.

Phòng riêng đã được đặt trước, Hà Chiêu kéo cánh cửa kiểu Nhật ra rồi giới thiệu: “Đây là Lưu Phong, phóng viên của đài Giang Châu, lần trước hai người đã gặp nhau ở bệnh viện”.

“Xin chào MC Hàn”. Lưu Phong đứng dậy, bắt tay cô với thái độ vô cùng thân thiện, “Mới vài ngày mà chúng ta lại gặp nhau rồi”.

Hàn Trân có ấn tượng rất sâu với đôi mắt sưng húp của anh ta ngày đó, cô bắt tay anh ta rồi ngồi xuống đối diện bọn họ.

Người đã đến đủ, Lưu Phong gọi nhân viên phục vụ, “Sếp, lần này anh mời nên em sẽ không khách sáo đâu”.

“Cậu đã khách sáo với tôi lần nào hả?”

Chỗ ngồi của Hà Chiêu gần với cửa sổ nhất, sau tấn bình phong có vài cây tre xanh um đang ẩn mình, một cơn gió thổi qua, những cái bóng lốm đốm và ánh đèn đong đưa thành hòa vào làm một.

Khuôn mặt của anh ta chìm vào trong đó, trông rất sáng sủa và rõ nét.

Lưu Phong xoa tay nở nụ cười, “Làm phóng sự bí mật mấy ngày không về nhà, bà xã nghĩ em có người khác bên ngoài nên hiện tại cứ đúng giờ là phải giao nộp điện thoại, tiền tiêu vặt thì bị giảm xuống một nửa, sống khổ sở lắm, hôm nay em nhất định phải thịt anh một bữa ra trò”.

Hàn Trân ngạc nhiên, “Đài truyền hình xưa nay không khuyến khích thực hiện phóng sự bí mật, các anh mạo hiểm điều tra huyện Lam Ngọc là vì lý do gì?”

Phóng sự bí mật luôn bị coi là hành động bất chính, danh lợi thu được chẳng đáng là bao, thế nhưng rủi ro tiềm ẩn lại nhiều vô số kể.

Đến khi phơi bày sự việc ra ánh sáng, dù lời lẽ có chính nghĩa tới đâu thì vẫn sẽ nhận về vô số lời chỉ trích từ các nhà phê bình trên mạng.

“Không có lý do gì cả, đây là công việc nằm trong phạm vi chức trách của tôi mà thôi”. Nhân viên phục vụ lần lượt lên món, Hà Chiêu nhấp một ngụm rượu sake, “Tôi muốn dùng vụ việc này làm bước đệm, sau đó chọn ra vài chủ đề mang tính suy đoán để thực hiện phóng sự chuyên sâu.”

Hàn Trân nhìn sang Lưu Phong.

“Chủ yếu là vì cái ông Lôi đó nhất quyết không chịu hé răng lấy nửa lời, chúng tôi không thu được manh mối nào nên không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bí mật điều tra”.

Anh ta thành thực nói tiếp, “Sếp chỉ đâu thì tôi đánh đó, trước đây nếu không có sự đốc thúc của anh ấy thì tôi đã chẳng thi đỗ chứng chỉ phóng viên, sau này lại có ơn cứu mạng”.

Chuyện này cô từng được nghe kể, khi đưa tin về vụ bắt cóc du khách Hong Kong làm con tin, Hà Chiêu đã bị đám bạo loạn đánh đập khi cố cứu một đồng nghiệp và rồi bị thương.

Hóa ra, người đồng nghiệp đó là Lưu Phong.

Anh ta nhấp một chút rượu rồi liến thoắng kể lại cuộc bạo loạn đó, nắm đấm anh ta có thể chịu đựng được, nhưng khi một con dao nhắm thẳng về phía cổ, nếu không phải Hà Chiêu bất chấp tính mạng cứu anh ta vào thời khắc quan trọng thì anh ta đã chết ngay tại trận rồi. Sau khi sự việc xảy ra, anh ta chỉ biết ấn lên miệng vết thương đang chảy máu trên ngực Hà Chiêu và khóc thảm thiết.

“MC Hà quả là người tốt”. Nghe xong câu chuyện, Hàn Trân lập tức cảm thán.

Hà Chiêu quay sang nhìn cô, “Tôi ư?”

Hàn Trân trả lời một cách chân thành, “Không phải ai cũng có dũng khí xả thân như vậy”.

“Trong lòng cô Hàn tán thưởng kiểu dũng khí như vậy sao?”

“Đương nhiên”

Anh ta nở nụ cười rạng rỡ, “Vậy cuộc phỏng vấn với ông Lôi, tôi hy vọng cô sẽ giúp đỡ”.

Hà Trân nghe hiểu ý của anh ta, cô dùng chiếc thìa nhỏ múc phần thịt nhím biển nướng, lớp phô mai trên bề mặt giòn rụm, trong lúc bọn họ nói chuyện, mười món ăn đã được bưng lên, một nửa là đồ sống, một nửa được nướng chín, cô đã ăn hết năm đĩa đồ nướng đó.

Hà Chiêu bấm chuông, kêu nhân viên mang lên thêm một đĩa nữa.

“Cô đã được chứng kiến những giao dịch trong khu giải trí mà Tào Bình xây dựng bằng tiền tham ô chưa? Dơ bẩn vô cùng. Những vấn đề liên quan tới huyện Lam Ngọc quả thực không hề đơn giản, tôi muốn nhờ vào sự giúp đỡ của ông Lôi để có thể khai thác sâu hơn, phản ánh sự thật một cách khách quan nhất, dư luận sẽ tự có nhận định của riêng mình, hơn nữa cũng là để giúp đỡ những người thuộc nhóm thiểu số kia”.

Hàn Trân nhíu chặt mày như thể đang suy ngẫm, cô có khuôn mặt trái xoan thanh tú, không để tóc mái, phần tóc tơ ở đường chân tóc vừa mềm vừa mảnh.

Nghe Hà Chiêu nói chuyện đích thực là một kiểu tận hưởng, giọng nói của anh ta nghe rất vang, lôi cuốn và mạnh mẽ, một lúc sau, Hàn Trân dừng động tác lại, “Nếu ông Lôi chấp nhận để tôi phỏng vấn thì tôi sẽ giúp anh”.

“MC Hàn, cô mà đồng ý sớm thì đã đỡ cho chúng tôi biết bao việc rồi”. Lưu Phong vui vẻ rót rượu cho cô nhưng bị cô từ chối.

Thế rồi anh ta tự uống hết nửa chai rượu sake, sau đó bắt đầu lải nhải về chuyện gia đình, một lúc sau chuyển sang chỉ trích đám lãnh đạo năng lực yếu kém, một lúc sau nữa lại phê phán xã hội đầy rẫy tệ nạn như bệnh dịch.

Bầu không khí trở nên thoải mái hơn, Hà Chiêu cũng uống theo vài ly, người đổ về phía trước, nở nụ cười như có như không, “Mới có mấy đĩa thức ăn mà đã khiến cậu say thế này”.

“Sau này không bị vợ mắng nữa nên em vui chứ sao”. Lưu Phong vịn vào cạnh bàn đứng lên, “Hai người cứ nói chuyện đi, em đi vệ sinh một lát”.

Tướng tá của Lưu Phong còn vạm vỡ hơn cả người phương Bắc, anh ta đi xuống cầu thang trong trạng thái say khướt, không cẩn thận vấp ngã, một tiếng động lớn vang lên khiến cho người ta hết hồn.

_______________

Thành phố trực thuộc đã báo cáo một sự việc đột xuất lên tỉnh, văn phòng mở cuộc họp nhỏ kéo dài tới mười giờ tối.

Khi Quý Đình Tông ra khỏi tòa văn phòng sáng đèn, Hoàng Kiều che ô cho anh. Lúc chập tối, trời tạnh mưa một lúc, nhưng khi đêm xuống lại bắt đầu có mưa, tiếng sầm rền vang vọng bao trùm con phố vắng vẻ không bóng người, khiến nó trở nên rất u ám.

Các vị đồng liêu cất tiếng chào tạm biệt khi đi ngang qua nhau, ai nấy đều ngáp ngắn ngáp dài, mặt mũi phờ phạc trông rất mệt mỏi.

Hoàng Kiều nhìn vào gương chiếu hậu, “Thư ký trưởng, sáng mai anh còn có cuộc họp, nếu mệt quá thì anh nên nghỉ lại bên đại viện một đêm”.

“Không cần đâu”. Anh bỏ điện thoại xuống, xoa lên ấn đường rồi ra lệnh lái xe.

Khi về tới nơi, trước cổng có một chiếc xe ô tô màu đỏ rượu đang đỗ, kiểu dáng rất sang trọng, thuộc dòng xe Mercedes-Benz cải tiến.

Nghe thấy tiếng động cơ, bảo mẫu vội vàng chạy tới, “Anh Quý, có khách tới”.

Anh đóng cửa xe lại rồi rảo bước tiến vào nhà, “Khách nào?”

“Là bà Quý”

Người được nhắc đến là Khương Miểu.

Vừa đặt chân vào nhà anh đã trông thấy Hàn Trân đang ngồi trên cầu thang, hai tay ôm lấy người, giày trên chân bị đá văng ra còn hai mắt thì đỏ hoe lên vì khóc. 
Bình Luận (0)
Comment