Mật Hôn

Chương 40

Nguyễn Dật Trạch đứng ngoài cửa, sau khi lấy lại tinh thần, nhìn cửa phòng đóng chặt, hoài nghi có phải vừa nãy bản thân nhìn lầm hay không?

Sao cô lại ở đây?

“Cốc cốc cốc ——” Anh gõ cửa phòng em gái.

Anh cần phải xác nhận, có phải anh chưa tỉnh rượu, cho nên xuất hiện ảo giác hay không.

Rất nhanh, cửa phòng mở, Nguyễn Ngưng xuất hiện phía sau cửa.

“Anh hai?”

Nhìn thấy em gái nhà mình, vẻ mặt Nguyễn Dật Trạch hơi hòa hoãn, nhưng lại thất vọng.

Anh nói rồi, sao cô có thể xuất hiện ở nhà anh?

“Ngưng Ngưng, Dật Trạch.”

Lúc này, Phó Minh Viễn vừa nói chuyện bên cửa sổ đã cúp điện thoại đi tới.

“Anh Minh Viễn, Lam Lam nói phải đi, em đi tiễn cô ấy.” Nguyễn Ngưng nói với anh.

“Ừ.”

Từ từ? Bọn họ đang nói ai?

Bởi vì say rượu, đại não Nguyễn Dật Trạch biến thành một vũng nước, tư duy chuyển động trì độn.

Cho nên, trong phòng còn có người?

Trong phòng, Âu Lam nhìn cửa.

Thấy ngoài Nguyễn Ngưng và Phó Minh Viễn ra, còn có một thân ảnh cao gầy đứng đó, thầm thở dài, càng muốn trốn thì càng không trốn được.

Cô đeo balo lên, bất đắc dĩ đi qua.

Nghe được động tĩnh, Nguyễn Ngưng nghiêng người nhìn về phía cô.

“Lam Lam, kiểm tra xong chưa?”

Âu Lam hàm hồ gật đầu, nhìn Nguyễn Dật Trạch một cái.

Nguyễn Dật Trạch còn mặc quần áo ngày hôm qua, áo sơ mi nhăn nhúm dúm dó, tóc cũng không chải vuốt, xoã tung hỗn độn, còn mang theo mùi rượu, hình tượng quả thực rối tinh rối mù.

Nhưng mà đẹp trai, dù hình tượng không tốt nhưng cũng chấp nhận được.

Chung quy vẫn hơi thất lễ.

Nguyễn Ngưng nhìn Âu Lam, lại nhìn anh trai đang ngây ra, cười xấu hổ, sau đó túm Nguyễn Dật Trạch đến cửa phòng của anh.

Ngửi thấy mùi rượu trêи người anh, cô quở trách: “Anh, hôm qua anh đi bar đúng không?”

“Ngưng Ngưng à, trước đừng nói cái này.”

Nguyễn Dật Trạch nhìn chằm chằm Âu Lam, nhắm mắt rồi lại trợn mắt, sau đó lắc đầu, nhíu mày nói: “Em nói thật với anh, có phải bây giờ anh đang nằm mơ không?”

Thấy anh vẫn còn lơ mơ, Nguyễn Ngưng nhíu mày.

“Em thấy anh còn chưa tỉnh rượu đâu, anh về phòng đi, em gọi người đưa canh giải rượu cho anh được không?”

Nói rồi đẩy mạnh Nguyễn Dật Trạch đang muốn nói lại thôi vào trong phòng.

Thấy Nguyễn Ngưng đuổi anh trai cô đi rồi, Âu Lam thở phào.

Hễ nghĩ đến lần trước cái tên bệnh tâm thần này hại cô suýt thì không kịp biểu diễn, cô lại tức giận.

Nhưng dù sao anh ta cũng là anh trai của Ngưng Ngưng, cho nên cô không thể nổi bão, phải giữ bình tĩnh.

Quay đầu đi, bỗng nhiên phát hiện Phó Minh Viễn đang nhìn cô, sống lưng cô cứng lại, cười gật đầu với anh.

Phó Minh Viễn gật đầu, sau đó thu hồi tầm mắt.

Tuy không phải rất rõ ràng, nhưng Âu Lam cảm thấy, dường như đường cong gương mặt của anh nhu hòa không ít.

Khí lạnh quanh thân có thể đông lạnh người thành băng cũng biến mất theo…

Vị Phó ảnh đế này, tính tình đúng là cổ quái.

Âu Lam nghĩ đến đây, càng thêm đồng tình với chị em của mình.

Nếu cả ngày cô đối mặt với người âm tình bất định như vậy, dù có đẹp trai thế nào, cô cũng sẽ bị ép điên.

Dĩ nhiên Phó Minh Viễn không biết Âu Lam đang mắng thầm anh.

Anh vốn đã có suy đoán, chỉ chờ thử nghiệm chứng, kết quả không ngờ tới Âu Lam trực tiếp mặc váy trang điểm.

“Tên nhóc họ Âu” trong miệng Nguyễn Dật Trạch là một vị tiểu thư, anh cũng không đoán trước được.

Cũng là vì cái sai lầm về ấn tượng ban đầu, hơn nữa bất kể là tính cách hay là giọng nói của Âu Lam đều thực trung tính, cho dù anh quan sát được một ít chi tiết nhỏ cũng không liên tưởng đến phương diện kia.

Bây giờ thì tốt rồi, khói mù bao phủ trong lòng tan thành mây khói trong khoảnh khắc, rộng mở thông suốt.

Còn đầu sỏ gây tội khiến anh hiểu lầm —— Nguyễn Dật Trạch, xem phản ứng của cậu ta, chắc cậu ta cũng không biết mình nhận lầm.

Nguyễn Ngưng đẩy anh trai về phòng, đóng cửa lại rồi quay đầu nhìn Âu Lam, cười xin lỗi.

“Lam Lam, ngại quá, bình thường anh trai em không vậy đâu…”

Cô đang muốn giới thiệu để bọn họ làm quen, ai biết anh trai lại không biết cố gắng như vậy?

Đúng vậy, đúng là bình thường không như vậy…

Nhớ tới cái tên bệnh tâm thần văn nhã bại hoại kia, Âu Lam thầm nhổ nước bọt.

“Ừ, đi thôi, chị còn phải về chỗ ở một chuyến.”

“Vâng, em để tài xế đưa chị đi.”

Nguyễn Ngưng cầm tay cô ấy, vui vẻ xuống dưới tầng cùng cô ấy.

Phó Minh Viễn nhìn hai cô gái rời đi, nhún vai, xoay người vào phòng Nguyễn Ngưng.

Cửa mới vừa đóng lại, cửa phòng Nguyễn Dật Trạch đối diện lại mở ra.

Anh đã vội vàng thay một bộ quần áo, thấy ngoài cửa không có bóng người, vội vã chạy xuống tầng.

“Bác Lưu, có nhìn thấy Ngưng Ngưng đâu không?”

Tới phòng khách, không thấy người, anh sốt ruột bắt lấy quản gia đi ngang qua hỏi.

“Tiểu thư đi tiễn bạn của cô ấy, chắc là ở cửa lớn.”

Lời bác Lưu còn chưa dứt, Nguyễn Dật Trạch đã tông cửa xông ra.

Nhưng lúc anh chạy tới cửa, cửa lớn chỉ có một mình Nguyễn Ngưng, nào có thân ảnh khác?

“Ngưng Ngưng, bạn em đâu?” Anh chạy đến bên cạnh em gái, sốt ruột hỏi.

“Chị ấy ngồi xe đi rồi.”

Nghe thấy người đã đi rồi, Nguyễn Dật Trạch ảo não.

Nguyễn Ngưng quay đầu lại, thấy anh thở hổn hển, nghi hoặc hỏi: “Anh hai, sao vậy?”

Nguyễn Dật Trạch cứng lại.

“À, không có gì” Anh xoay tròng mắt, nói: “Thì chưa thấy em dẫn bạn về bao giờ, tò mò.”

Nguyễn Ngưng hồ nghi liếc anh một cái, luôn cảm thấy hôm nay anh trai kì lạ thế nào.

“Cô ấy là Lam Lam, em từng nhắc đến với anh rồi.”

“Lam Lan sao?” Nguyễn Dật Trạch nỉ non.

*Lam trong tên của Âu Lam là mây mù, Nguyễn Dật Trạch nghe thành Lam Lan, Lam trong xanh lam, Lan trong hoa lan.

Tên của cô… thật dễ nghe.

“Các em mới quen biết sao?” Anh tiếp tục hỏi.

“Không ạ, quen lâu rồi.”

Nguyễn Ngưng nhìn anh, nhíu mày nói, “Anh hai, có phải tối qua anh lại đi uống rượu không?”

Nguyễn Dật Trạch nhìn em gái hưng sư vấn tội, đang muốn nói bóng nói gió hỏi cách liên lạc của nữ thần, đành phải tạm thời từ bỏ.

Anh gãi đầu, cười ha ha, “Không có cách nào, xã giao mà.”

Đánh chết cũng không nói là anh đi luyện tửu lượng.

Biết anh là giám đốc công ty, quả thực loại xã giao thương nghiệp này không tránh được.

Vẻ mặt Nguyễn Ngưng dịu đi, nhưng khuôn mặt nhỏ vẫn nhăn nhó: “Vậy cũng không thể uống nhiều rượu như vậy được, đầu còn đau không? Em đi nấu canh giải rượu cho anh uống.”

Nói rồi kéo anh vào nhà.

Nguyễn Dật Trạch lưu luyến nhìn thoáng qua cửa lớn, đi theo cô vào nhà.

Trêи ban công tầng hai, Phó Minh Viễn nhìn hai anh em bọn họ trở về, ngón tay gõ lan can, mắt lộ ra suy tư.

Không thể không nói, quả thực sự xuất hiện của Âu Lam quấy rầy tính toán của anh, làm anh loạn.

Anh luôn thận trọng trong chuyện tình cảm, bằng không nhiều năm như vậy cũng sẽ không một mình.

Trước kia là bởi vì bận rộn, thật sự không có thời gian nghĩ đến loại chuyện này, sau này lại không muốn tạm bợ.

Không gặp được người hợp tâm ý, còn không bằng cứ đơn độc như vậy.

Mặc dù bị bắt liên hôn, lúc đầu anh cũng muốn chờ anh trai chị dâu có con sau đó kết thúc cuộc hôn nhân không tình yêu này.

Nhưng không ngờ...

Anh nhìn thân ảnh nhỏ xinh dưới lầu, lúc nhận ra, khóe miệng anh đã không tự giác mà cong lên.

Dường như chỉ cần nhìn thấy cô gái này, rung động trong lòng tựa như đá rơi vào mặt hồ, tạo nên từng vòng gợn sóng, dập dềnh không ngừng.

Muốn được cô đáp lại, muốn ánh mắt cô chỉ dừng trêи người anh.

Loại cảm giác này quá xa lạ, trong một lĩnh vực chưa từng đặt chân đến, anh vụng về như đứa trẻ mới ra đời, cái gì cũng không hiểu.

Phó Minh Viễn mím chặt môi, ánh mắt sâu thẳm.

Lúc thân ảnh dưới lầu biến mất ở cửa, anh mới chậm rãi thu hồi tầm mắt.

Buổi tối tắm xong, hai người lại ghé vào cùng đối diễn.

Nguyễn Ngưng đã tìm được cảm giác, ban ngày cũng xem video tiến hành điều chỉnh, đại khái đã không còn vấn đề gì nữa.

Tất cả suất diễn đã tìm được cảm giác thích hợp, cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, tâm trạng nhẹ nhõm xưa nay chưa từng có.

“Anh Minh Viễn, thật sự cảm ơn anh!”

Đôi mắt cô gái cười thành hai vầng trăng non, giọng nói ngọt ngào mềm mại, anh nghe mà lòng nhũn ra.

Nhìn cô, Phó Minh Viễn duỗi tay sờ đầu cô.

Nhưng trầm mặc một lát, anh nói: “Anh thông qua thử vai rồi, cuối tuần vào tổ.”

Nguyễn Ngưng ngẩn ra, “Là bộ phim cảnh sát kẻ xấu kia sao?”

“Ừ.” Phó Minh Viễn gật đầu, “Cho nên, cuối tuần này chúng ta về nhà đi.”

Sau khi lĩnh giáo được tính nết của Nguyễn Lập Hoành, anh thật sự không yên tâm để một mình Nguyễn Ngưng ở lại Nguyễn gia.

Ông lão này, có lẽ cũng yêu con gái, nhưng cách của ông thật sự khiến người ta không dám khen tặng.

Cho nên rời đi, mang tiểu nha đầu về.

Người giúp việc đã nhờ Văn Triết tìm, nhân lúc trước khi đi anh xem xem, có anh ở đây, cũng có thể kiểm nghiệm giúp tiểu nha đầu.

“À, vâng ạ.” Nguyễn Ngưng gật đầu.

Cô không có ý kiến, dù sao cô cũng không nghĩ đến việc ở lại nhà.

Thậm chí cuộc sống một mình, cô đã chờ mong thật lâu.

“Vào tổ rồi, chắc phải hai ba tháng sau anh mới có thể trở về.”

Phó Minh Viễn nói, mắt nhìn cô chằm chằm, bất động thanh sắc quan sát vẻ mặt cô gái.

Cô… có luyến tiếc anh không?

“Hai ba tháng á?” Nguyễn Ngưng chớp mắt, không ngoài ý muốn lắm.

Dù sao bốn năm đại học theo đuổi thần tượng với Chân Đông Đông, dĩ nhiên biết anh bận rộn thế nào, thậm chí đồng ý gả cho anh cũng không phải không vì nguyên nhân này.

Nhưng nay đã khác xưa, nghĩ anh đóng phim thường xuyên ngày đêm điên đảo, thậm chí vài ngày không có thời gian chợp mắt, hơn nữa lần này lại còn là phim cảnh sát người xấu, chắc chắn không tránh được việc diễn vai hành động, cô đau lòng.

“Liệu có vất vả lắm không?” Cô nhìn anh, dịu dàng hỏi.

“Chắc là… bình thường.”

“Vâng, vậy là tốt rồi, chắc chắn là bộ phim của đạo diễn Kỷ rất tuyệt, trả giá nhiều hơn chút cũng đáng giá.”

Nguyễn Ngưng cười khuyến khích anh, “Lâu rồi không thấy phim mới của anh, chiếu phim rồi nhất định em phải ra rạp xem, cổ vũ anh Minh Viễn.”

Thấy cô hứng thú bừng bừng, vô cùng chờ mong, Phó Minh Viễn mím môi, cuối cùng cười bất đắc dĩ.

Đúng là, nửa điểm không nỡ cũng không có…

Buổi tối lúc ngủ, Nguyễn Ngưng nhìn “thỏ tiên sinh” rối rắm một lát.

Cuối cùng vẫn đặt ở giữa, còn ngủ rồi có bị đá rơi xuống không, cô đã từ bỏ việc tự hỏi vấn đề này.

Dù sao cũng chỉ vài ngày, để anh Minh Viễn thiệt thòi đi, trở lại nhà bọn họ rồi, anh liền có giường lớn để ngủ.

Ngày hôm sau, Nguyễn Ngưng bắt đầu bận rộn công việc lồng tiếng.

Còn bên Phó Minh Viễn, đạo diễn Kỷ đã gửi kịch bản chi tiết đến.

Vốn muốn đưa Nguyễn Ngưng đến phòng thu âm, nhưng mà bị Văn Triết đốc xúc, anh cũng chỉ có thể ở lại Nguyễn gia nghiền ngẫm nhân vật và lời kịch.

Lúc ăn tối, Phó Minh Viễn nói chuyện chuẩn bị về với ba Nguyễn mẹ Nguyễn.

Mẹ Nguyễn không có ý kiến gì, ban ngày bà toàn ra ngoài la cà tham dự tiệc, rất ít ở nhà, lúc ăn cơm tối mới gặp bọn họ thôi.

Ba Nguyễn muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng cũng không nói ra lời đang giữ trong lòng.

Buổi tối cơm nước xong, Nguyễn Ngưng bị anh trai gọi lên sân thượng.

“Anh, có chuyện gì sao?”

Hai người ở sân thượng nói chuyện linh tinh lúc lâu, ánh mắt Nguyễn Dật Trạch lập lòe, hỏi cô: “Ngưng Ngưng à, người bạn ngày hôm qua của em đó… cô ấy làm gì?”

“Cô ấy là ca sĩ.”

Tròng mắt Nguyễn Ngưng xoay chuyển, cười tủm tỉm nhìn anh, “Anh hai, anh hỏi cái này làm gì?”

“Không… không có gì.”

Nguyễn Dật Trạch hàm hồ nói, “Thì anh thấy hình tượng khí chất của cô ấy rất tốt, xem cô ấy có muốn ký hợp đồng không…”

“Vậy anh chậm một bước rồi, chị ấy sắp ký hợp đồng.”

Nguyễn Dật Trạch nhíu mày, “Ký với công ty nào?”

“Cái này em không rõ ràng lắm.” Nguyễn Ngưng lắc đầu, “Chị ấy không nói với em.”

“Sao nghe không đáng tin vậy?”

Nguyễn Dật Trạch cau mày, “Vậy đi, em đưa WeChat của cô ấy cho anh, anh đi hỏi, tránh cho cô ấy bị lừa, bây giờ có nhiều công ty quản lý lừa tiền lừa sắc lắm, còn có cả mại ɖâʍ…”

Nhìn ánh mắt đơn thuần của em gái, câu nói kế tiếp của anh nghẹn trong cổ họng.

Nhưng lời anh đã dọa Nguyễn Ngưng không nhẹ.

Cô cuống quít gật đầu, “À, vâng, anh chờ một chút.”

Cô gửi WeChat của Âu Lam cho Nguyễn Dật Trạch, rồi gửi tin nhắn cho Âu Lam, để cô biết có chuyện như vậy.

Lúc này mới nói với Nguyễn Dật Trạch: “Anh, vậy Lam Lam nhờ anh nhé.”

“Được, cứ để anh hai lo.”

Nhìn tin nhắn cô gửi tới, Nguyễn Dật Trạch cong môi, xoa đầu cô nói.

“Anh ra ngoài đây, đêm nay có tiệc rượu.”

“Anh lại đi uống rượu à?” Nguyễn Ngưng chun mũi.

“Không có cách nào, xã giao mà.”

Nguyễn Dật Trạch hàm hồ nói, xoay người đi xuống lầu, bước chân nhẹ nhàng.

“Thiếu gia, hôm nay đi đâu?” Lên xe, tài xế hỏi anh.

Nguyễn Dật Trạch nhìn chằm chằm giao diện WeChat, đang cúi đầu thao tác, nghe vậy thuận miệng nói: “Chỗ cũ.”

“Vâng.”

Tài xế gật đầu, lái xe đến quán bar Phi Sắc…

Nguyễn Ngưng nhìn xe anh rời đi, chu môi, đứng ở sân thượng một lúc, cũng xuống tầng về phòng.

“Anh Minh Viễn, anh nói xem, anh trai em cả ngày uống rượu, liệu có xảy ra chuyện gì không?”

Trong phòng, Nguyễn Ngưng cầm kịch bản, đọc vài câu kịch, không nhịn được mà hỏi Phó Minh Viễn.

Phó Minh Viễn cũng đang nghiền ngẫm nhân vật, vẻ mặt anh so với ngày thường lạnh lùng không ít, mày nhăn thành chữ xuyên (川), lúc giương mắt nhìn qua, khí thế trong nháy mắt kia làm Nguyễn Ngưng cứng đờ.

Cảm thấy thật sự giống như đổi thành người khác…

Nhưng lúc nhìn thấy cô, hàn ý nơi đáy mắt anh lại lặng yên biến mất, tựa như băng tuyết tan.

“Không sao, không phải có tài xế đi theo sao?” Anh hoãn thanh nói.

Nguyễn Ngưng ngẫm lại thấy cũng đúng, gật đầu, hỏi anh: “Anh Minh Viễn, lần này anh diễn vai gì thế?”

Nhìn hung ác quá…

Phó Minh Viễn hơi dừng một chút, nói: “Một cảnh sát.”

Ánh mắt Nguyễn Ngưng sáng ngời, không ngờ cô đoán đúng rồi.

Nhưng nhớ ra phải bảo mật, Nguyễn Ngưng cổ vũ anh, không hỏi nhiều nữa.

Chiều hôm sau, Phó Minh Viễn bị bí, xuống lầu định uống rượu, tìm cảm giác nhân vật.

Kết quả tới phòng khách, nhìn thấy Nguyễn Dật Trạch thất hồn lạc phách đi vào từ ngoài cửa.

Thấy anh hoảng hốt, trêи người còn mặc quần áo ngày hôm qua, Phó Minh Viễn nhướng mày, không phải thật sự bị Nguyễn Ngưng nói trúng, xảy ra chuyện gì chứ?

“Dật Trạch?” Anh gọi một tiếng.

Rốt cuộc Nguyễn Dật Trạch cũng có phản ứng, nhưng anh ấy cũng chỉ nhìn anh một cái, gật đầu, rồi thu hồi tầm mắt.

Vẻ mặt chịu đả kϊƈɦ nặng kia, Phó Minh Viễn nhìn mà nhíu chặt mày.

Anh kéo anh ấy đến sô pha ngồi xuống, rót hai ly Whiskey, một ly đặt trước mặt anh ấy, một ly tự mình nâng lên uống.

Nguyễn Dật Trạch ngoan ngoãn ngồi xuống, nhưng nhìn ly rượu trước mặt, anh lại nhíu mày, đáy mắt hiện lên chán ghét và kháng cự.

Phó Minh Viễn thầm quan sát vẻ mặt anh ấy, thấy vậy nhướng mày.

“Xảy ra chuyện gì?” Anh nhẹ giọng hỏi.

Nguyễn Dật Trạch không trả lời anh, tuy chán ghét và kháng cự, nhưng vẫn nâng ly rượu lên, uống một ngụm rượu.

Rượu mạnh vào cổ họng, mặt anh ấy đỏ bừng lên, nhìn cực kỳ khó chịu.

Nghẹn một lúc lâu, anh ấy nhìn Phó Minh Viễn đối diện, cũng không biết thế nào mà, hỏi ra miệng:

“Này, anh Phó… nếu, tôi nói là nếu, anh có một người bạn, anh ấy… không cẩn thận ngủ với một người đàn ông, anh nói nên làm gì bây giờ?”

Tay đong đưa ly rượu của Phó Minh Viễn dừng lại, “…”

Nguyễn Dật Trạch cũng nhìn anh: “…”

Trầm mặc đáng sợ đi qua, đuôi lông mày Phó Minh Viễn hơi giương, hỏi: “Nam kia, là Âu Lam sao?”

Sau đó, anh thấy anh rể tinh thần hoảng hốt lộ ra vẻ mặt hoảng sợ với anh.
Bình Luận (0)
Comment