Mật Hôn

Chương 69

“Chuyện gì vậy ạ?” Nguyễn Ngưng chớp mắt.

Nghe giọng điệu này… sao lại giống như hơi nghiêm trọng?

Âu Lam trầm mặc một lát, cuối cùng muốn nói lại thôi: “… Chờ gặp mặt rồi chị nói sau.”

---ĐỌC FULL TẠI truyenggg.com---
“À vâng, vậy được rồi.”

Nguyễn Ngưng nghi hoặc trong lòng, nhưng Âu Lam không muốn nói, cô cũng chỉ có thể chờ gặp mặt rồi hỏi sau.

“Chị biết một tiệm bánh ngọt làm bánh kem rất ngon, chúng ta cùng đến nếm thử nhé?”

Biết Âu Lam thích ăn bánh kem dâu tây, Nguyễn Ngưng gật đầu.

“Vâng, ở đâu ạ?”

“Lát nữa chị sẽ gửi địa chỉ cho em.” Âu Lam đáp, “Chắc là chị sẽ đến muộn một chút.”

“Vâng, chị cứ từ từ đến cũng được.”

---ĐỌC FULL TẠI truyenggg.com---

Hai người hẹn thời gian gặp mặt xong liền ngắt máy.

Nguyễn Ngưng rúc trên sô pha, ôm Kẹo bông gòn mềm mại trong lòng.

Hai ba tháng qua đi, mèo con lớn lên nhiều, ôm vào trong ngực cảm giác vô cùng thoải mái.

Đang định bế mèo con đến phòng ngủ, tiếng nhạc thanh thúy động lòng người vang lên.

Nguyễn Ngưng cầm điện thoại lên nhìn, là anh trai Nguyễn Dật Trạch.

Cô ấn nghe, “Anh hai?”

“Ngưng Ngưng,” Giọng Nguyễn Dật Trạch truyền tới, “Hôm nay rảnh không? Muốn về nhà ăn cơm không?”

“Hôm nay? Nhưng mà em vừa mới hẹn bạn…” Nguyễn Ngưng chần chờ nói, “Có chuyện gì sao?”

“Cũng không có gì…” Nguyễn Dật Trạch cười mỉa, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, hỏi, “Bạn mà em nói, không phải là Âu Lam chứ?”

“Đúng vậy.” Nguyễn Ngưng chớp mắt, “Sao vậy?”

“Không sao không sao, cứ vậy đi, anh có việc cúp trước.”

“Dạ, vâng ạ.”

Nguyễn Ngưng nhìn màn hình điện thoại, nhíu mày.

Một người, hai người sao cứ lạ lạ thế nào?

Lúc này, tiếng WeChat vang lên, Âu Lam gửi địa chỉ tới, Nguyễn Ngưng gửi lại một sticker, sau đó lên mạng tra cửa hàng này.

Không ngờ đây là một cửa hàng hot, danh tiếng nhân khí đều rất tốt, cũng không cấm mang thú cưng.

“Tiểu bảo bối, buổi chiều chúng ta cùng ra ngoài chơi đi.”

Nguyễn Ngưng cúi đầu, ấn chóp mũi mèo con, cười tủm tỉm mà nói.

Kẹo bông gòn nghiêng đầu, đôi mắt màu hổ phách phản chiếu lại bóng dáng của cô, ngây ngô lại đáng yêu.

Sau buổi trưa, Nguyễn Ngưng cầm theo túi mèo, ngồi xe lão Lý ra khỏi nhà.

Xe hơi màu đen chậm rãi rời khỏi tiểu khu.

Bọn họ ai cũng không phát hiện, một chiếc Minibus tầm thường đi theo sau.

Tiệm bánh ngọt đó không xa, lái xe nửa tiếng là đến.

“Chú Lý, chú muốn uống trà sữa không?” Nguyễn Ngưng hỏi.

“Cảm ơn cô chủ.” Lão Lý cầm bình giữ ấm, “Lớn tuổi rồi, không uống được loại đồ ngọt ngấy này, uống nước ấm là được.”

“Vậy được rồi.” Nguyễn Ngưng cũng không miễn cưỡng, cười gật đầu với ông, sau đó cầm túi mèo xuống xe.

Cô gái xinh đẹp thanh thuần, vừa xuất hiện trên đường đã hấp dẫn vô số ánh mắt của người đi đường.

“Xin hỏi… chị là Ninh Như An sao?”

Nguyễn Ngưng vẫn đang đánh giá biển hiệu tiệm bánh ngọt, bỗng nhiên nghe thấy bên cạnh có người hỏi.

Cô quay đầu qua nhìn, phát hiện là hai học sinh nữ, một người tóc ngắn, một người buộc đuôi ngựa, mặc đồng phục cấp ba.

Các cô ấy nhìn cô chờ đợi, vẻ mặt lại mang theo chút cẩn thận.

Nguyễn Ngưng ngây ra, câu nệ gật đầu.

“Nhuyễn Nhuyễn, đúng là chị!” Nữ sinh tóc ngắn hưng phấn mà nói, “Em rất thích chị, em là fan của chị!”

“Em cũng vậy em cũng vậy!” Nữ sinh đuôi ngựa cướp lời, “Chị có thể ký tên cho chúng em không?”

Nói rồi cô ấy cuống quít lấy ra vở và bút từ trong cặp sách.

Đây là lần đầu tiên Nguyễn Ngưng gặp loại tình huống này, cô đỏ mặt, nhẹ nhàng gật đầu, “Có thể.”

Giọng cô nho nhỏ, dịu dàng mềm mại, làm đôi mắt hai cô gái kia lại sáng thêm vài phần.

Nhanh chóng ký tên rồi chụp ảnh xong, Nguyễn Ngưng mới tạm biệt các cô ấy.

Sau đó cô mang Kẹo bông gòn vào trong tiệm, tuy cử chỉ ưu nhã nhưng bóng dáng mang theo cảm giác chạy trối chết.

“Ai da, Nhuyễn Nhuyễn thật xinh đẹp!”

“Đúng vậy, da siêu đẹp, giọng đáng yêu xỉu!”

Hai em gái ríu rít thảo luận sau lưng, mặt Nguyễn Ngưng càng đỏ, bước chân gấp gáp.

Cho nên cô cũng không biết, cách các cô không xa, một chiếc máy ảnh vươn ra từ trong Minibus, chụp lại nhất cử nhất động của cô vào trong đó…

“Vị tiểu thư này, ngại quá, hiện tại chỗ ngồi đều đã đầy, ngài có thể lấy số, sau đó đến bên cạnh chờ một chút.”

Trước quầy, nhân viên lễ tân lễ phép nói.

Nguyễn Ngưng cảm khái, không hổ là cửa hàng hot, làm ăn thật tốt.

Cô lấy số, chuẩn bị đến khu ngồi chờ, chỉ là mới vừa xoay người, suýt chút nữa đụng phải một người phụ nữ đi tới từ phía đối diện.

May mà cô kịp thời đỡ cánh tay cô ấy, hai người đều ổn định không ngã.

Nhìn người phụ nữ lớn bụng trước mắt, Nguyễn Ngưng sợ toát mồ hôi lạnh.

“Thực xin lỗi, cô không sao chứ?”

Cô vội vàng ngẩng đầu, khẩn trương hỏi.

Người phụ nữ được cô đỡ lấy có lẽ tầm hai bảy hai tám tuổi, tóc dài màu nâu, làm da tinh tế như sứ, bóng loáng trắng nõn.

Ngũ quan nhu mỹ cho người ta cảm giác dịu dàng xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt nai kia, làm người nhìn mà đáy lòng sinh ra vài phần thân thiết.

Nguyễn Ngưng mơ hồ ngửi được mùi bơ, ngọt ngào lan tỏa, như là bánh kem bơ.

“Tôi không sao.” Người phụ nữ đỡ lấy eo.

Giọng cô ấy nhu nhu, dường như mang theo sức mạnh trấn an lòng người.

Xác định đã đứng vững, cô ấy cũng ngước mắt lên nhìn Nguyễn Ngưng, vốn định nói lời cảm ơn, nhưng lúc nhìn rõ dáng vẻ của Nguyễn Ngưng liền bị kinh ngạc thay thế.

“Cô là… Tiểu Ngưng?”

Lúc này đổi thành Nguyễn Ngưng kinh ngạc.

“Cô biết tôi sao?” Cô chớp mắt, nghi hoặc hỏi.

“A, à.” Ánh mắt người phụ nữ lập lòe, như là chợt nhận ra gì đó, cô ấy thu lại biểu tình, khẽ cười nói, “Đương nhiên biết, tôi là fan của cô.”

Cô ấy cười dịu dàng thân thiết, ánh mắt thanh triệt sáng ngời, làm người tin tưởng.

Tuy rằng cứ cảm thấy lạ lạ chỗ nào, nhưng có hai fans nhí vừa nãy, Nguyễn Ngưng cũng không hoài nghi lắm.

“Cảm ơn.”

Cô cười thẹn thùng, sau đó buông cái tay đỡ lấy cô ấy, khom lưng nhặt bảng số rơi trên mặt đất lên.

“Ngại quá, vừa nãy tôi không chú ý nhìn đường.” Nguyễn Ngưng nói.

“Không sao.” Người phụ nữ lắc đầu, nhìn thoáng qua bảng số của cô, hỏi, “Cô tới ăn gì sao?”

“Vâng, nghe nói bánh kem ở đây rất ngon.” Nguyễn Ngưng câu nệ gật đầu.

Nói chuyện vài phút, tiệm lại có mấy vị khách tới.

Thấy người phụ nữ bụng to lại suýt thì bị cô đụng vào, Nguyễn Ngưng có chút áy náy.

“Chỗ ngồi đã đầy, cho cô số của tôi, cô ngồi trước một chút, dù sao tối nay bạn tôi mới tới được.”

Cô nhẹ nhàng nhếch miệng, lộ ra răng nanh nhọn.

Nụ cười đáng yêu mềm ấm đó quả thực có thể ngọt đến trái tim.

Người phụ nữ nhìn cô, ánh mắt phức tạp.

Sau đó, cô ấy mỉm cười, cúi đầu lấy ra một tấm card nhỏ từ kẹp danh thiếp đưa cho Nguyễn Ngưng.

“Tôi tên Trì Noãn Hy, là chủ hàng trưởng này.”

Nguyễn Ngưng chớp mắt, ngơ ngác nhận danh thiếp của cô ấy, “Chủ cửa hàng Trì, xin chào.”

Trì Noãn Hy nhìn cô, nụ cười phá lệ dịu dàng.

“Nào, chúng ta vào trong nói chuyện.” Cô ấy thân thiết quấn lấy cánh tay cô, kéo cô vào trong tiệm.

Nguyễn Ngưng bị cô ấy kéo cánh tay, lại lo lắng giãy giụa sẽ làm cô ấy bị thương, đành phải đi theo cô ấy vào trong tiệm.

Dọc theo đường đi đều có nhân viên cửa hàng chào hỏi Trì Noãn Hy, cũng có khách quen nói hai câu với cô ấy.

Phóng mắt nhìn qua, chỗ ngồi đều đã đầy người, mà đồ ngọt người phục vụ đưa lên nhìn cũng rất ngon.

Rất nhanh, Trì Noãn Hy dẫn cô đến một chỗ ngồi trang nhã bên cửa sổ.

Ngoài cửa sổ sát đất là cảnh hồ xinh đẹp, tầm nhìn trống trải, có một loại phong vị khác.

Nguyễn Ngưng chần chờ ngồi xuống, đáy mắt hiện lên vài phần hoang mang.

Không phải vẫn còn chỗ sao?

Trì Noãn Hy nhẹ nhàng cười, nghịch ngợm chớp mắt với cô, “Đây là chỗ ngồi chuyên dụng của chủ cửa hàng.”

Lúc này Nguyễn Ngưng mới bừng tỉnh, lại có chút ngượng ngùng.

“Tôi…”

“Cô ngồi trước đi, tôi còn có vào việc sau bếp.” Không đợi cô từ chối, Trì Noãn Hy lại mở miệng nói.

Nguyễn Ngưng vội vàng gật đầu, “Được, cô mau đi đi.”

“Ừm, cô ngoan ngoãn ngồi ở đây, lát nữa tôi sẽ mang đồ ăn ngon lên cho.”

Lúc gần đi, người phụ nữ vỗ đỉnh đầu cô, sau đó bước chân nhẹ nhàng rời đi.

Nguyễn Ngưng thấy cô ấy nhỏ nhắn thon thả, hoàn toàn không giống phụ nữ có thai, không khỏi sờ đầu.

Sao lại cảm thấy… như bị trở thành trẻ con?

Vị Trì tiểu thư này, thật sự là fan của cô sao? Nguyễn Ngưng nhìn danh thiếp của Trì Noãn Hy, cảm thấy có chút khác thường.

“Meo ——”

Lúc này, Kẹo bông gòn cào túi mèo, kêu nho nhỏ một tiếng.

Nguyễn Ngưng lấy lại tinh thần, vội vàng cất tấm danh thiếp kia đi, mở túi mèo ôm mèo con ra.

“Bé yêu, có phải em buồn chán lắm rồi hay không”

Cô xoa cái đầu lông xù của nó, nhẹ giọng nói chuyện với nó.

“Meo ——”

Kẹo bông gòn rúc trong lòng cô, thoải mái cọ tay cô, phát ra tiếng khò khè khò khè, không hề hoảng loạn khi đến chỗ lạ chút nào.

“Ngoan quá.”

Nguyễn Ngưng cười tủm tỉm gãi cằm nó.

Sau đó bế nó lên đặt trên bàn, cô để mèo con ngồi xuống, giơ điện thoại lên chuẩn bị chụp vài tấm ảnh đáng yêu cho nó.

Kẹo bông gòn cũng rất phối hợp, ngoan ngoãn ngồi xổm, nghiêng đầu nhìn vào ống kính, dáng vẻ đáng yêu đó thật sự là phạm quy.

Nhưng mà đúng lúc này, có tiếng bước chân từ bên cạnh vang lên.

Sau đó, một bóng dáng tây trang giày da bỗng nhiên xuất hiện ở đối diện, xâm nhập vào ống kính của Nguyễn Ngưng.

Cô chớp mắt, khẽ nâng đầu, đối diện với một đôi mắt đen thâm thúy.

Đó là một người đàn ông mặc âu phục màu xanh, để tóc ngắn gọn gàng, ngũ quan khắc sâu, cực kỳ thanh tuấn.

Thần sắc nghiêm túc, ánh mắt sắc bén, ấn đường nhăn thành chữ xuyên (川).

Khí chất thành thục ổn trọng khá giống Phó Minh Viễn, nhưng dường như âm lãnh hơn anh một chút, làm người vô cớ sinh ra vài phần sợ hãi.

Nguyễn Ngưng nhìn người đàn ông xạ lạ đột nhiên xuất hiện này, đầu tiên là có chút mờ mịt và co rúm lại, nhưng rất mau, cô lại mở to hai mắt nhìn.

Cô nhớ ra, người đàn ông này, hình như cô đã từng nhìn thấy.

Ngày cô và anh Minh Viễn về nhà, thấy một chiếc Bentley màu đen ở ngoài cửa Nguyễn gia, anh ta không phải là người ngồi trong xe sao?

Cô còn nhớ rõ hôm đó cha rất tức giận, hình như là có liên quan với vị “khách” này?

Anh ta là ai? Sao lại xuất hiện ở đây?
Bình Luận (0)
Comment