Mất Khống Chế - Thất Khống

Chương 3

“Anh và anh hai em ở cùng nhau lâu như vậy rồi. Từ hồi đại học đến bây giờ cũng đã năm, sáu năm ấy nhỉ?” Văn Cách chiếm gần hết sô pha, nằm thẳng cẳng, hai chân bắt chéo ngoe nguẩy. Cô thoáng thấy Trì Sơ ngồi một bên, gõ bàn phím, thật lâu sau cũng không trả lời, đứng dậy bất mãn than thở: “Em khó khăn lắm mới tới đây thăm anh một chuyến, anh lại không thể nói chuyện với em một lúc được hả?”

Trì Sơ đang vò đầu bứt tóc, đau đầu với bài luận văn. Văn Cách lại sắp nổi giận đến nơi, vội khép lại máy tính ngẩng đầu nhìn vẻ mặt buồn thiu của cô, cười khổ nói: “Có được kỳ nghỉ thì em nên cùng bạn bè du lịch chơi bời một chút. Ở đây với anh làm gì, nhàm chán muốn chết, lạikhông có gì chơi cả, vả lại Văn Dư cũng không thời gian đi chơi cùng em.”

Văn Cách xem thường: “Em không cần anh ấy đi cùng em, anh đi cùng em không phải tốt hơn sao?” Cô lấy vài gói đồ ăn vặt chất đống trên bàn, lấy một cuốn sách nhỏ lật lật mấy cái, giọng điệu làm nũng: “Em nghe nói bên này có rất nhiều đồ ăn ngon và địa điểm vui chơi. Lâu lắm rồi em mới có một chuyến đi chơi, anh đi cùng em một tuần thôi mà, một tuần thôi mà anh.”

Luận văn cũng không phải một hai ngày là có thể hoàn thành. Trì Sơ thở dài, bấm lưu, đứng lên chỉnh lại vòng ngăn, chìa bàn tay hướng về phía Văn Cách. Đối mặt với Văn Cách giống Văn Dư đến bảy tám phần, cậu vĩnh viễn không có cách nào nói ra lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt, chỉ có thể thỏa hiệp: “Đi thôi, anh dẫn em ra ngoài đi dạo.”

Suốt một ngày, Trì Sơ đi dạo cùng Văn Cách từ khu trung tâm thương mại đến công viên. Khi về đến nhà, Trì – vất vả xách túi mua sắm – Sơ mệt đến mức không nhấc nổi hai cánh tay.

Chiều tối, cả hai vừa vặn đi dạo gần công ty của Văn Dư, Trì Sơ hỏi Văn Cách có muốn đến đó đón Văn Dư tan sở không.

Văn Cách không được vui lắm, nhìn sắc mặt Trì Sơ: “Tùy anh.”

Một nam một nữ bước vào thang máy trên tầng hai, mỗi người cầm một ly cà phê vẻ mặt đau khổ phàn nàn về sếp mới.

Người phụ nữ khoanh tay trước ngực, hừ một tiếng nói: “Người ta có câu ‘tân quan có ba ngọn lửa’, nhưng anh ta nào có như vậy. Toàn bộ công ty phải tăng ca chung với anh ta. Không phải tốc độ tăng trưởng lợi nhuận quý trước giảm xuống thôi sao? Làm sao có thể bù đắp được trong mấy ngày tăng ca chứ?”

Tân quan có ba ngọn lửa 新官上任三把火: một ẩn dụ các quan chức mới phải làm một vài việc có ảnh hưởng trước để thể hiện tài năng và tấm lòng của họ.

Ánh mắt Trì Sơ nhàn nhạt rơi vào người phụ nữ, cô ấy hình như là Omega, mà người đàn ông bên cạnh cô không đeo vòng ngăn, là Beta.

“Chà chà, là người nào mê mẩn anh ta ngay từ cái nhìn đầu tiên vậy nhỉ? Như thế nào hiện tại lại thấy anh ta chướng mắt vậy ta ơi?” Người đàn ông trêu chọc, “Trái tim của Omega quả như ‘kim châm đáy biển’.”

Tâm nữ nhân kim châm đáy biển 女人心海底针: ngụ ý rằng tâm tư của người phụ nữ khó nắm bắt, điều đó cũng cho thấy tâm hồn người phụ nữ tinh tế, không giỏi thể hiện, dè dặt.

Người phụ nữ giễu cợt: “Ai biết anh ta vô dụng như vậy chứ. Chỉ có cái lớp da đó thì có ích lợi gì? Không biết người nhà quản anh ta phân hóa thành cái dạng gì nữa, chắc cũng cùng một loại gà không lông.”

Sắc mặt Văn Cách cực kì khó coi, lông mày cau lại thành chữ xuyên 川, tức đến nỗi hai tai đỏ bừng. Tay cô nắm chặt thành quyền, định nhào tới đập cho một trận thì bị Trì Sơ lặng lẽ kéo lại.

Thang máy đến tầng mười bảy, đôi nam nữ chưa phát hiện có gì khác thường, đi ra ngoài.

Khoảnh khắc cửa thang máy đóng lại, Văn Cách hất đổ đồ trong tay Trì Sơ xuống đất, không kiềm chế được tức giận nói: “Tại sao anh không để cho em tìm bọn họ nói lí lẽ chứ!”

Trì Sơ vươn tay ấn tầng một, âm u trong mắt tiêu tán không đi. Cậu chậm rãi thở ra một hơi, nhẹ giọng nói cho Văn Cách nghe: “Bởi vì không đáng.”

Cuối cùng bọn họ không đón Văn Dư tan làm mà trực tiếp quay về nhà.

“Hôm nay phải tăng ca, sẽ về nhà muộn.”

Trì Sơ đang nấu ăn trong bếp, nhận được tin nhắn Văn Dư gửi tới.

Cậu không rảnh gõ chữ, gửi voice chat hỏi xem Văn Dư có cần để phần cơm tối không. Gần mười phút, Văn Dư trả lời ngắn gọn: “Không cần.”

Sau bữa tối, Văn Cách ngồi trên thảm trải sàn tập trung lắp ghép bộ Lego mà Văn Dư mua trước đó. Trì Sơ chống cằm đứng một bên nhìn, cảm thấy khá kỳ quái, hình như do di truyền nên con cái của Văn gia hầu như đều rất thích trò chơi này.

“Nếu anh hai em mà biết anh lấy thứ này ra cho em chơi, anh ấy sẽ tức đến mức xé xác em và con thỏ của anh cho coi.” Văn Cách ấn một mảnh ghép vào mô hình, có chút sợ hãi: “Tới lúc đó anh nhớ phải giúp em đó.”

Nhắc đến chuyện xé con thỏ, Trì Sơ bật cười: “Cậu ấy sẽ không làm vậy.”

Cậu hiểu tất cả mọi thứ về Văn Dư, vì thế cậu biết người đó sẽ không xé xác con thỏ của cậu.

Cậu và Văn Dư lớn lên cùng nhau. Từ thời đại học cho đến bây giờ vẫn luôn ở chung một chỗ, cho nên cậu phải thừa nhận rằng người này, nhất là khuôn mặt kia, đặc biệt thu hút sự chú ý.

Có không ít người đến bắt chuyện tán tỉnh, thế nhưng đa số nam nữ phát hiện nam thần sáng chói còn chưa phân hoá nên biết khó mà lui. Bất tri bất giác diễn biến lại biến thành cậu nổi lòng trắc ẩn muốn an ủi người đàn ông thoạt nhìn không có chút nào mất mát đáng thương kia.

Cậu từng vô số lần nghe được hoặc tận mắt chứng kiến ​​Văn Dư bị bắt nạt, bị xem như trò đùa vì sự khiếm khuyết. Mặc dù cái gọi là khiếm khuyết ở trong mắt cậu không đáng để gọi là khiếm khuyết. Cậu sẽ vì Văn Dư mà lo lắng, nhưng hắn có vẻ như đã học được cách nghe xong – không giữ trong lòng.

Hơn hai mươi tuổi chưa phân hoá tuy rằng hiếm thấy, nhưng không có nghĩa thân thể khuyết thiếu, chẳng qua là tình huống này được đặt trên người có thân phận nổi bật như hắn nên nhận được ánh mắt phán xét và ác ý càng lúc càng nhiều.

Trì Sơ nghĩ rằng nếu đổi thành mình phải đối mặt với những ác ý này, nhất định cậu sẽ chịu không nổi, nhưng cậu biết rõ Văn Dư khi đối mặt với những ánh mắt và lời nói cay nghiệt đó, luôn luôn hờ hững.

“Anh của em lúc nào cũng ôn nhu với anh.” Văn Cách lầu bầu, “Hồi trước cha em kêu anh ấy trở lại tập đoàn làm việc, anh ấy từ chối suốt. Nói cái gì mà muốn ở lại công ty đó trau dồi bản thân, ai mà không biết mấy cái lý do kia đều là thoái thác.”

Trì Sơ không lên tiếng, lẳng lặng nhìn Văn Cách, trầm tư một lúc.

Nếu như có thể, mặc kệ tương lai Văn Dư có thế nào đi chăng nữa, bọn họ ở bên nhau như bây giờ cũng không tệ lắm.

Trì Sơ không biết Văn Dư về nhà từ lúc nào, chỉ biết nửa đêm có ai đó chui vào chăn khiến cậu nửa tỉnh nửa mê, ai đó thấp giọng oán trách cậu tại sao lại không đặt phòng khách sạn cho Văn Cách ở mà để cô ngủ lại phòng khác trong nhà, lại hỏi cậu có biết rằng cô A quả O ở chung một nhà nguy hiểm cỡ nào không.

Trì Sơ ngủ như chết, cánh tay mềm mại ôm lấy eo người kia, mơ mơ màng màng hừ hừ hai tiếng liền ngủ tiếp.

Sáng sớm hôm sau, Trì Sơ vùi trong ổ chăn ngủ ngon lành, bên giường có tiếng động sột soạt bên tai, ánh mắt ngái ngủ mông lung nhìn về phía phát ra âm thanh thì thấy Văn Dư đang mặc áo sơ mi, cúi đầu gấp cổ tay áo.

Trì Sơ đầu tóc rối bời ngồi dậy, áo ngủ trên người lơi lỏng vài cúc áo, mí mắt uể oải híp lại. Văn Dư nhìn cậu trong dáng dấp kia, vành tai đỏ ửng, hỏi cậu: “Sáng nay cậu không có lớp sao?”

“Không có lớp, nhưng mình phải đi đến trường một chuyến.” Trì Sơ rất buồn ngủ, lại nằm xuống, lúc tỉnh lại thì đã chín giờ sáng.

Cậu để lại một tờ giấy note cho Văn Cách, vội vàng gom đồ đạc vào túi rồi đi ra ngoài, chạy bán sống bán chết tới trường. Bận rộn ở văn phòng suốt một buổi trưa, cuối cùng cũng làm xong công việc nhập số liệu thầy giao.

Trường học cây xanh cành lá sum xuê, Trì Sơ đi trong khuôn viên trường, vừa đi vừa suy nghĩ xíu nữa về nhà nên mua cái gì ăn cùng Văn Cách đây. Một lúc sau, tiếng động cơ xe phía sau dần dần tới gần, cậu quay đầu nhìn lại, cửa sổ ghế sau hạ xuống, để lộ khuôn mặt của người đàn ông.

Trì Sơ ngẩn người, bất đắc dĩ thấp giọng kêu một tiếng “anh” với người đàn ông kia. Dưới cặp kính gọng bạc, một thân vest màu xám, Trì Phong nheo mắt, cười nhẹ nói với cậu: “Cha kêu anh đến thăm em một chút.” Nói xong, anh ta bảo Trì Sơ lên xe, nói ra địa chỉ nào đó với tài xế, “Chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm.”

Dọc theo đường đi, Trì Sơ dựa vào cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài, Trì Phong như cái loa phát thanh của cha mình. Đầu tiên là quan tâm việc học, tiếp đến là sinh hoạt hàng ngày, Trì Phong hỏi một câu cậu đáp một câu.

“Cha nói, chờ em tốt nghiệp thạc sĩ xong sẽ sắp xếp cho em tiếp quản việc phiên dịch.” Trong nhà hàng, Trì Sơ còn chưa kịp nhấc đũa ăn cơm thì đã bị câu này của Trì Phong làm cho nghẹn họng.

Trì Sơ nhíu mày không còn khẩu vị gì nữa, mặc kệ Trì Phong có muốn ăn hay không, kêu người phục vụ gói lại mấy món ăn chưa đụng đến, đứng dậy nghiêm túc nói với Trì Phong: “Tôi muốn học lên tiến sĩ, anh giúp tôi chuyển lời với ông ta.”

Cậu cầm hộp đồ ăn đóng gói chuẩn bị rời đi, bị Trì Phong gọi lại: “Cha hy vọng em có thể làm người của Trì gia nhiều hơn thôi mà…”

“Trì gia có anh là đủ.” Trì Sơ lạnh giọng ngắt lời, quay đầu lại hung hăng nhìn chằm chằm vào mắt Trì Phong, “Trì Phong, anh đừng cho là tôi không biết ông ta đang tính toán điều gì.”

Hộp đồ ăn đập mạnh vào bàn phát ra âm thanh giòn giã. Trì Sơ vươn tay đè lên tuyến thể sau cổ Trì Phong, hành vi này giống như dã thú non nớt xông vào lãnh địa của mãnh thú phô trương sức mạnh của mình. Thế nhưng cậu không hề sợ.

Cơ thể Trì Phong căng thẳng, đồng tử đột nhiên co rút, cơ bắp nổi lên, dường như có thể bộc phát sức mạnh bất cứ lúc nào. Trì Sơ buông tay ra, đặt tay dưới mũi nhẹ nhàng ngửi một cái, “Hai chúng ta không thích hợp. Mặc dù anh là Alpha tôi là Omega, cũng không thích hợp.”

“Vậy nên em cảm thấy Văn Dư thích hợp với em sao?” Trì Phong tháo kính, lau đi lớp hơi nước còn sót lại, hiển nhiên anh ta rất bất mãn với hành động khiêu khích mới nãy của Trì Sơ, “Ngay cả em gái của hắn, hắn cũng không bằng. Em nghĩ hắn có thể giải quyết kỳ phát tình giúp em hay là bảo vệ em không bị đánh dấu bởi Alpha khác hay sao? Em cho rằng em ở bên cạnh hắn là quan tâm hắn, không biết chừng tận sâu trong đáy lòng hắn cảm thấy em đang thương hại hắn thì đúng hơn, đúng là buồn nôn.”

Vừa dứt lời, hộp đồ ăn và hộp giấy ăn trên bàn ném thẳng vào người Trì Phong, thức ăn vương vãi khắp sàn. Lý trí Trì Phong nháy mắt nổ tung, muốn tóm lấy Trì Sơ cho cậu biết thế nào là đau đớn, nhưng khi ngước mắt lên, người kia đã chuồn đi không còn dấu vết.
Bình Luận (0)
Comment