Mật Máu Cố Yêu

Chương 32

Lúc Triệu Hành Uy chạy lên tầng cao nhất, đã thấy cây xa cúc như hòa làm một với Tranh Phù.

Dưới bóng đêm, cô ôm đầu gối ngồi trên thảm cỏ, dáng người cũng đung đưa qua lại giống cây xa cúc. Thỉnh thoảng còn gục đầu xuống cười vuốt ve vòng con chó nhỏ đang đảo quanh cô, cuối cùng còn ngửa đầu nhìn bầu trời đầy sao tối nay.

Trái tim khẽ run lên, khiến anh không tự chủ nhíu mày che ngực.

Cùng lúc đó, Tranh Phù tựa hồ nghe như có bước chân tiến về phía mình, theo quán tính nhìn về phía cửa, liền thấy có người đứng ở nơi đó.

Cứ vậy vài giây, hai người như không nghĩ gì cả, chỉ đứng nhìn nhau.

Cho đến khi cô lên tiếng phá vỡ khoảnh khắc yên lặng này, giây phút ấy trời sao đều tựa hồ bị phá tan vẻ yên tĩnh.

“Dượng?”

Trời quá tối, làm Tranh Phù không dám xác định có phải là mình nhìn lầm hay không. Nơi này là phòng của Triệu Hành Uy, sự xuất hiện của anh cũng không khiến cô cảm thấy kinh ngạc.

Lúc này Triệu Hành Uy mới hoàn hồn, trong đầu lướt qua cảm xúc chưa từng có. Cảm xúc kia xuất hiện quá nhanh cũng biến mất quá nhanh, khiến anh không thể bắt lấy được.

“Tối khuya rồi, dượng không ngủ được còn chạy lên đây làm gì?”

Nhìn Triệu Hành Uy càng lúc càng gần, Tranh Phù mới mở miệng hỏi.

Triệu Hành Uy đi thẳng đến bên cạnh Tranh Phù, lấy một cái ghế ngồi xuống.

“Vậy còn cháu?”

Nghe vậy, Tranh Phù sửng sốt, tuy nhiên lập tức cười ra tiếng.Ôm con chó nhỏ ôm bên chân vào lòng, vuốt ve bộ lông mềm mại của nó.

“Ha ha, cũng đúng. Cháu không ngủ được, nên chạy tới đây. Ở trong này ngắm sao thật tốt, thật khó tưởng tượng bên kia là thế giới phồn hoa, còn bên này lại u tĩnh như thế.”

Tranh Phù chỉ vầng mây tía ở nơi xa, rồi thu tay lại. Cô cũng không nhìn Triệu Hành Uy, ánh mắt vẫn lưu lại trên bầu trời đầy sao lộng lẫy khó có được. Cũng chính bởi vậy, cô không phát hiện Triệu Hành Uy đang nhìn mình, chưa từng rời mắt.

“Cháu muốn đi Thụy Sĩ?”

Vừa rồi Hạ Lan Thấm đã nói thế, tuy lúc đó anh không có bất kỳ phản ứng nào, nhưng anh cũng không biết tại sao lại muốn nhanh chóng tìm được cô, hỏi cho rõ chuyện này. Gõ cửa phòng cô, không ai trả lời nên anh đoán có thể cô lên tầng cao nhất. Giờ phút này nhìn Tranh Phù ngồi bên cạnh, anh không cách nào giải thích được tâm tình của mình.

Nghe câu hỏi của anh, Tranh Phù nhớ lại chuyện lúc xế chiều.

“Đúng rồi, cháu nhớ ra rồi. Cánh tay bị thương của cháu cũng khá tốt rồi, lúc nào thì sẽ sắp xếp phẫu thuật?”

Cuối cùng Tranh Phù cũng thu hồi ánh mắt nhìn về phía Triệu Hành Uy. Giờ khắc này Triệu Hành Uy cũng đã nhắm mắt lại, bình thản nằm trên ghế dựa, ít nhất Tranh Phù cảm thấy như thế.

“Chờ làm phẫu thuật xong, chắc còn phải nghỉ ngơi một thời gian. Vậy hẳn là cũng cần một tháng đi? Ba mẹ chỉ cho cháu một tháng, đến lúc đó không đi Thụy Sĩ họ nhất định sẽ làm thịt cháu!”

Tranh Phù le lưỡi, nhớ tới cha mẹ uy hiếp vừa rồi. Tuy nhiên, cô cũng nghe thấy ông ở một bên giận dữ mắng mỏ. Nói ba mẹ sao có thể uy hiếp cô, còn bảo cô một tháng sau không qua đó cũng không sao, cứ chơi đùa thoải mái. Bà còn trách móc nói ba quản rất nghiêm!

A! Ông bà thật tốt! Hi hi hi ~

Tranh Phù nghĩ đến mà không tự chủ mỉm cười, ôm chó chó hận không thể xoay vài vòng.

Nụ cười của cô rơi vào đôi mắt vừa mở ra của Triệu Hành Uy, rung động còn mạnh hơn cả vừa rồi khiến anh không biết nên làm gì, dù là sinh lý hay tâm lý, anh giật mình phát hiện một cô bé lại có sức ảnh hưởng sâu sắc đến mình. Tất cả những điều này có vẻ như nói cho anh biết chút gì đó, khiến hắn vừa cảm thấy vớ vẩn vừa không dám tin.

Tranh Phù không đợi được câu trả lời, nhìn dượng đang ngồi yên lặng bên cạnh, lại thấy cảm xúc phức tạp trong mắt anh. Cô không hiểu những cảm xúc ấy, nhưng lại có cảm giác rung động.

“Dượng à?”

Mới mở miệng, dĩ nhiên cô không thể khống chế âm rung, đây là cái tình huống gì vậy chứ?

Triệu Hành Uy hoàn hồn, lập tức phát hiện Tranh Phù có vẻ như cũng bị ảnh hưởng, nhưng trong mắt cô xẹt qua một tia e ngại. Anh lập tức thu lại cảm xúc khó hiểu của mình, một lần nữa suy xét câu hỏi vừa rồi của cô.

“Bây giờ sắp xếp, chắc cần một tuần là có thể làm.”

Đột nhiên có cảm giác không vui mãnh liệt, anh không hy vọng cô làm cuộc phẫu thuật này. Bị suy nghĩ này dọa, sao tâm tình anh lại thế này?

Tranh Phù ồ một tiếng, cảm xúc vừa rồi cũng vì câu nói của Triệu Hành Uy mà biến mất. Giờ khắc này cô mới phát hiện, người đàn ông bên cạnh là Triệu Hành Uy, không phải người cô vẫn cho là dượng.

“Kia… Còn thời gian một tuần, cũng không thể ra ngoài du lịch một chút sao?”

Ý nghĩ này đã ở trong lòng cô rất lâu rồi, nhưng vẫn không dám nói ra. Tối nay cũng không hiểu vì sao, cô đột nhiên cảm thấy có thể nói, có lẽ cô cũng biết người đàn ông bên cạnh vì áy náy mà sẽ đáp ứng.

“Ý của cháu gì?”

Triệu Hành Uy không cho là Tranh Phù làm việc sẽ xin ý kiến mình trước, nhìn trong nhà đột nhiên rực rỡ hẳn lên là biết. Giờ phút này cô hỏi như vậy, có vẻ như không đơn thuần là như thế.

“Cháu, cô và dượng, cùng ra ngoài du lịch.”

Tranh Phù mặt đối mặt với Triệu Hành Uy, vì đã nói ra, cô muốn thực hiện bằng được. Cô tin tưởng du lịch có thể xúc tiến tình cảm, đến lúc đó cô chỉ cần kiếm cớ rời đi, thì có thể để cô và dượng một mình ở chung. Dù sao cô cũng sắp đi Thụy Sĩ, chuyện này giải quyết sớm một chút cũng tốt.

Quả nhiên, Triệu Hành Uy nghe vậy lập tức cau chặt mày. Tất cả những điều này Tranh Phù cũng dự liệu được, dù sao làm lão tổng của một công ty lại nghỉ ngơi, đi chơi một tuần, đây quả thật không phải việc Triệu Hành Uy sẽ làm.

“Không thể được sao? Mấy ngày nay thời tiết rất tốt, cháu muốn đi chơi một chút. Bạn học của cháu lúc trước từng đến Tây Đường, họ nói ở đó vẫn còn giữ được nét cổ kính, cháu luôn muốn đi xem.”

Tranh Phù tràn ngập chờ mong nhìn Triệu Hành Uy, giọng nói đã có ý cầu xin.

“Cháu nghĩ muốn đến Tây Đường trước, rồi mới đi Nam Kinh, cuối cùng đi xem xung quanh. Muốn có một chuyến hành trình cổ trấn, coi như là lưu lại kí ức tốt đẹp.”

Lời nói và nét mặt của Tranh Phù làm Triệu Hành Uy không cách nào cự tuyệt, thậm chí anh cảm thấy nếu như mình nói không, cô sẽ lập tức khóc cho anh xem. Trong lúc đợi câu trả lời của anh, cô bắt đầu cắn môi dưới, trên mặt tràn đầy chờ mong lẫn bất an.

“Tốt.”

Cuối cùng, anh vẫn đáp ứng thỉnh cầu của cô.

Nếu cô cố ý tỏ ra như vậy, anh chỉ có thể nói cô đã làm được.

“Thật sao? Thật tốt quá! Cám ơn dượng! Dượng, dượng thật là quá tốt!”

Như một đứa trẻ, Tranh Phù cao hứng nhảy dựng lên. Cũng vì quá hưng phấn, cô liền xông lên trước cho Triệu Hành Uy một cái ôm ấp. Thậm chí, còn dùng sức vỗ hai cái lên lưng anh.

Cô đột nhiên có hành động thân thiết làm Triệu Hành Uy sửng sốt, cũng làm Tranh Phù bất tri bất giác phát hiện mình luống cuống. Cô lập tức buông tay ra, lui lại vài bước, cười có chút không tự nhiên.

“Cái kia… Ha ha, cháu hưng phấn quá. Chớ để ý chớ để ý, cháu chỉ là đứa trẻ thôi.”

Không hiểu cô đang đang an ủi mình hay là đang giải thích, Tranh Phù cảm thấy giờ phút này nhất định mặt đã đỏ lựng lên. Cô chưa từng làm chuyện mất mặt như thế, dám ôm đàn ông nữa chứ!

Ồ? Không đúng… Người này là dượng của cô…cũng không phải đàn ông lạ nào, cô cũng sẽ cảm thấy ngượng ngùng?

Lúc Tranh Phù buông tay ra lui lại, có một cảm giác mất mát nhàn nhạt ập đến, mà sau đó là khát vọng mãnh liệt. Khát vọng này là cái gì, bản thân Triệu Hành Uy cũng không biết.

Hai người đều rơi vào nghi ngờ của mình.
Bình Luận (0)
Comment