Mật Máu Cố Yêu

Chương 36

“Cháu là con gái của Hạ Chí Kỳ?”

Lặng yên hồi lâu, Kỳ Hàn Dạ cuối cùng đã mở miệng. Vừa rồi ông ta vẫn cảm thấy cái tên Hạ Tranh Phù này rất quen thuộc, cuối cùng nghĩ tới cô con gái duy nhất của Hạ gia ở Thượng Hải hình như là tên này.

Tranh Phù không ngờ ông ta lại nhắc tới tên ba, sửng sốt một chút vẫn gật đầu.

“Hóa ra cháu là con gái của Chí Kỳ, không nghĩ tới đã lớn thế này, trách không được vừa rồi bà lại có cảm giác thân thiết với cháu.”

Kỳ Lâm Tú nghe được lập tức kéo tay Tranh Phù, trong mắt tràn đầy kinh ngạc và vui mừng.

“Bà biết ba cháu sao?”

Tranh Phù cẩn thận nghĩ rồi lại nghĩ, Kỳ… Kỳ? Chẳng lẽ là nhà họ Kỳ kia!

“Ha ha ha, Kỳ gia chúng ta và Hạ gia chính là bạn cũ.” Vỗ vỗ tay cô bé này, bà  càng nhìn càng thích, “Không nghĩ tới Hạ gia có một cô con gái đáng yêu như thế.”

Tranh Phù cũng cười theo, dùng kiểu ăn nói đáng yêu từ trước tới nay của cô lập tức chiếm được hảo cảm của Kỳ Lâm Tú. Còn hai người đàn ông kia, trong lòng cô không thích, nên chủ động quên bọn họ luôn. Vừa nhìn đã biết không phải là người tốt, cô không cần nói chuyện cùng bọn họ, hừ ~!

“Tranh Phù, nếu có thể, mấy ngày tới cháu cùng bà ra ngoài chơi được không?”. Kỳ Lâm Tú kéo tay Tranh Phù lại lúc cô chuẩn bị xuống xe, hơi luyến tiếc khi phải tạm biệt cô.

“Được ạ… A, không được. Bà, cháu xin lỗi, cháu còn có nhiệm vụ quan trọng, nếu như rảnh rỗi cháu nhất định sẽ đến chơi với bà”. Vốn cô cũng muốn đi, nhưng nghĩ lại kế hoạch tác hợp của cô vẫn chưa xong đâu!

Kỳ Hàn Bạch đứng một bên đột nhiên đi tới trước mặt Tranh Phù, đưa cho cô một tấm danh thiếp.

“Bà tôi thật sự rất thích cô, đây là danh thiếp của tôi, đến lúc cô rảnh có thể gọi điện thoại cho tôi”. Kỳ Hàn Bạch cười đến là tự nhiên.

“Ha ha ha, được.”

Nhận lấy danh thiếp, trong lòng Tranh Phù ghê tởm đến run lẩy bẩy. Tên này cười đến đáng ghét, giống y hồ ly! Nhìn đến nụ cười của anh ta, toàn thân cô liên nổi đầy da gà.

Vẫn là bà cố nội hiền lành, nhìn tên Kỳ Hàn Bạch này là thấy ghê tởm.

“Bà, cháu đi trước đây”. Vừa rồi, lúc nói chuyện cô biết bọn họ không ở cùng tầng với cô.

Hiện tại cô đang lo lắng muốn về xem tình hình chiến đấu thế nào, cô ra ngoài cả ngày, cô và dượng chắc cũng phải có tiến triển gì chứ!

Kỳ Lâm Tú cười nhìn Tranh Phù rời đi, cô bé này thật sự rất đáng yêu. Bà luôn muốn có một cô cháu gái, tuy nhiên nếu để cô bé này làm cháu dâu có vẻ như cũng không tệ. Hạ gia và Kỳ gia luôn có mối quan hệ tốt, thân càng thêm thân không phải rất tốt ư?

“Được rồi, bà mệt rồi, đi nghỉ ngơi trước, hai đứa cũng đi đi.” Quay đầu nhìn thoáng qua con trai và cháu trai, Kỳ Lâm Tú một mình bước lên lầu.

Kỳ Hàn Dạ nhìn thoáng qua Kỳ Hàn Bạch, đã biết anh ta có ý gì, không nói một lời liền rời khỏi khách sạn, ông ta còn có chuyện phải xử lý. Còn Kỳ Hàn Bạch nhìn hướng Tranh Phù rời đi, như có điều suy nghĩ.

Từ trước tới nay Tranh Phù đều ném những người đáng ghét ra sau đầu, vui vẻ xách chiến lợi phẩm hôm nay chuẩn bị về phòng trước, rồi mới qua xem tình hình của cô nhỏ và dượng.

“Cháu đã đi đâu?”

Vừa mở cửa phòng, Tranh Phù xém chút bị người bên trong sợ tới mức vứt bỏ mấy gói to trong tay.

“Má ơi!” Cô lui lại mấy bước, mới phát hiện dượng vĩ đại và cô mĩ lệ đều đang ngồi trong phòng, “Ông trời ơi, hai người muốn hù chết người à? Người dọa người sẽ hù chết người có biết hay không, trái tim cháu rất yếu ớt đấy!”

Được rồi, hiển nhiên trời sinh cô và dượng xung khắc, chỉ cần gặp là sẽ không có chuyện tốt.

Ánh mắt xoay tròn đổi tới đổi lui trên người hai vị đại nhân, thuận tay cất kỹ mấy cái túi to.

“Cái kia… Cô với dượng, sao hai người lại ở trong phòng cháu?”

Bọn họ trở về có phải là quá nhanh rồi không? Còn có, dượng của cô thích tây trang thật đấy! Xem đi, vừa về đã thay ngay cái áo sơ mi nóng chết kia, cũng không sợ bị cảm nắng sao!

Ngoài mặt Triệu Hành Uy vẫn không có biểu hiện gì, nhưng có trời mới biết trong lòng anh sớm đã dời sông lấp biển. Từ phòng cô có thể nhìn xuống dưới lầu, người đàn ông vừa rồi đứng cùng cô là ai? Cô làm chi cao hứng như vậy nhận đồ đối phương đưa cho? Cô bỏ bọn họ ra ngoài, có phải là vì hẹn với người kia hay không!

“Tranh Phù, cháu chạy đi đâu vậy, cô và dượng đợi thật lâu cũng không thấy cháu trở về.” Hạ Lan Thấm lập tức kéo cháu gái qua, chồng cô ta đang lửa giận ngập trời, dù sao hai người cũng là vợ chồng nhiều qua, chỉ cần liếc mắt một cái là rõ.

Nhưng trong lòng cô ta cũng đầy cay đắng, hiển nhiên chồng cô ta cực kỳ để ý đến Tranh Phù.

“Đi chơi ạ, hì hì hì, thế giới của hai người chẳng lẽ không vui vẻ?”. Tranh Phù hoàn toàn không nhận ra Triệu Hành Uy đang tức giận, cô tự nhiên nói tiếp, “Không phải hai người trở về quá sớm sao. Mỗi lần cha mẹ cháu ra ngoài, đều bỏ cháu lại một mình. Khó được hôm nay cháu chủ động trốn, không cần phải cảm ơn cháu.”

Cằm dưới căng chặt có thể thấy được Triệu Hành Uy đang tức giận, nhìn thấy dáng vẻ như không có chuyện gì của cô, càng làm anh tức giận vô cùng. Đợi chút, vì sao anh phải tức giận? Chẳng lẽ là vì cô cố ý tác hợp anh và Hạ Lan Thấm?

Không, trực giác nói cho anh biết không phải vì nguyên nhân này. Vừa rồi lúc trở về khách sạn, chẳng qua anh cũng mong Tranh Phù về nhanh chút. Tại sao anh lại hi vọng cô mau về?

Cơn tức của anh, là vì thấy cô trở về cùng người đàn ông khác. Nhưng, tại sao lại thế? Tại sao anh luôn để ý Tranh Phù như thế?

“Dượng, dượng không sao chứ?” Tranh Phù cũng không phải người ngu, cuối cùng phát hiện sắc mặt Triệu Hành Uy phi thường khó coi!

Nếu dùng một màu sắc để hình dung, thì phải là vàng shit, màu vàng cực kì khó coi!

“Khụ khụ, cô, cô và dượng…thế nào?” Hiển nhiên dượng không có khả năng trả lời cô, hay là hỏi cô thì tốt hơn.

Hạ Lan Thấm cười khổ, cô ta yêu Triệu Hành Uy sâu sắc, thậm chí hiểu anh hơn cả chính anh. Anh thật sự để ý Tranh Phù, có lẽ cũng đã động tâm với Tranh Phù. 

Người đàn ông từ trước tới nay khinh thường tình cảm nên tình cảm của anh như thế nào chính còn không biết.

“Này! Không phải đâu, hai người là đầu gỗ à? Cháu chỉ ra ngoài chơi một chút, không phải vì vậy mà tức giận chứ?” Hai vị đại nhân đều không nói lời nào, cuối cùng làm Tranh Phù nổi dóa.

Có cần phải như vậy không, xem cô như không khí à. Bây giờ là sao, nhìn dáng vẻ cứ như cô thiếu dượng 25800 vạn vậy, mà cô nhỏ thì càng tuyệt hơn, chỉ biết ngây ngốc nhìn dượng. Cô có làm cái gì chuyện xấu sao? Không có mà!

Không giận thật đi?” Tranh Phù dùng một trăm lẻ một chiêu lấy lòng, lấy thế công vô tội giả ngu làm nũng.

Lần này du lịch chủ yếu là vì tác hợp cho hai người bọn họ, người bỏ tiền cũng là dượng, nên không thể đắc tội đại gia có tiền.

Liếc mắt nhìn cái mặt lấy lòng của Tranh Phù một cái, cơn tức của anh như có kì tích chậm rãi biến mất.

“Thật sao thật sao, cháu cam đoan mấy ngày tới nhất định sẽ ngoan ngoãn không tự tiện làm chủ. Đại gia ngài xin bớt giận, đừng so đo với nhóc con này được không.” Được rồi, nếu còn không được, cô có thể suy xét đến cách khóc lóc om sòm xấu xí.

“Đừng chạy vô tung vô ảnh giống hôm nay nữa, có biết chúng ta sẽ lo lắng không.” Có trời mới biết, anh để ý đến cô bé này đến mức nào. Vừa rồi không tìm thấy cô, điện thoại cũng không nhận, khiến anh lo lắng cô lạc đường rồi xảy ra chuyện gì.

“Được được được, tiểu nhân tuân mệnh!” Cô ập tức được cúi chào đúng tiêu chuẩn, nhưng ở trong lòng lại le lưỡi.

Vì kế hoạch, tạm thời nhịn! Tốt xấu gì cuối cùng dượng mặt than cũng có chút thay đổi, không ngừng cố gắng nhất định có thể giúp cô và dượng thành một đôi hoàn mĩ.

Hạ Lan Thấm nơm nớp lo sợ đứng bên cạnh anh, tay nắm chặt lấy làn váy sang quý.

Chồng cô ta, quả nhiên có tình cảm đặc biệt với Tranh Phù.
Bình Luận (0)
Comment