Tranh Phù vốn tưởng rằng Hạ Lan Thấm sẽ cùng đi, không nghĩ tới Triệu Hành Uy chỉ đưa một mình cô đến công ty.
Trước kia đến đây, còn có Từ Hi đấu trí với cô. Hiện tại Triệu Hành Uy đổi thư ký thành nam, hơn nữa Hạ Lan Thấm lại không ở đây, chơi chẳng vui gì cả.
Đặc biệt khi nàng hưng phấn từ phòng thiết kế ra, ăn cơm trưa, bắt đầu cảm thấy buổi chiều rất nhàm chán.
“Tôi có thể về nhà trước không?” Nhàm chán ôm sách vở, Tranh Phù tội nghiệp nhìn người đàn ông đang bận bịu họp qua video ngồi bên chiếc bàn làm việc dài.
Triệu Hành Uy không thể không ra dấu tay cho người trong video tạm dừng, đứng dậy đi bên cạnh Tranh Phù nằm dài ra như trái dưa chuột.
“Chờ anh tan việc cùng nhau trở về.” Anh không muốn buông cô ra, một khi hoàn toàn chiếm được cô, thì chỉ hận không thể thời thời khắc khắc đều nhìn thấy cô.
Cho nên mới phải lừa cô đến công ty, đỡ cho anh không có tâm tư để làm việc, mà chỉ muốn về nhà thăm cô.
Tranh Phù đổ người trên ghế sofa, trực tiếp quăng sách vở trên bàn trà, sắp nhàm chán muốn chết. Mấy ngày hôm trước cô đã một mình suy tư đời người rồi, thật sự không có hứng thú tiếp tục suy xét. Dù sao đã quyết định sống thông suốt phóng khoáng từng ngày, cái khác tạm thời mặc kệ đi.
“Đợi cho đến tan tầm, thì ngày mai Thiên Long cũng có con! Một thiếu nữ xinh đẹp đang tuổi thanh xuân, bởi vì nhàm chán mà hương tan ngọc nát!” Cô buồn chán xù lông, hôm nay là thời gian làm việc, không có một người bạn tốt login.
Tốt xấu ở nhà cô có thể chơi cùng con chó nhỏ, cùng Hồ Địa Hưng và Hạ Lan Thấm nói chuyện một chút, hay đùa gión với những người giúp việc cũng rất tốt.
Từ đầu Tranh Phù không có phát hiện cô bất nhã đổ cả người trên ghế sofa, váy đã bị lật lên, lộ ra quần lót màu tím nhạt. Hai cái đùi tuyết trắng còn không an phận quay tới quay lui, giống như cố ý khiêu khích, ý chí của Triệu Hành Uy càng ngày càng lung lay.
“Càng ngày càng bậy bạ, bây giờ anh sẽ ngừng cuộc họp video để chơi cùng em. Tối nay có hội nghị, đi cùng anh nhé.” Anh đứng dậy dứt khoát kết thúc video hội nghị, anh muốn làm một chuyện khác.
“Hội nghị? Có liên quan đến thiết kế đá quý sao? Có chứ, tôi phải đi.” Cô hoàn toàn không chú ý tới đôi mắt đen của anh đã trở nên ám trầm, toàn tâm toàn ý chỉ nghĩ đến thiết kế đá quý.
Kéo cô dậy khỏi ghế sofa, anh đè cô lên lưng ghế, cả người gần như dán vào người cô, lòng bàn tay phủ lên gò má trắng mịn của cô. Vừa tới gần cô, anh đã có thể ngửi thấy mùi hương dễ chịu trên người cô.
“Đúng vậy.” Lòng bàn tay phủ lên cánh môi vừa thoa son dưỡng môi, đầu ngón tay anh như mang mùi mật đào nhàn nhạt.
Cuối cùng Tranh Phù cũng phát hiện có gì đó không thích hợp, ánh mắt của người đàn ông này giống y hệt đêm qua.
“Ha ha ha, cái kia, ngài đừng vội, đừng ép tôi.” Anh muốn làm gì? Anh không phải lại muốn…
“Tiểu Tranh Phù, xem ra em biết anh muốn cái gì, ừ?”
Giây phút ấy, Tranh Phù hận không thể đánh mình ngất xỉu. Người đàn ông này thật là đáng sợ, biết cô suy nghĩ cái gì.
Cô nào biết đâu rằng, trên gương viết rõ mấy chữ cô rất sợ chuyện này, huống chi Triệu Hành Uy là người thông minh, không muốn phát hiện cũng khó.
“Cái kia cái kia, nơi này là phòng làm việc của chú nha, sẽ có người tiến vào… A…”
Không đợi cô từ chối xong, nụ hôn của anh đã trực tiếp đè cô lại. Anh trực tiếp đè cô trên ghế sofa, tận tình tàn sát bừa bãi cái miệng nhỏ nhắn tươi ngọt. Đầu lưỡi trực tiếp chui vào cái miệng còn chưa kịp khép lại, quấn lấy cái lưỡi muốn trốn, kéo nó ngoan ngoãn đi ra, xém chút là bị anh hút khô.
Lòng bàn tay ma sát nhẹ sau gáy cô, đây cũng là điểm mẫn cảm anh vô tình phát hiện ra, quả nhiên thấy cô lập tức rụt cổ một cái, ngẩng đầu để thừa nhận nụ hôn sâu của anh.
“Tiểu bảo bối, đừng quên thở.” Anh hảo tâm hơi buông cô ra, để cô có thể thở một ngụm, sau đó lại ngăn chặn đôi môi đỏ mọng.
Chỉ hôn cô như thế, cũng đủ khiến anh dâng trào dục vọng, nha đầu kia thật sự là khắc tinh dục nghiệt của anh mà.
Cởi chiếc nơ bướm trên áo sơ mi bằng lụa của cô, sau đó anh tháo từng cúc áo. Nếu không phải còn muốn gặp người, anh thật muốn trực tiếp xé rách luôn quần áo của cô. Anh vui mừng phát hiện hôm nay cô mặc nội y có móc cài đằng trước, ngón tay anh gảy nhẹ, nút thắt nháy mắt văng ra, hai quả mật đào căng tròn nhảy ra ngoài.
“Hôm nay sao lại mặc nội ý có móc cài phía trước? Có phải là đợi anh cởi bỏ ra không?” Nói xong, môi anh dán lên bầu vú mềm mại, qua lại mê luyến liếm láp nụ hoa màu hồng.
Tranh Phù đỏ mặt, thật là xui xẻo. Buổi sáng cô trở về phòng thay đổi bộ quần áo màu tím nhạt này, cả tủ quần áo cũng chỉ có bộ nội ý màu tím có móc cài phía trước có thể phối hợp.
“Ừ a…”
Đột nhiên nụ hoa bị ngậm lấy, khiến cô nhịn không được ưm một tiếng, tay nhỏ bé nắm chặt cánh tay anh, mặt hồng hồng. Nụ hôn dài đúng tiêu chuẩn vừa rồi đã tháo hết sức lực của cô, cô mềm yếu dựa vào ghế sofa.
Triệu Hành Uy mỉm cười nhìn đôi mắt như say của cô gái nhỏ, anh cởi quần cô ra, trực tiếp cởi cái quần lót màu tím nhạt ném qua một bên. Anh để cô nằm trên sofa rộng lớn, lại chôn vào giữa hai chân cô.
Hoàn toàn không biết anh định làm gì, Tranh Phù theo bản năng muốn đứng dậy, đã thấy Triệu Hành Uy ghé vào giữa đùi mình, hôn lên hoa môi của cô.
“A…” Hoảng sợ nhiều hơn là ngượng ngùng, cô lập tức kẹp hai chân lại, lại làm cho anh trực tiếp bị giữ chặt ở đó.
Triệu Hành Uy ngậm lấy hai mảnh môi hoa mê người liếm láp, đầu lưỡi thậm chí liếm lấy khe dài nhỏ trắng mịn kia. Thân thể Tranh Phù căng lên, run rẩy theo từng động tác của anh.
Đầu lưỡi ấm mềm rất nhanh liếm lên đài hoa, thuần thục tách đóa hoa, để lộ hoa hạt, đầu lưỡi anh nhẹ nhàng nhấn áp, liếm láp qua lại.
“A a… A ừ… A…”
Dòng điện mãnh liệt trực tiếp nhập vào bụng, kích thích hoa hồ khô ráp. Bụng cô run rẩy, nhưng lưỡi anh vẫn không buông tha cho cô, thậm chí ngày càng mút mạnh lấy hoa hạt.
“Không cần, không cần… A a… Không được a…”
Tranh Phù cảm giác mình thật sự muốn chết, cả người cô run lên như lá rụng. Tứ chi vô lực xụi lơ trên ghế sofa, bụng run rẩy trào ra mật dịch ấm áp.
Triệu Hành Uy lại dùng môi lưỡi ngăn chặn môi hoa, liếm hết mật dịch chảy ra vào trong miệng, tư vị ngọt ngào thậm chí khiến anh bắt đầu hút liếm láp nhiều hơn.
“Ừ a…” Bộ ngực sữa vẫn được anh âu yếm, khiến phản ứng tình dục của cô nổi lên.
Thỏa mãn nâng người lên giữa hai đùi cô, anh nhanh chóng cởi dây lưng, rút phân thân nóng bỏng phân ra. Ôm cô dậy khỏi sofa, anh để cô từ từ giạng chân ngồi trên chân anh, long đầu dâng trào nhắm ngay môi hoa ướt đẫm.
“A ừ…”
Để toàn bộ phân thân nóng bỏng xâm nhập vào trong nháy mắt, cả người Tranh Phù ghé vào đầu vai Triệu Hành Uy, hai chân bị anh nhẹ nhàng giữ lại, điểm chống đỡ duy nhất chỉ còn lại nơi hai người đang giao hợp, để toàn bộ sức nặng của cô áp lên phía trên.
“Ừ a… Quá sâu a… Thật là khó chịu…”
Kiểu đâm chọc thế này khiến cô khó chịu vặn vẹo thân thể, lại thật không ngờ hoa huy*t mấp máy ngược lại hút phân thân vào sâu hơn.
“A a… A ừ…”
Triệu Hành Uy lập tức nâng hai cánh mông cô lên, làm cô đỡ khó chịu hơn.
Hưởng thụ mật huyệt ẩm ướt mềm yếu khít khao một lúc, anh mới chậm rãi kích thích, để phân thân bắt đầu rút ra đâm vào.
“Bảo bối, mật huyệt của em chẳng những ngọt ngào, mà còn cực kì mẫn cảm.” Môi anh dán sát bên tai cô, nói những lời ái muội cực nhỏ.
Lời nói của anh khiến cô càng thêm thẹn thùng, trực tiếp chôn trên cổ anh không chịu ngẩng đầu, vệt đỏ đã lan từ mặt đến hai tai.
“Ừ a… Ừ a… Đại trứng thối…”
Cô rất không muốn phát ra những thanh âm thế này, nhưng hiển nhiên thân thể và cái miệng nhỏ hoàn toàn phản bội lý trí của cô.
Ôm chặt lấy cổ anh, cả người cô lúc lên cao lúc xuống thấp theo từng kích thích của anh, phân thân của anh như sắp làm rách cả hoa huy*t của cô.
“Tranh Phù… Nga… Tranh Phù của anh…”
Anh say đắm gọi tên cô, tận tình rong ruổi trong cơ thể thơm ngát của thiếu nữ, đem tất cả tình yêu và tích tụ của anh rót vào trong cơ thể của cô gái duy nhất anh yêu.