Mật Máu Cố Yêu

Chương 63

Người duy nhất biết Triệu Hành Uy đi đâu chỉ có Hạ Lan Thấm, bởi vì ánh mắt cô ta đều dính trên người Triệu Hành Uy. Nhìn anh lặng lẽ rời đi, theo anh đến ban công, nghe bên trong truyền đến tiếng rên rỉ nhỏ vụn, còn có tiếng dỗ dành nhu tình dành cho người bên trong mà cô ta chưa từng được nghe.

Không cần nghĩ cũng biết chồng cô ta lại cùng cháu gái ở bên trong điên loan đảo phượng, tim nhéo mạnh một cái, cô ta rất hâm mộ cô bé bên trong kia.

Cái miệng nhỏ vừa ra lệnh vừa làm nũng, có thể khiến chồng cô ta nói gì nghe nấy. Dù lần đầu tiên cô ta được đứng cạnh chồng xuất hiện tại yến hội, cũng vẫn dính ánh sáng của cô.

Càng là như thế, cô ta cũng bắt đầu hận Tranh Phù. Tại sao Tranh Phù có thể dễ dàng có được tình cảm cô ta chờ đợi mười năm như thế? Nếu là thế thì sao, nếu như không có Tranh Phù, chồng cô ta thậm chí còn không liếc nhìn cô ta một cái.

Dựa vào tường, trên mặt Hạ Lan Thấm tràn đầy thống khổ. Nhưng cô ta không muốn quay đầu lại nhìn, bởi vì Hồ Địa Hưng luôn đợi cô ta. Cô ta oán giận chồng không cách nào đáp lại tình cảm của cô ta, nhưng cũng chưa từng để ý đến tình cảm của Hồ Địa Hưng.

Hồ Địa Hưng đứng xa xa nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Lan Thấm, trong đầu vừa thống khổ vừa thở dài bất lực. Từ khi cô ta và Triệu Hành Uy cùng xuất hiện tại đại sảnh bữa tiệc, ánh mắt anh ta liền dính trên người cô ta. Chỉ tiếc, trong mắt cô ta chỉ toàn tâm toàn ý nhìn Tranh Phù và Triệu Hành Uy.

Người bên trong giãy giụa thống khổ trong tình cảm, mà hai người ngoài ban công cũng đã cảm thấy mĩ mãn đánh chuông thu binh.

Đầu tiên Triệu Hành Uy thay Tranh Phù sửa sang lại quần lót cùng váy chỉnh tề, rồi mới mặc quần mình lại, một lần nữa ôm cô vào trong ngực.

“Đại sắc lang, chân người ta mềm nhũn rồi, như thế này sao đi ra ngoài.”

Tranh Phù dùng nắm tay nhỏ đùi lên đùi mình, hai chân bủn rủn không còn khí lực, sao đi ra ngoài được đây.

“Vậy anh giúp em mát xa.”

Để Tranh Phù tựa vào trong lòng mình, hai bàn tay anh nhấc váy của cô lên, qua lại mát xa bụng, háng cùng đùi cô, xoa dịu cơn nhức mỏi trên người cô.

Hưởng thụ phục vụ mát xa thuần thục, Tranh Phù ngửa đầu nhìn bầu trời sao mênh mông. Hiện tại cô càng ngày càng quen thuộc phát sinh quan hệ với anh, tình hình này có vẻ như không được tốt. Hơn nữa cô càng ngày càng kì quái, mỗi lần anh vừa nói yêu hay không yêu, trái tim cô sẽ như nai con đập loạn.

Không phải cô thích anh rồi chứ? Không thể, sao có khả năng! Người đàn ông này không phải loại hình cô thích, cô thích những người tương đối dịu dàng nghe lời cơ.

Nhưng…trừ bỏ bá đạo một tí, hay ép cô ăn điểm tâm, thì cái gì anh cũng đều nghe theo cô. Hơn nữa, tuy anh lạnh lùng như khối băng ở Bắc Băng Dương, nhưng đối với cô thật dịu dàng.

Tranh Phù sửng sốt, sao cô bắt đầu nói giúp anh rồi, thậm chí còn giải thích thay anh? A! Cô sắp điên rồi, đầu óc cô nhất định còn chưa tỉnh táo!

“Xảy ra chuyện gì? Suy nghĩ cái gì mà mặt mũi nhăn hết cả lại như cái bánh bao thế?”

Triệu Hành Uy phát hiện sắc mặt cô thay đổi liên tục, cũng không biết suy nghĩ cái gì. Sợ cô đang nghĩ đến người đàn ông khác, anh lập tức xoay người để cô ngồi đối mặt với mình.

“Ách… Tôi đói bụng rồi.” Vốn cô còn đang nghĩ ngợi mông lung, nhưng anh đột nhiên nhắc tới bánh bao, hơn nữa vừa rồi thể lực cạn kiệt, nhất thời cô cảm thấy bụng kêu ọc ọc. Thôi, không thèm nghĩ nữa, chờ có thời gian rảnh rỗi cô lại trốn đi từ từ làm rõ là được. Dưới tình huống hiện tại, cô không có khả năng bình tĩnh phân tích ra kết quả.

“Anh bắt đầu hoài nghi có phải đang nuôi một con heo con hay không, cả ngày chỉ có biết ăn thôi.” Nhéo nhéo mũi cô, Triệu Hành Uy hiển nhiên không hỏi tới vừa rồi cô suy nghĩ cái gì nữa.

“Hừ, tôi là heo con, chú chính là heo lớn.” Đẩy tay anh ra, Tranh Phù lập tức phản bác, “Ai giống Thiết kim cương vô địch như chú, tôi chỉ là một tiểu bạch thỏ nhu nhược, đương nhiên sẽ đói bụng.”

Chọc chọc lồng ngực anh, cô tức giận trừng mắt nhìn.

“Tiểu bạch thỏ? Ha ha ha, Hạ gia có thể nuôi ra một con tiểu bạch thỏ sao?” Cô căn bản chính là con hồ ly nhỏ, dùng bề ngoài nhu nhược nũng nịu của tiểu bạch thỏ, khiến anh không thể không nghe theo cô.

“Tôi muốn ăn cơm, cho hay không, cho hay không.”

Dứt khoát dùng sức giật lấy caravat của anh, tốt nhất là lắc chết đại biến thái vô địch này đi, để mỗi ngày khỏi phải lôi cô lên giường.

“Tốt tốt tốt, vậy em chờ ở chỗ này, anh đi lấy giúp em.” Hiển nhiên nếu bảo cô đi ra ngoài, cô sẽ lại kêu chân đau, dứt khoát cứ để nam bộc là anh chủ động đi làm thì hơn.

Nhìn Triệu Hành Uy đặt cô ngồi trên ghế, mở khóa cửa đi ra ngoài, hóa ra thật sự đã khóa a, cô còn tưởng rằng anh chỉ vì muốn giao hoan mà lừa cô.

Đứng lên khỏi ghế, cả người Tranh Phù ghé vào ban công cao bằng nửa người cô. Làn gió thổi tới, khiến cô cảm thấy hơi lạnh, nhưng vẫn không muốn đi vào. 

Ngẩng đầu ngắm nhìn trời sao, cô như rơi vào cơn mê, tận đến khi áo khoác ấm áp choàng lên người cô.

“Đừng để bị lạnh.”

Triệu Hành Uy vừa tiến đến liên thấy cô ôm hai cánh tay, lập tức hối hận vừa rồi sao lại quên phủ thêm áo khoác cho cô. Một lần nữa ôm cô vào trong ngực ngồi ở trên ghế, dùng nĩa xiên một miếng thịt ốc sên cho cô, cô luôn thích ăn những thứ kỳ kỳ quái quái gì đó.

“Trời sao đẹp đến mức có thể làm cho em nhìn đến mê mẩn ư?” Anh một miếng em một miếng ăn hết đồ ăn trong đĩa, Triệu Hành Uy xoa mái tóc xoăn mềm mại xoã tung của cô.

“Không, tôi đang nghĩ đến ba mẹ và ông bà, mấy ngày hôm trước ông còn hỏi tôi lúc nào qua bên đó.” Khảy caravat của anh, Tranh Phù cúi đầu, “Đúng rồi, lúc nào thì làm xong nhẫn, đến tôi muốn tặng cho ba mẹ vào ngày kỉ niệm của họ.”

Cuối cùng nhớ lại chuyện quan trọng, tháng mười hai nhất định ba mẹ sẽ xếp đặt một buổi tiệc, đến lúc đó cô có thể khoe với ba mẹ,

“Tranh Phù, em có nguyện ý gả cho anh không?”

Triệu Hành Uy không trả lời cô, mà là cho cô một trái bom, làm đầu óc Tranh Phù trong nháy mắt nổ tung, chỉ còn lại những tia lửa nhỏ bay tới bay lui, còn lộng lẫy hơn cả bầu trời sao trên đầu lúc này.

“Chú đang đùa cái gì vậy?” Hù chết người đó, anh chính là ông xã của cô nhỏ mà.

“Cuộc hôn nhân của anh và Hạ Lan Thấm chỉ là trên danh nghĩa, cũng không cần phải tiếp tục kéo dài nữa.” Bàn tay anh áp lên gò má non mềm, ánh mắt tràn đầy tình yêu say đắm, “Trước kia chỉ vì sợ ly hôn sẽ có một đống phụ nữ dây dưa, mới luôn trì hoãn. Hiện tại yêu em, thân phận bà Triệu chỉ có thể thuộc về một mình Hạ Tranh Phù.”

Trước đây vì không yêu ai, nên anh hoàn toàn không cần gì cả. Nhưng một khi nhận định yêu cô, anh có thể làm hết thảy cho cô.

“Nhưng… Nhưng… Cô nhỏ sẽ… Không đúng, cái kia tôi…” Ấp úng nửa ngày, cô cũng không thể nói ra một câu bình thường.

Lần đầu tiên được cầu hôn, còn thổ lộ một đoạn dài như thế, lần đầu tiên cô hoảng loạn trận tuyến. Dù có là cô gái bình tĩnh đến đâu, đối mặt với chuyện thế này thì IQ, EQ cũng không dùng được.

“Tranh Phù, nhìn anh, nói cho anh biết, em thật sự không có một chút cảm giác nào với anh sao?” Nâng cằm cô lên, anh không tin cô không có cảm tình. Cô không thể nào là cô gái tùy tiên, cô run run rên rỉ dưới thân anh cũng không thể làm bộ.

“Tôi… Tôi…” Tôi không biết a, cô không nghĩ ra, chỉ muốn trốn đi để nghĩ cho rõ ràng.

Đôi mắt to trong suốt bắt đầu mê mang, hiển nhiên cô hoàn toàn không chuẩn bị tốt câu trả lời.

“Anh có thể cho em thời gian đi suy xét, nhưng tuyệt đối sẽ không duy trì hôn nhân  với Hạ Lan Thấm nữa.” Anh sẽ cho cô một Triệu Hành Uy độc thân, có được tư cách yêu cô, theo đuổi cô.

“Không được, cô nhỏ sẽ điên mất!” Nghe anh lại nhắc tới ly hôn, Tranh Phù lập tức theo bản năng nghĩ tới Hạ Lan Thấm sẽ trở nên điên cuồng.

Hạ Lan Thấm đưa cô lên giường anh, không phải là vì muốn giữ anh lại hay sao.

“Tiểu Tranh Phù, em không thể đồng tình với người khác mãi như vậy được, cũng không thể lấy ơn báo oán nữa.” Cách giáo dục của Hạ gia thế nào anh cũng biết. Tất cả mọi người Hạ gia chờ đợi cô đến tiếp quản xí nghiệp, rõ ràng xét bề ngoài cô rất thích hợp với yêu cầu của người kế nhiệm Hạ gia.

“Tôi…” Được rồi, cô thừa nhận, đúng là cô không suy xét rõ ràng, vì vậy mới không nghĩ nữa.

Đồng thời, cô có một chút không đành lòng nhìn dáng vẻ đó của Hạ Lan Thấm. Kỳ thực, ngày Hạ Lan Thấm đưa cô lên giường Triệu Hành Uy, cô không thể thật sự tha thứ cho cô nhỏ.

Nhưng, không nghĩ tới Triệu Hành Uy lại có thể nhìn thấu cô như vậy. Ngay cả Hà Nghị kết giao với cô nhiều năm vẫn cho cô là thánh mẫu.

“Cho tôi thời gian, để tôi bình tĩnh ngẫm lại.” Không làm nũng và tỏ ra ngây thơ nữa, giọng nói của Tranh Phù vô cùng bình tĩnh.

“Tốt.”

Triệu Hành Uy trả lời cũng vô cùng quả quyết.
Bình Luận (0)
Comment