Mắt Mèo

Chương 12

Chưa đến 8 giờ sáng, Vũ Nhi đã ra khỏi nhà, ngoài trời mưa bụi bay bay.

Ngày đầu tiên đi làm, cô đặc biệt trang điểm khá kỹ lưỡng, nhưng viên đá mắt mèo vẫn được giấu trong áo.Cô bước vào ga tàu điện ngầm, bị lỡ mất một chuyến, xung quanh cũng có mấy người bị lỡ chuyến vừa rồi như cô.

Thế nên cô ngồi xuống ghế lặng lẽ chờ đợi chuyến sau.Chỉ vài giây sau, một người đàn ông ngoài bốn mươi tuổi ngồi xuống cạnh cô, giở tờ báo trong tay ông ra.

Vũ Nhi bỗng cảm thấy hơi hoang mang, không biết vì nguyên nhân gì, đêm qua không nghe thấy âm thanh kỳ lạ, khiến cô được ngủ một giấc ngủ yên tĩnh hiếm hoi, nhưng sao vừa ra khỏi nhà là cô lại cảm thấy mỏi mệt? Cô chìm đắm vào những suy nghĩ băn khoăn của mình, không chú ý, làm rơi túi xách trong tay xuống đất.Vũ Nhi cúi người xuống nhặt túi, khi cô cúi đầu xuống, sợi dây chuyền trong áo bị trượt ra ngoài.

Người đàn ông ngồi cạnh liếc nhìn cô một cái, chợt nhìn thấy mặt đá mắt mèo đang đung đưa bên ngoài cổ áo Vũ Nhi.Mắt mèo đang chằm chằm nhìn ông ta.Vũ Nhi nhặt túi xách lên, ngồi thẳng người, phát hiện ra người đàn ông bên cạnh đang nhìn trân trân vào mặt đá mắt mèo trước ngực cô.

Dáng vẻ kỳ lạ đó giống như bị điện giật vậy, miệng há to, nét mặt kinh hãi, mồ hôi chảy từ trán xuống.Vũ Nhi nhận ra mặt đá mắt mèo đang ở ngoài áo, cô vội vàng nhét nó vào trong.

Thế nhưng, người đàn ông đó vẫn nhìn cô bằng ánh mắt đầy kinh hãi, khiến cô cũng thấy rờn rợn.

Cô đứng lên và nói với ông ta: “Xin lỗi, ông đang nhìn gì vậy?”

Người đàn ông không trả lời.

Đúng lúc đó, bên tai vang lên tiếng tàu điện ngầm đang lao đến.

Người đàn ông đứng dậy, nói bằng thứ âm thanh vô cùng kỳ quái: “Mắt…mèo…”

Vũ Nhi gật đầu.“Cô…là…”

Người đàn ông chưa kịp nói xong, toàn thân ông đã run rẩy, sau đó, ông ta lao thẳng đến bậc thềm.Đoàn tàu đang rầm rầm lao tới.Vũ Nhi hét lên: “Ông định làm gì đấy?”

Người đàn ông nhảy xuống đường rày tàu.Đoàn tàu tiến vào ga.Máu tươi bắn phụt lên, nhuộm đỏ cả đường ray.Vũ Nhi kinh ngạc đến đờ đẫn, cô muốn hét thật to, nhưng lại không thể phát ra âm thanh nào, chỉ thở hổn hển.

Cô không dám tin, một sinh mạng lại có thể kết thúc kiểu này.Bậc thềm lập tức chật kín người.

Những người ngồi trong tàu điện cũng phát ra tiếng kêu kinh hãi.

Nhân viên vội vàng chạy đến.

Vũ Nhi đứng ngẩn người giữa đám đông, cô bỗng giơ tay lên vuốt mặt đá mắt mèo phía trong áo.“Xin lỗi, có phải cô là người cuối cùng trò chuyện với ông ta không?”

Một người nhân viên vỗ vỗ vai cô, hỏi.Vũ Nhi còn chưa hết hoảng hốt, cô ngẩn người hồi lâu rồi mới gật đầu một cách máy móc.“Mời cô ở lại một lát, được không?”

Vũ Nhi chợt nhớ ra hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, cô lập tức trả lời: “Thực sự rất xin lỗi, tôi phải đi làm.”

“Không được, cảnh sát sắp đến rồi, cô là người làm chứng quan trọng nhất.”

“Nhưng…”

“Xin lỗi, cô có nghĩa vụ phải ở lại.”

Vũ Nhi chỉ có thể gật đầu, đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng.

Cô quay đầu lại, nhìn xuống đường ray tàu một lần nữa.

Một số nhân viên đã nhảy xuống đó để giữ nguyên hiện trường.

Cô có thể nghe thấy tiếng nhịp đập thình thịch của con tim mình, trước mắt lại hiện lên nét mặt kinh hãi khi nhìn vào viên đá mắt mèo của người đàn ông đã chết dưới đường ray tàu điện ngầm.
Bình Luận (0)
Comment