Beta: Bing.
Chương 69:
Hứa Chiêu Đệ không có biện pháp phản bác, đụng Thi Vân Dạng, hơn nữa đụng đến mất trí nhớ, về điểm này, vô luận thế nào nàng đều đuối lý với Thi Vân Dạng.
"Vậy cũng tốt." Hứa Chiêu Đệ chỉ có thể nghe theo.
"Bất quá nhìn cô nghèo như vậy, tôi sẽ cho cô một chút phí sinh hoạt." Thi Vân Dạng làm ra bộ giọng ban ân nói, Hứa Chiêu Đệ nghèo như vậy, đi theo mình, mình cũng không bạc đãi nàng.
"Không cần, cô cũng đã nói, tôi thiếu cô nhiều như vậy, chăm sóc cô là đúng rồi, không nên thu bất kỳ thù lao nào." Hứa Chiêu Đệ quả quyết cự tuyệt.
"Không cần biết cô có lấy hay không, đến lúc đó đi theo tôi, cô không muốn lấy tiền, cũng không nên than nghèo với tôi." Thi Vân Dạng hừ lạnh nói, thật là nữ nhân không biết gì.
"Tất nhiên sẽ không." Hứa Chiêu Đệ cảm giác mình cho dù cho nghèo thì cũng sẽ không khóc với Thi Vân Dạng.
Thi Vân Dạng hiểu rõ Hứa Chiêu Đệ là người vật chất thấp như thế nào, dục vọng cũng thấp luôn, là tự cô cảm thấy nàng cần tiền.
Sau khi Thi Vân Dạng nói xong, Hứa Chiêu Đệ thấy cô không nói thêm gì nữa, cũng không lên tiếng, chẳng qua là chuẩn bị đi ngủ.
Hứa Chiêu Đệ ngủ thiếp đi, Thi Vân Dạng lại không ngủ được, cô nhìn Hứa Chiêu Đệ, sẽ nhớ đến trí nhớ nửa năm kia, từng điểm từng điểm đột ngột xuất hiện trong cuộc sống của cô, nhưng thực sự là phát sinh chân thật, cô thậm chí còn nhớ mùi trứng gà của Hứa Chiêu Đệ, cô muốn đem đoạn trí nhớ này xóa sạch, nhưng làm thế nào cũng không xóa được, cô cảm thấy có phải Hứa Chiêu Đệ đã cho cô uống cái gì hay không.
Sáng ngày thứ hai, Lý Hâm tới kiểm tra phòng, thấy Hứa Chiêu Đệ, nàng cảm thấy có chút ngoài ý muốn. Thật ra thì nàng vẫn cảm thấy Hứa Chiêu Đệ thật đáng thương, ngày đưa đến đó, nàng đã cảm thấy quan hệ của Hứa Chiêu Đệ và Thi Vân Dạng không hề đơn giản, dù sao ngày đó Hứa Chiêu Đệ lo lắng khẩn trương không giống như lo lắng khẩn trương cho bạn mình, giống như lo lắng cho người thương hơn. Nàng cho là Thi Vân Dạng đổi tính, nhưng là, Thi Vân Dạng khôi phục trí nhớ xong, cũng quên trí nhớ cùng Hứa Chiêu Đệ, nàng đã cảm thấy Thi Vân Dạng cũng không có để ý Hứa Chiêu Đệ như vậy, dù sao nếu để ý, làm sao có thể quên đi người mình thích. Thi Vân Dạng khôi phục trí nhớ trước kia, lại quên đi trí nhớ nửa năm nay, Lý Hâm cảm thấy hai người các nàng là không thể nào, tính tình Thi Vân Dạng thế kia làm sao sẽ thích Hứa Chiêu Đệ, cô ngay cả Tả Khinh Hoan còn bắt bẻ, làm sao không bắt bẻ Hứa Chiêu Đệ đây?
Hứa Chiêu Đệ đem lại cho nàng cảm giác rất an phận, mặc dù bề ngoài không phải xuất chúng, nhưng cô gái này cho người ta có cảm giác nội tâm rất bền bỉ, cũng rất thông suốt, Hứa Chiêu Đệ cùng Thi Vân Dạng cùng nhau, nàng không nói nhiều, cũng sẽ không đem mềm yếu và khổ sở biểu hiện ra bên ngoài. Nàng cảm thấy đây là biểu hiện nội tâm tự ái và ngạo kiều của Hứa Chiêu Đệ. Nếu là nàng, khẳng định là không thể làm được, khi đối phương không cần nàng nữa, nàng sẽ yên lặng biến mất kiểu như vậy, nếu như là nàng, chỉ cần yêu, liền phải lưu lại ký ức trong cuộc đời đối phương, bất kể có mang đến phiền não cho đối phương hay không.
Giờ khắc này, biết là Thi Vân Dạng lại gọi Hứa Chiêu Đệ hầu hạ cô xong, nàng đã cảm thấy lần này không nói chính xác là Thi vân Dạng muốn làm lại từ đầu, hơn nữa Thi Vân Dạng có mất trí nhớ thật hay không nàng cũng chưa xác định. Coi như là giả bộ mất trí nhớ nàng cũng sẽ không cảm thấy kỳ lạ, dù sao Thi Vân Dạng ngay cả Tả Khinh Hoan yêu thương Tần Vãn Thư cũng giễu cợt Tả Khinh Hoan trèo cao, làm sao sẽ dễ dàng thừa nhận mình yêu một người mà quá khứ mình vĩnh viễn xem thường chứ. Cái này chẳng phải tự đánh vào mặt mình sao, từ nhỏ đến lớn điều là nữ nhân kiêu ngạo, làm sao có thể thản nhiên tiếp nhận được, nhưng là tình cảm cũng không bỏ được, lại gọi người ta đến đây. Thi Vân Dạng lâm vào rắc rối như vậy, thật đúng là thú vị, luôn sợ thiên hạ bất loạn, yêu thích bỏ đá xuống giếng như Thi Vân Dạng mà cũng có ngày hôm nay, suy nghĩ này khiến Lý Hâm cảm thấy có trò hay để nhìn.
Hứa Chiêu Đệ cảm giác Lý Hâm ý vị thâm trường quan sát mình, kể từ khi gặp Thi Vân Dạng xong, nàng phát hiện trên thế giới này quả thật người đẹp không có khan hiếm như nàng tưởng, Thi Vân Dang xinh đẹp, cái này không cần nói nhiều, một Tần Vãn Thư vừa xinh đẹp vừa khí chất, rồi bác sĩ Lý trước mắt này cũng giống như hồ ly tinh, ánh mắt kia giống như đang phóng tia lửa điện.
Thi Vân Dạng thấy Lý Hâm đưa ánh mắt hồ mị nhìn chằm chằm vào Hứa Chiêu Đệ, cô luôn có cảm giác Lý Hâm không có ý tốt rồi.
"Cô tới kiểm tra tôi, không nhìn tôi nhìn cô ta làm gì? Chẳng lẽ một đại mỹ nhân như tôi còn không đẹp mắt bằng hạt đậu bình thường kia sao?" Thi Vân Dạng phong tao hỏi Lý Hâm, công khai tán tỉnh nàng.
"Hạt đậu ăn cũng rất tốt không phải sao, về phần cô, cô phải hiểu, tôi đây đã là người có gia đình." Lý Hâm cảm giác mặc dù dáng dấp mình có chút bất chính thật, chính là quá hồ mị, nhưng là trời đất chứng giám, nàng chính là người hiền lương thục đức, nàng chỉ thích 'phu quân' cuồng công việc của nàng thôi. Cùng Thi Vân Dạng trải qua tình một đêm, nàng đã muốn quay đầu, không muốn đem chuyện này nói ra.
"Được, cô chỉ còn thiếu treo bảng tên như mấy chú cún thôi, ghi chú mình là tiểu cẩu nhà Nghiêm Nhược Vấn." Thi Vân Dạng châm chọc nói.
"Nếu là Vấn Vấn muốn treo tấm bảng trên cổ tôi, tôi chắc chắn sẽ không cự tuyệt nàng." Lý Hâm cũng không để ý bị Thi Vân Dạng độc lưỡi, trên thực tế, còn hơn Thi Vân Dạng nói, nói đến Nghiêm Nhược Vấn, bộ dáng hạnh phúc của Lý Hâm đều muốn chọc mù mắt người ta. Năm đó yêu nhau khổ cực thế nào, thì bây giờ mới có nhiều hạnh phúc.
"Dùng thức ăn cho chó thì cút sang một bên." Thi Vân Dạng nhìn bộ dáng hạnh phúc của Lý Hâm, cảm thấy vô cùng chói mắt, cũng không phải là Lý Hâm nên thấy bực mình, chẳng qua là đơn thuần nhìn người khác hạnh phúc nên cảm thấy chướng mắt thôi, cô cảm giác gần đây mình đúng là có chút bệnh hoạn thật, có cảm giác không còn nhận ra tâm tính tốt của mình nữa.
"Nếu không phải là nhà cô nhiều tiền cô cho rằng tôi muốn tới sao. Nói thật, cô trừ dung nhan đẹp, nhiều tiền, tôi cảm thấy người nào ở chung với cô nửa đời sau cũng thật tội nghiệp, đậu nhà kia không tệ, cô không cân nhắc hái về nhà sao?" Lý Hâm hỏi, Thi Vân Dạng mặc dù bên ngoài nạm vàng bên trong thối rữa, nhưng không thể không công nhận nhan sắc quả thật không thể chê.
"Cô đang đùa giỡn kiểu gì thế, tôi sẽ coi trọng cô ta sao, tôi có làm sao thì cũng không xuống hạng đến mức này." Thi Vân Dạng vội vàng phủ nhận nói.
Hứa Chiêu Đệ thấy nội dung và phương thức hai người nói chuyện, cũng biết hai mỹ nhân này rất quen thuộc, chẳng qua là nàng không có thói quen bị người khác nói đến mình.
"Đẹp mắt cũng không thay cơm ăn được." Lý Hâm cảm thấy Thi Vân Dạng quá xem trọng bề ngoài.
"Cô dám nói ban đầu cô coi trọng Nghiêm Nhược Vấn không phải là vì chị ta có dáng dấp đẹp mắt đi?" Thi Vân Dạng cảm thấy Lý Hâm hoàn toàn là ở trong mưa thì không biết người đói nắng thế nào, nói cũng quá dễ nghe.
"Bắt đầu là như vậy thật, nhưng sau đó không phải như vậy." Điểm này Lý Hâm thừa nhận, dù sao mình cũng là vừa thấy đã yêu, nhan sắc chỉ thêm một phần nào, nhưng bây giờ xem như Vấn Vấn có bị hủy gương mặt, mình vẫn còn yêu chị ấy.
"Cũng không phải là như vậy sao?" Thi Vân Dạng tiếp tục hừ lạnh nói.
"Không giống nhau, nếu là đã thích, nhan sắc không quan trọng đến như vậy." Lý Hâm cảm thấy bản chất có khác biệt.
"Tôi nói tôi không có thích cô ta, nên giả thuyết này không có tồn tại." Thi Vân Dạng tiếp tục phủ nhận nói, cô cảm thấy Đại tiểu thư thích Tả Khinh Hoan, còn có thể là do Tả Khinh Hoan đẹp, nhưng là nếu mình coi trọng Hứa Chiêu Đệ, thì lý do là cái gì đây? Kiên quyết không được, dù sao Thi Vân Dạng cũng một mực tự nói như vậy với mình.