Mặt Nạ

Chương 1

Khuyết Thủy quyết định trốn khỏi nhà.

Bé chẳng thể chịu nổi cái nhà đó, cũng chẳng thể chịu nổi kiểu cha mẹ như thế nữa! Bé không thích luyện võ, bé không thích ngồi thiền, không thích tiên sinh dạy văn dùng trúc bản đánh vào lòng bàn tay bé khi bé không học thuộc thi từ, văn chương; Lại càng không thích giữa lúc trời mưa to, gió lớn, tuyết rơi đứng trong viện tập múa kiếm hết lần này đến lần khác.

Bé cũng không muốn một mình đơn độc ngủ trong tiểu viện.

Bé không muốn kiên cường, không muốn dũng cảm, không muốn cứng cỏi, bé chỉ muốn làm một kẻ nhát gan, một kẻ yếu đuối vô dụng, một con sâu thích khóc nhè! Nhưng cái gia đình đó chẳng có ai hiểu được khát vọng của bé hết, chẳng có ai hiểu được nguyện vọng của bé hết, họ chỉ có yêu cầu vô tận.

Bé không muốn sống trong gia đình như vậy, bé quyết định sẽ tìm cha mẹ mới cho mình, người có thể yêu thương bé, ôm bé, cưng chiều bé, người sẽ không chỉ biết ép bé luyện võ, ép bé phải làm thế này, thế kia.

Men theo con đường nhỏ đi một canh giờ, nếu là đứa trẻ bình thường thì sớm đã gục xuống chẳng thể động nổi, nhưng bé Khuyết Thủy chỉ thở hơi lớn, hơi nhanh một chút, chân chẳng hề chậm lại, bé nhất định phải chạy khỏi trăm dặm xung quanh phạm vi Viên gia trang trước khi trời tối, nếu không bé sẽ nhanh chóng bị tóm về.

Nếu để phụ thân biết bé trộm trốn đi thì chắc chắn bé sẽ không thoát được một trận trúc bản! Lau lau mồ hôi, chuyển cái bọc con trên lưng sang bên vai phải, chú ý tới một thôn trang nhỏ ở phía trước, Khuyết Thủy bé nhỏ cực kì vui mừng!

Lúc bé trộm trốn nhà đã quên mang theo bình nước, chạy nhiều giờ như vậy khiến miệng bé khô đến sắp bốc hơi luôn.

Chẳng cần quan tâm nơi này là vùng phụ cận Viên gia trang, sẽ có người biết bé hay không, Khuyết Thủy nhanh chóng chạy về phía thôn nhỏ kia.

“Gâu! Gâu gâu gâu!” Oa… Có chó lớn.

Bé con nhăn mũi trực khóc.

Con chó lớn màu đen từng bước tiến lại gần, nhe hàm răng sắc bén, không ngừng lớn tiếng hăm dọa bé.

Oa, oa… Đừng qua đây, đừng qua đây… Khuyết Thủy lui từng bước về phía sau, trên đồng ruộng cách đó không xa có người đang cày cấy nhưng tiếc thay lại chẳng ai chú ý tới chuyện này.

Khuyết Thủy muốn mở miệng kêu, lại sợ người nhà phát hiện tóm cổ bé về.

Làm sao đây?… Ta chạy! Bé Khuyết Thủy lập tức xoay đầu, ù té chạy.

Thế này thì tốt rồi, con chó đen lớn vốn dĩ chỉ có ý đe dọa, chân sau đạp mạnh, hung tợn đuổi theo phía sau Khuyết Thủy, vừa đuổi vừa gâu gâu kêu.

“Gâu gâu gâu! Gâu gâu gâu!” Một con chó đuổi, cả đàn chó đuổi.

Ngoài con chó đen lớn, lại không biết từ đâu xuất hiện thêm ba, bốn con chó đốm hoa vàng hung dữ, cùng con chó đen lớn đuổi sát phía sau Khuyết Thủy bé nhỏ.

Hu hu! Sao mình lại xui xẻo như vậy chứ! Hu hu! Đừng đuổi ta nữa! Đồ chó hư! Ngay khi Khuyết Thủy bé nhỏ không nhịn được òa khóc, đám chó lớn cũng đã sắp bổ nhào lên thân thể con con của bé, một cánh cửa gỗ mở ra trước mắt Khuyết Thủy, một bóng người xuất hiện trước cửa.

Chẳng cần quan tâm người đó là ai, chẳng cần quan tâm sẽ bị người nhà tóm về không, Khuyết Thủy bé nhỏ vừa khóc vừa nhào về phía cánh cửa.

Bóng người trước cửa vọt lên đẩy Khuyết Thủy ra sau mình, ống tay áo quét tới đằng sau cửa, đánh về phía đám chó lớn đang bổ đến.

“Cút! Cút ngay!” Có người nhìn thấy, từ phía xa lớn tiếng quát lên.

Đám chó dữ thấy khí thế của kẻ này mạnh hơn mình, lại nghe thấy tiếng quát tức giận từ đằng sau, sau khi sủa lớn vài tiếng lấy lại thanh thế thì ngoan ngoãn cụp đuôi tản ra tứ phía.

Người nọ nhìn đám chó dữ chạy đi, thuận tay đóng cửa lại, xoay người nhìn về phía bé trai đang dựa sát vào lưng y.

Đây là bé trai có vẻ ngoài cũng coi như dễ nhìn, nếu không phải bé đang khóc đến chẳng nhìn ra mắt, mũi thì có thể sẽ càng đáng yêu hơn nhỉ? Dáng người thấp hơn y nửa cái đầu, tuổi xem ra cũng nhỏ hơn y, trên vai còn mang theo một cái bọc con con.

Người nọ vươn tay kéo bé trai đang dán trên lưng y vào lòng, nâng tay áo lau mặt cho bé, xoa xoa cái đầu nhỏ của bé.

Khuyết Thủy ngẩng đầu, mắt ngấn lệ mơ hồ nhìn người tốt trước mặt giúp bé xua đuổi đàn chó dữ, lại an ủi bé —— Người nọ là một anh trai nhỏ chỉ lớn hơn bé một chút, nhưng cao to hơn bé rất nhiều.

“Đệ bao nhiêu tuổi rồi?” Anh trai nhỏ hỏi.

Khuyết Thủy giơ năm ngón tay ra.

“Tên là gì?”

“Ưm… Khuyết Thủy, anh nhỏ, đệ muốn uống nước.”

Bé vốn đã rất khát rồi, lại khóc to một trận như vậy thành ra khát càng thêm khát.

Cậu bé bị Khuyết Thủy gọi thành anh nhỏ mỉm cười, nắm cánh tay nhỏ của bé bước vào trong phòng.

“Anh nhỏ, huynh tên là gì vậy?”

“Huynh? Huynh tên… Trần Mặc.”

“À, ưm… Nơi này là nơi nào vậy? Có cách xa Viên gia trang không?” Bé Khuyết Thủy tự cho rằng chính mình đã chạy rất xa rồi.

“Trần gia thôn, Viên gia trang cách đây khoảng ba mươi dặm.”

Ba mươi dặm… Thế không phải là bé vẫn đang ở dưới ma trảo của phụ thân sao? Hu hu.

Bé Khuyết Thủy lại khóc rồi.

Đương nhiên, nửa canh giờ sau bé bị phụ thân tìm được tóm về nhà, bé lại càng khóc nhiều hơn.

Đây là cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa Khuyết Thủy và Trần Mặc.

Vì có cuộc gặp gỡ vô tình này, cũng có việc hữu ý gần nhau về sau.

Trồng dưa được dưa, trồng đậu được đậu, thậm chí sau này Trần Mặc thay đổi, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa cũng chẳng hề hay biết lúc đó y đã gieo xuống loại hạt giống thế nào…
Bình Luận (0)
Comment