Mặt Nạ Máu

Chương 5

Sau khi trở về trường, ngủ một giấc thật dài hôm sau tỉnh lại, lúc ngồi dậy Tạ Nam có vẻ hốt hoảng, dường như mọi thứ đã trở lại bình thường rồi.“Dậy thôi, Đông Tử”. Thiệu Đông Tử ngủ ở giường tầng trên lơ mơ nói: “Đừng vội! Đừng vội, tớ vẫn chưa nghỉ hết phép mà, hôm nay tớ nghỉ tiếp”. Nói rồi lại vùi đầu ngủ tiếp. Sắp đến giờ học, thấy lũ bạn lười nhác từ khắp nơi với cặp mắt kèm nhèm chưa rửa sạch vội chạy đến lớp, lại thêm tiếng chuông vang lên cùng tiếng đài phát thanh từ đâu réo đến, hòa quyện vào nhau ồn ào vô cùng. Thật thoải mái biết bao, tâm trạng phấn khởi, Tạ Nam là người đầu tiên cảm nhận được buổi sáng tinh mơ đẹp như vậy. Cậu vươn vai, miệng nở nụ cườ rạng rỡ chào ngày mới. Phòng học nằm ở tầng ba của tòa nhà cũ. Tòa nhà ba tầng đó có kiến trúc theo kiểu Tô Châu là trụ sở của khoa Khoa học Công trình Sinh vật Hóa chấy Môi trường. Có quỷ mới biết ai đã đặt cái tên khoa dài dằng dặc như thế, còn mây ông giáo sư giảng dạy vẫn lấy việc điểm danh sinh viên làm niềm vui, nơi đây quả đúng là địa ngục của đám sinh viên. Vừa mới bước chân vào khu nhà này, Tạ Nam cúi đầu đi thẳng lên lầu, chẳng hiểu sao hôm nay đường lên lầu yên tĩnh lạ thường, yên tĩnh đến mức kỳ quái. Tạ Nam ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, đột nhiên chẳng thấy bóng một ai đi lại trên hành lang cả, cậu thầm nghĩ có chuyện chẳng lành, chắc chắn là đã vào học rồi, bèn vội chạy như bay lên lầu.Một ý nghĩ kỳ quái vụt qua đầu Tạ Nam, đây là lầu mấy rồi nhỉ? Chí ít cũng phải lên đến lầu ba rồi chứ, nhưng sao bậc thang vẫn dài hun hút thế này, vẫn chưa lên đến lầu cuối cùng sao, không phải chứ? Cậu từ từ leo tiếp lên một lầu nữa, hai bên hành lang vẫn tĩnh lặng không một tiếng động, trên bức tường đang phản chiếu ánh trắng mờ của những chiếc bóng đèn trên trần, all các phòng học đều đóng chặt cửa, sự tĩnh lặng đến rợn người này có thể Tạ Nam nghe rõ tiếng con tim mình đang đập thình thịch sợ hãi. Tạ Nam rụt chân lại, từng bước từng bước lùi xuống dưới, tim đập cuồng loạn như đã phát nổ từ lúc nào rồi, Tạ Nam hoảng hốt quay đầu bỏ chạy. Bước chân của cậu giẫm xuống bậc thang bình bịch bình bịch, tiếng động phát ra cực lớn, có cảm giác như cậu gần như bám vào tay vịn cầu thang mà nhảy xuống!Lầu ba, lầu hai, lầu một!Tạ Nam nghiến răng ken két, nhẩm đếm số lầu mình đã xuống. Cậu dừng lại ở chân cầu thang, thở dốc, tiếp đó cậu lại chăm chú nhìn, rồi lại gắng hít một hơi thật mạnh. Tại sao lầu này vẫn trống không, không có một ai, không có cửa lớn, không có biển chỉ dẫn, chỉ có cầu thang lên xuống là vẫn ở nguyên đó và chẳng biết cuối cùng chiếc cầu thang đó dẫn đến đâu. Việc đã đến nước này đành phải kiên trì bước tiếp vào hành lang, xem xem rốt cuộc đây là tầng nào. Cái tên Giang Tự Độ đáng chết, lẽ nào hắn đã đi theo minh tới tận đây, lại còn bày mê hồn trận trong trường học này sao? Chầm chậm bước đi, men theo chân tường, Tạ Nam không dám mở cánh cửa phòng học, bởi cậu nghĩ có trời mới biết bên trong sẽ xuất hiện thứ gì. Hai đầu tòa nhà vẫn có cửa sổ, vậy thì chi bằng ta đi ra phía đó, ít ra cũng có thể biết được mình đang ở chỗ nào, mình đang ở lầu mấy. Bước đến cuối hành lang, ngước nhìn ra ngoài qua ô cửa kính, phía bên ngoài vẫn là quang cảnh thường ngày, chỉ có điều chẳng có bóng người nào ở đó cả. Phía dưới là một hàng cây nhỏ, từ trên cao nhìn xuống vẫn thấy mình đang đứng ở tầng ba, có ai giải thích xem tại sao cái cầu thang chết tiệt này không có lối lên mà cũng chẳng có lối xuống? Đường Sinh Bình đã qua đời, Thiệu Đông Tử thì đang ngủ, Tô Khôn, mà thôi tốt nhất Tô Khôn đừng có ở đây. Lúc này trong đầu Tạ Nam chẳng còn chút manh mối nào nữa, cậu định quay người bước về phía bên kia cầu thang thử xem có thể ra được không, thì bất chợt thoáng thoáng thấy một bóng đen, ngay sau đó là tiếng va đập rất mạnh từ dưới lầu vọng tới. Xảy ra chuyện rồi! Một tiếng nổ lớn phát ra từ cái đầu vốn vô cùng trống rỗng của Tạ Nam. Cậu vội lùi ra phía cửa sổ rồi trên lên bệ, cúi đầu nhìn xuống dưới. Trên nền bê tông ở dưới lầu có một người nằm đó, máu tươi đang từ từ trào ra, người nằm trong tư thế hình chữ đại, đây không thể là tư thế có thể được tạo ra từ độ cao ba tầng này.Nhảy lầu? Tạ Nam chăm chú nhìn lại bóng người ở phía dưới kia, đó chính là khuôn mặt của Thiệu Đông Tử, cặp mắt cậu ấy đang mở trừng trừng nhìn Tạ Nam. Thiệu Đông Tử nằm trên vũng máu ngày càng lan rộng như kêu gọi Tạ Nam nhảy xuống cùng nằm trên nền xi măng với mình vậy.Tạ Nam cắn mạnh vào tay một cái, đau đến mức toàn thân tê dại, ảo cảnh vẫn là ảo cảnh, all những việc này đều không phải là sự thật, Tạ Nam tự nhắc nhở mình như vậy, sau đó dồn hết sức chạy về phía cầu thang. Bất luận thế nào, nhất định phải thoát ra khỏi chỗ này trước. vừa chạy như điên Tạ Nam vừa gào lên, tiếng gào rú này đột nhiên khiến đầu cậu bị đau một cách khó hiểu.Cứ như tỉnh giấc một lần nữa, Tạ Nam lại mở to mắt, trước mắt lúc này lại là ở lớp học, còn thầy giáo thì giận dữ nổi hết cả gân xanh, bàn tay cuộn tròn tập giáo án, cánh mũi phập phồng tức tối nhìn cậu, giống như khủng long đang phun lửa vậy. Cảnh tượng này cộng thêm nỗi sợ hãi mà Tạ Nam gặp phải trước đó khiến cậu ngơ ngác nhìn vị thầy giáo khôi hài trước mặt, rồi bắt đầu cười hì hì, làm cả lớp cũng cười ồ theo. Sắc mặt thầy giáo tím tái như gan lợn, hét lớn: “Cậu tên gì, thật chẳng ra làm sao, đã ngủ trên lớp lại còn nói mơ nữa, chắc chắn cậu sẽ không qua được môn này đâu!”Tạ Nam chỉ tay vào đầu, bao biện: “Thầy ơi, em bị sốt rồi, thật đấy thầy ạ, thầy xem em sốt đến mê man này”.Thầy giáo tức giận nghiến răng kèn kẹt, nhưng cũng đành mím chặt môi, lắc đầu chịu thua. Tạ Nam tiếp tục giả vờ bị bệnh, tỏ vẻ khổ sở khó chịu để làm đám bạn tin cậu bất chấp bệnh tật vẫn cố gắng đến lớp. Xem ra sống với Thiệu Đông Tử lâu, nên da mặt của Tạ Nam cũng dày lên trông thấy. Tiếng chuông hết giờ vừa vang lên, Tạ Nam không còn giả ốm nữa, vội đứng bật dậy, chạy về phòng kí túc xá, bỏ lại những ánh mắt đang tò mò dõi theo phía sau. Hóa ra chỉ là một giấc mơ, có điều cảm giác đó thật chẳng hay ho chút nào. Tạ Nam vừa đi về phòng ngủ vừa nghĩ về toàn bộ sự việc từ lúc cậu ngủ dậy vào buổi sáng để lên lớp đến trước khi tỉnh lại sau giấc mơ, nhưng có vắt óc nghĩ như thế nào đi chăng nữa cậu cũng không thể nào nghĩ ra rốt cuộc mình đã vào lớp như thế nào. Thôi kệ nó đi, xem ra dậy sớm quá cũng không tốt, lại còn nằm mơ nữa chứ, có điều ánh mắt của Thiệu Đông Tử lúc nằm trên nền xi măng quả thực khó mà quên được. Nó chân thực tới mức bây giờ cậu vẫn còn cảm thấy trái tim đau nhói, tốt nhất đi xem cậu ấy thế nào, tiện thể kể lại chuyện này luôn.Về đến phòng thì phát hiện Thiệu Đông Tử không trên giường nữa, nhưng giày của cậu ấy vẫn còn, phải chăng đúng là cậu ấy chạy đi nhảy lầu rồi, nghĩ đến việc đó sống lưng Tạ Nam bỗng lạnh toát, vội vàng leo lên giường lật chăng tìm kiếm.“Cậu làm gì vậy…!” Một giọng nói kỳ lạ vang lên sau lưng, khiến Tạ Nam hoảng sợ suýt chút nữa ngã nhào từ trên giường xuống. Chỉ thấy Thiệu Đông Tử bỗng lồm cồm bò dậy từ giường tầng trên phía trước mặt, vẫn còn ngái ngủ, lim dim nhìn Tạ Nam đang treo mình trên thành giường như con khỉ.“Tớ không thấy cậu, nên cứ nghĩ là cậu đã xảy ra chuyện rồi! Tại sao cậu lại leo sang bên đó ngủ hả?” Tạ Nam hoảng loạn hỏi.“CHẳng qua là sợ có người đến kiểm tra phòng, ngủ ở giường người khác thì không bị ghi là trốn học chứ sao?” Thiệu Đông Tử quả xứng đáng là tên gian manh siêu đẳng của khoa Khoa học Công trình Sinh vật Hóa chất Môi trường (dưới đây gọi tắt là khoa Sinh Hóa). “Với lại cậu vẫn chưa lật hết chăn nên chưa thấy mình đấy thôi chứ mình cũng đâu phải là con dế”.“Không phải, sáng nay mình đã nhìn thấy cậu nhảy lầu!” Tạ Nam nhận ra tranh cãi chuyện này với cậu ta chỉ chứng minh chỉ số IQ của mình quá thấp.“Xin cậu đấy, chỉ có cậu mới nghĩ quẩn như thế thôi, mình vẫn nằm đây khỏe mạnh sao lại nhảy nhảy lầu chứ!” Thiệu Đông Tử cũng chuẩn bị chui ra khỏi giường, gào lên một tiếng kỳ quá, rồi bật người đứng thẳng trông cứ như xác chết vùng dậy vậy.Hình như Thiệu Đông Tử cũng chợt nghĩ đến việc gì đó, nên hỏi lại: “Mình nhảy từ đâu?”“Tòa nhà khoa Sinh Hóa!”“Ồ… chuyện này, cậu vẫn chưa ăn sáng hả?” Thiệu Đông Tử lắc lắc cái đầu vẫn còn đang mơ hồ, đúng là chuyển chủ đề chẳng ăn khớp gì cả.“Tốt rồi, cậu mời tớ”. Thiệu Đông Tử tự quyết định, rồi quay người tụt xuống giường tìm giày, mặc quần soóc, khoác vội chiếc áo phông bước ra ngoài. Đến quán ăn nhỉ phía sau trường gọi hai bát mì nóng. Tạ Nam cúi đầu lặng lẽ ăn, giấc mơ này làm cậu thực sự mệt mỏi giống như vừa phải chạy một vòng quanh trường vậy.Thiệu Đông Tử chọn chọn rồi nhặt đôi đũa dùng một lần, đang định tách ra, đột nhiên nghĩ ra điều gì, hỏi Tạ Nam: “Cậu thực sự nhìn thấy mình nhảy lầu à!”“Gặp ác mộng thôi! Lại còn trong giờ học nữa chứ, cậu chết không kịp ngáp!” Lại nói đến chủ đề này đúng lúc ăn cơm, không thể nào chịu nổi cậu bạn thiểu năng này.Thiệu Đông Tử tách đôi đũa ra, nhìn chằm chằm Tạ Nam, khẽ nói: “Người anh em, sáng nay hình như mình cũng mơ thấy đang đứng trên nóc tòa nhà, có điều không biết là nóc tòa nhà nào, cậu vừa nói vậy, thì có vẻ đúng là trên lầu khoa Sinh Hóa. Chuyện này có vẻ kỳ lạ nhỉ!”Tạ Nam dừng đũa, miệng tròn xoe hình chữ O, sự việc thật quá trùng hợp, trùng hợp đến mức kỳ dị. Tại sao lại có thể đem cảnh quay này phân vai cho hai người trong mơ được chứ. Mình là nhân vật A, Thiệu Đông Tử là nhân vật B, sau đó mỗi người lại tự mơ giấc mơ của riêng mình.“Vậy là cậu đã nhảy lầu ư, còn mơ thấy gì khác không?” Tạ Nam liên tục truy hỏi.“À… quên rồi, lẽ nào đây là cái mà người ta vẫn gọi là thần giao cách cảm?” Trong nháy mắt Thiệu Đông Tử đã thay đổi thái độ, thản nhiên bưng bát lên ăn. Lại lần nữa Tạ Nam thêm kính phục anh chàng mặt dày như cái thớt này.“Tớ không thèm thần giao cách cảm với cậu đâu! Mới nghĩ thôi đã buồn nôn rồi!” Khả năng tự an ủi mình mà khiến người khác thất vọng của tên này quả là siêu phàm.Có điều vẫn cứ phải hỏi: “Cậu nghĩ xem có thể nào là tên Giang Tự Độ bày trò không?”, Tạ Nam thận trọng hỏi.“Không thể nào, chẳng quản được trời được đất thì làm sao quản được chúng ta đi ngoài đánh rắm chứ, huống hồ đây là nằm mơ mà!” Thiệu Đông Tử vừa dứt lời, mọi ánh mắt xung quanh đều đổ dồn vào cậu ta, đã thế lại có không ít người buông bát xuống, trả tiền rồi bỏ đi. Tạ Nam thấy cậu ta lại bắt đầu nói vô tổ chức, vội dừng ngay câu chuyện đang kể, đợi ăn xong nói tiếp. Dùng xong bữa sáng, Thiệu Đông Tử và Tạ Nam tìm một cái ghế không có ai ngồi tiếp tục thảo luận về giấc mơ buổi sáng dưới các góc độ khác nhau. Cái tên Thiệu Đông Tử một mực cho rằng đó chỉ là giấc mơ, cho dù ở góc độ nào đi nữa cũng chẳng có gì kỳ quái cả.“Cậu quá nhạy cảm quá đấy, Tạ Nam à! Người ta nói ban ngày nghĩ gì thì đêm sẽ mơ cái đó mà”. Thiệu Đông Tử vừa chăm chú ngắm nhìn các cô gái đẹp đi lại trước mặt vừa cười khà khà.“Vấn đề là hôm qua mình đâu có nghĩ đến chuyện cậu chết đâu mà hôm nay vẫn mơ đấy thôi, người mơ nhiều nhất đáng ra là Tô Khôn mới đúng”. Nói xong Tạ Nam liền cảm thấy mình bị hớ, để cho Thiệu Đông Tử nắm được thóp. Thấy tình hình không ổn, Tạ Nam vội nghĩ cách nói cho qua chuyện nhưng lại cứng họng chẳng nói được gì.“Cậu lúc nào cũng tưởng bở thế sao, người ta là hoa khôi của trường, vừa mớ mạo hiểm đi với chúng ta một chuyến đến nhà ma mà đã thích cậu được hả, tên ngốc à!” Lời nói móc của Thiệu Đông Tử thật chua ngoa, “Thế này đi, lao vào lòng mà ôm ấp!” Nghĩ tới mấy cảnh nóng bỏng, cậu nhìn lên trời mà than thở.Về đến phòng, vắng tanh vắng ngắt chả có ai ở nhà, chỉ thấy duy nhất một lời nhắn trên tường. Cả đêm nay mình không về, có vấn đề gì thì gọi điện nhé.“Xem ra tối nay chỏ có hai đứa bọn mình rồi, hay là chúng mình cũng đi chơi tiếp đi?”“Không đi, ở nhà ngủ cho sướng!” Tạ Nam đổ vật lên giường, vùi đầu vào trong chăn nghĩ về Tô Khôn, bất giác cười hì hì.“Thôi xong, cậu chắc chắn đã trúng độc đào hoa rồi, xem ra cậu đang chuẩn bị phát điên lên đấy, có vẻ mình sẽ được ăn khao của cậu trong một thời gian ngắn nữa ấy nhỉ”. Thiệu Đông Tử tiện tay tắt đèn rồi lên giường ngủ mà chẳng thèm rửa chân rửa tay gì cả, miệng còn lẩm bẩm sung sướng bắt đầu lên kế hoạch để Tạ Nam tổ chức bữa tiệc vượt qua cú sốc lần hai. Một lúc sau, do tác dụng của rượu nên Tạ Nam đã ngủ mơ màng, lúc đó Thiệu Đông Tử mới chính thức đổ uỳnh xuống giường, thì lại nghe thấy những tiếng kèn kẹt, cứ như tiếng chuột mài răng, lẽ nào tên tiểu tử Tạ Nam đang gặm móng tay? Thiệu Đông Tử liền xoay người, lay lay giường một lát, âm thanh kia cũng dần dần biến mất, tới lúc đó Thiệu Đông Tử mới trịnh trọng nhắm mắt.Phòng ngủ lúc này yên tĩnh đến mức chỉ còn nghe thấy tiếng thở, vì thế âm thanh yếu ớt kia tưởng như đã biến mất nhưng khi nó quay trở lại thì nghe giống như tiếng con gái đang khóc thút thít, khiến người ta sợ hãi. Thiệu Đông Tử giật mình mở choàng mắt, chăm chú nghe xem âm thanh ghê rợn này được phát ra từ đâu. Âm thanh đó, lúc to lúc nhỏ giống như tiếng có người tự hỏi rồi tự trả lời, chắc chắn là nó được vọng lại từ giường dưới, phải chăng Tạ Nam đang trùm chăn khóc thầm. Thiệu Đông Tử bỗng tức điên lên, cái tiểu tử này hát chán lại cười, cười chán lại khóc, còn khóc mãi không thôi nữa chứ làm cậu giận quá mà hét lên: “Tạ Nam, ngủ chưa vậy?”Phía dưới không có tiếng trả lời, âm thanh đó đột nhiên biến mất, đúng là có tật giật mình. Thiệu Đông Tử thở phì phì trong bóng tối, vẫn chưa kịp nằm xuống giường thì âm thanh đó lại vọng đến, suýt chút nữa thì cậu đã cắn vào lưỡi mình. Âm thanh đó rõ ràng phát ra từ giường dưới, cậu cố gắng tập trung đánh bạo nghe thêm lần nữa, âm thanh yếu ớt đó chắc chắn là tiếng con gái rồi, mặt Thiệu Đông Tử cứ giật giật từng hồi.Một lần nữa cậu khẽ gọi: “Tạ Nam, Tạ Nam cậu không sao chứ?” Sau đó lấy hết sức lắc giường thật mạnh.Tiếng Tạ Nam uể oải như vừa tỉnh ngủ vọng lại từ giường dưới: “Làm gì thế, vừa mới chợp mắt”.“Vừa rồi cậu khóc đấy à?”“Mình có điên đâu, khóc gì chứ?”“Vậy thì đừng nói nữa, chúng mình cùng nghi xem”.Hai người nín thở để nghe, nhưng âm thanh đó không thấy đâu nữa, Tạ Nam chăm chú lắng nghe mãi mà vẫn chẳng có động tĩnh gì, cậu đang định mở mồm chửi, thì bắt đầu nghe thấy âm thanh xui xẻo kia vọng ra từ giường mình. Điều quan trọng là âm thanh đó lại vừa khóc vừa chuyển động nữa chứ, cảm giác như có bàn chải sắt đang đi dọc trên sống lưng mình vậy. Tạ Nam lại ngẩng đầu lên nhìn, bất chợt bắt gặp một khuôn mặt đang lờ mờ trên bên cạnh giường phía trên của Thiệu Đông Tử, lúc này không sao kiềm chế được nỗi sợ hãi, Tạ Nam hét lên một tiếng, âm thanh nghe vang vọng, thê thảm vô cùng. Khuôn mặt đó cũng bất ngờ hét toáng lên, một bóng người rất lớn như đang lăn xuống phía dưới Tạ Nam. Thì ra là Thiệu Đông Tử đang ló đầu xuống quan sát xung quanh, cậu bị tiếng kêu ban nãy của Tạ Nam làm cho dây thần kinh đang căng ra bỗng đứt đột ngột, thế rồi cũng gào thét theo.Chẳng còn quan tâm đến chuyện toàn thân đang đau ê ẩm, Thiệu Đông Tử đứng phắt dậy, vội vã trèo lên giường Tạ Nam, rồi ôm chặt lấy cậu ta. Gào thét chán chê, Tạ Nam vội đẩy Thiệu Đông Tử đang ôm chặt mình ra: “Cậu đang làm trò gì thế này!”“Là cậu gào trước mà!” Thiệu Đông Tử nhảy ra xa, nhìn nhìn cái giường rồi lại soi lên người Tạ Nam, lùi lại dò dẫm bật đèn. Tạ Nam cũng vội vàng bò dậy, cố tránh xa thứ âm thanh kỳ quái kia.Sau khi bật đèn, hai người chăm chú quan sát dưới gầm giường, nghiên cứu xem rốt cuộc bên dưới có thứ quái quỷ gì. Đột nhiên cánh cửa bị đẩy mạnh ra, người vừa đến đứng hiên ngang trước cửa la lớn: “Đã nhắc nhở rồi, đêm xuống thì đứng có hát hò ầm ĩ, hiểu không hả!”Giọng nói này nghe quen quá, là cô quản lý ký túc xá mà mọi người thường gọi là bà chủ nhà! Dù đó là nhân vật mà ngày thường ai nấy đều cố gắng tránh mặt, thì lúc này Tạ Nam và Thiệu Đông Tử lại chỉ muốn lao ra ôm chầm lấy mẹ Lý đã ngoài bốn mươi tuổi này. “Chúng cháu không hát, là dưới giường có vật gì đó kêu đấy chứ ạ!” Tạ Nam ấm ức chỉ vào giường mình, Thiệu Đông Tử bên cạnh cũng vội làm chứng gật đầu lia lịa. “Có vật gì, ta sợ là đầu các cháu có gì đấy chứ?” Bà chủ nhà nhíu mày cúi đầu xuống nhìn.Vừa đưa mắt xuống giường để nhìn đã thấy bà chủ nhà ngừng lải nhải, rồi lại giật phắt người đứng thẳng dậy, tiếp đó lại quay đầu đối diện hai người, hai người hoảng hốt nhìn đôi mắt đã chẳng còn thấy đồng tử của bà chủ nhà đâu nữa. Chỉ thấy bà ta đảo đảo đôi mắt toàn lòng trắng của mình, sau đó vặn người một cách khác thường rồi ngồi phệt xuống nền nhà, run bần bật.“Á!” Lúc này cả Tạ Nam và Thiệu Đông Tử cùng đồng thanh hét lên một tiếng, chân tay mềm nhũn vừa lăn vừa bò ra phía hành lang.“Lần nảy xảy ra chuyện lớn, bà chủ nhà đã biến thành xác chết không hồn rồi”. Giọng Thiệu Đông Tử lạc đi.Tạ Nam thực sự không dám nghĩ xem vị đại tiên kỳ lạ này rốt cuộc là đang trêu đùa hay làm thật đây nữa, hai người ngồi im lặng ở hành lang, thậm chí còn chẳng dám thở mạnh.Không ngờ chuyện này đã làm kinh động đến tất cả các phòng ở tầng này, tâm trạng ai nấy đều tỏ vẻ hoang mang, sợ hãi ba chân bốn cẳng chạy thẳng đến tập trung trước phòng Tạ Nam. Chưa đến hai phút sau, cả đám mấy chục người đã vây kín cả phòng. Bà chủ nhà lúc này hai mắt đã nhắm tịt lại, miệng thì lẩm bẩm gì đó nghe lúc lên bổng lúc xuống trầm. Đám hiếu kỳ ở các phòng xung quanh ùa đến dần tiến lên phía trước dẫn đầu là cán bộ Hội sinh viên Tần Thụ, vì nghĩ rằng mình là lạnh đạo nên đương nhiên anh muốn tới để kết hợp can thiệp cùng quản lý ký túc xá.Hình như bà chủ nhà không còn nghe hiểu tiếng người nữa, cứ lẩm bà lẩm bẩm một mình âm thanh gì đó, khuôn mặt thì trắng bệch không còn giọt máu nào. “Bà chủ nhà bị ma nhập rồi!” Chẳng biết người nào trong đám đông kia thốt ra câu đó, cả đám vây quanh sợ hãi nhảy về phía sau mấy bước. “Đừng nói bậy, chắc là đang lên cơn động kinh thôi”. Tần Thụ trấn tĩnh mọi người với danh nghĩa là cán bộ sinh viên và y sĩ trạm xá của trường, nói rồi anh ta tiến lên phía trước bấm huyệt nhâm trung, tiến hành cấp cứu.Không ngờ vẫn còn chưa đến gần, bà chủ nhà đã mở choàng hai mắt, lại còn phát ra thứ âm thanh mà tất cả đám sinh viên nam trong ký túc xá cũng không thể tường tượng nổi: “Tướng công ơi, đám nô tỳ đâu rồi, các ngươi nhìn gì?”Đúng giọng kinh kinh, nụng nịu, dịu dàng, nhưng dù có thế nào đi chăng nữa cũng không thể tường tượng nổi những lời nói đó lại được phát ra từ cái miệng thét ra lửa của bà chủ nhà nóng tính kia. Tần Thụ vừa định đưa tay ra thì vội thu về như bị điện giật, nói nhỏ với những người phía sau: “Mẹ nó chứ, bà này đúng là bị trúng ta rồi”. Rồi dẫn mọi người từ từ lùi về sau.Báo cảnh sát hay gọi xe cứu thương, mọi người bắt đầu bàn tán sôi nổi, chỉ có hai người Tạ Nam và Thiệu Đông Tử vẫn đứng ngẩn người ra ở sau cùng, đang thầm cảm ơn trời đất may mà không phải mình ló đầu nhìn xuống dưới giường. Nhưng như thế cũng không ổn, bà quản lý ký túc xá đang ngồi đây, lát nữa bảo vệ của trường đến thì biết giải thích như thế nào bây giờ, đến lúc đó cứ đổ thừa là Thiệu Đông Tử dọa, nếu không chắc chắn sẽ chẳng thể gánh nổi trách nhiệm này đâu.Bà chủ nhà vẫn ngồi ở đó nói lảm nhảm một mình, đám nam sinh viên lúc đầu thấy buồn cười sau đó lại thấy sợ, không biết nên làm thế nào. Lại có người lên tiếng: “Hình như là bị Tiên Hoàng nhập vào rồi, tớ cũng từng gặp trường hợp như thế này rồi!”. Nghe được câu này Thiệu Đông Tử như chết đuối vớ được cọc, vội hỏi: “Vậy rốt cuộc phải làm thế nào hả?”“Tìm một thầy cúng cao tay, là có thể chữa khỏi được!”“Ở đây thì lấy đâu ra thầy cúng cao tay chứ”. Mọi người đều nhất trí bác bỏ phương pháp này. Tạ Nam chen vào giữa đám đông, cố gắng nghe xem rốt cuộc bà chủ nhà đang nói gì, nhưng ai ngờ cậu vừa bước lên, bà ta liền đổi sang vẻ hung ác, nhảy dựng lên, lao đến vồ lấy Tạ Nam. Thấy vậy Tạ Nam vội tránh sang một bên, rồi liền nghĩ ngay đến cái tủ quần áo cất vật bí ẩn kia, nhưng kỳ lạ thay bà không còn bổ nhào về phía trước nữa, mà ngồi đó tĩnh lặng nhìn Tạ Nam với ánh mắt lo lắng, hoảng sợ, không biết chuyện gì đang xảy ra nữa.Chính là vật đó, trong đầu Tạ Nam thoáng xuất hiện ý nghĩ này. Nếu là bà ta sợ vật đó, thì càng không thể động vào, do đó Tạ Nam dựa sát vào tủ, cảnh giác nhìn bà ta.Lúc này bà ta cứ nhìn chằm chằm vào Tạ Nam, cứ như đang xuyên qua Tạ Nam để soi vào cái tủ phía sau, rồi lẩm bẩm nói gì đó trong miệng: “Không phải vật ở đây, thì đừng để ở đây!”. Giọng nói dữ tợn, cùng đôi mắt toàn lòng trắng đang đảo lia lịa.“Vật gì!” Tạ Nam giả ngây hỏi.Bà ta cười sằng sặc một cách quái dị, cứ như người đang khò khè thở không ra hơi vậy, ai nấy đều sợ hãi nổi da gà. Tạ Nam, bà ta và cả những người đang vây quanh khi ấy bỗng nhiên cứ đờ đẫn ra một cách kỳ lạ như thế, bầu không khí trở nên đặc quánh.Tần Thụ đứng lấp sau người khác hỏi dò: “Cùng nhau làm ầm lên, chưa biết chừng có thể dọa cho nó sợ bỏ đi đấy?”. Mấy người ở vòng ngoài rón rén chui ra rồi trở về phòng mình tìm các đồ vật như chậu rửa mặt, hộp cơm, ghi ta v.v… đem đến, rồi lại nhẹ nhàng vây quanh. Vừa thấy Tần Thụ vẫy tay ra hiệu, mọi người cùng nhau lấy hết sức gõ, vỗ, đập, đánh các loại đồ dùng cầm trong tay vừa đem đến hồi nãy, lại có người thì hò hét kinh thiên động địa. Khi đó bà ta giận dữ, cứ gầm gừ không ngừng, còn chưa hiểu tại soa xung quanh lại huyên náo, đông đúc như thế. Bà ta liền quay đầu lắc mạnh một cái, đôi mắt đột nhiên khép lại, sau đó mất hết sức lực, người nhũn ra rồi ngã phịch xuống đất, không còn bất kỳ động tĩnh nào nữa. Xem ra biện pháp quê mùa này cũng khoa học đấy chứ, Tần Thụ lấy lại vẻ tự tin, oai hùng bước đến ấn mạnh vào huyệt nhân trung của bà chủ nhà. Tạ Nam đưa mắt nhìn bà ta đang nằm sõng soãi trên sàn nhà, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, dựa lưng vào tủ rồi ngồi bệt xuống, nhìn lại đôi mắt của bà ta đã nhắm tịt rồi thở hắt một hơi dài. Ngay sau đó, bà ta lại mở trừng trừng hai mắt, bộ dạng hằn học, chớp chớp mắt, khóe miệng lộ ra nụ cười gian xảo. Tất cả những thứ đó đều vụt qua nhanh chóng, nhưng trong lúc sợ hãi khiến tác dụng điều tiết của tuyến thượng thận làm mọi thứ trở nên uể oải và chân thực đến lạ thường. Tạ Nam đạp đạp chân đứng dậy, rồi nhìn bà chủ nhà đang nằm bất động trên nền nhà, hình như những thứ vừa rồi chỉ là ảo giác, bà ta đang sùi bọt mép, bất tỉnh nhân sự.Tranh thủ thời cơ, Thiệu Đông Tử bắt đầu xúi bẩy gây chuyện: “Các anh em, chúng ta thống nhất cách giải quyết nhé, hoặc là báo với trường là bà chủ nhà bị ngất xỉu do giảm đường huyết hoặc cao huyết áp, còn nếu nói bị ma quỷ gì đó nhập vào, chắc chắn sẽ bị thầy hướng dẫn cho là chúng ta đang bày trò quái ác, đến lúc đó khó mà thoát thân được!”Có người tiếp lời: “Đúng đấy, đúng đấy, không chừng bà ta thực sự mắc chứng động kinh gì đó cũng nên!”, Tần Thụ vừa nghe liền gật đầu, mọi người xung quanh nhìn thái độ của lãnh đạo, sôi nổi bày tỏ đồng tình.Sau cơn dày vò, cuối cùng bà chủ nhà cũng đã tỉnh lại, đôi mắt dần trở lại bình thường.“Bà chủ nhà… à không cô Lý, cô không sao chứ”. Tần Thụ quay người, gọi hai người cùng đỡ bà chủ nhà ngồi dậy.“Tại sao tôi lại ngất xỉu thế này, hồi nãy vừa mới cúi đầu xuống thì mắt mũi đã tối sầm lại, xem ra tôi lại lên cơn cao huyết áp rồi”. Bà chủ nhà dần nhớ lại những thứ mà có thể nhớ được.Mọi người cười ngượng ngùng, may mà không có ai mở mồm nói tất cả chuyện xảy ra trước đó.Bà chủ nhà phủi quần áo rồi đứng dậy, hồi phục thần sắc, tức tối đưa mắt nhìn Tạ Nam và Thiệu Đông Tử, nhưng lại không thốt được lên lời, gắng gượng mãi mới nói được một câu: “Phòng các cậu phải chú ý dọn vệ sinh chứ, dưới giường cậu này nhiều tất rách quá! Còn nữa, nửa đêm đừng có hát hò ồn ào đấy!”Tạ Nam và Thiệu Đông Tử nghe được những lời này giống như tên tử tù được đặc xá khai ân vậy, cúi rạp người xuống, gật đầu lia lịa rồi vội nói nhất định sẽ dọn dẹp, sau đó dìu bà chủ nhà xuống lầu giống như đỡ thái hậu thời xưa khi xuất cung. Quay đầu lại nhìn, thấy mọi người vẫn chưa giải tán, Thiệu Đông Tử nói: “Vừa rồi, bà… à cô nói rồi, cô ấy bị cao huyết áp, cho nên ngất xỉu, sau đó chứng động kinh cũng tái phát theo, không sao rồi, không sao rồi, mọi người về phòng ngủ đi!” Nói rồi cậu lại vội kéo tay Tần Thụ, nói với giọng nịnh bợ: “Anh nói đi, chủ tịch Tần”.Tần Thụ tự nhiên đắc ý, vội hưởng ứng: “ĐÚng rồi, đúng rồi, chỉ là chuyện nhỏ ngoài ý muốn thôi mà, các bạn, chỉ là chuyện nhỏ ngoài ý muốn, các bạn về phòng nghỉ đi!”Đám đông thấy kịch để xem đã hết liền nhốn nháo giải tán. Chỉ còn lại Tạ Nam và Thiệu Đông Tử đơn độc trong phòng, ngồi trên giường dựa lưng vào nhau, chỉ có họ mới biết chuyện kỳ quái vừa rồi là như thế nào.Hai người đờ đẫn nhìn lên trần nhà, Thiệu Đông Tử không giấu nổi vẻ sợ hãi nói: “Chúng ta cũng đi ra ngoài qua đêm đi”.“Đồng ý!” Tạ Nam mặc quần dài vào rồi lao ra khỏi phòng, Thiệu Đông Tử cũng vội vàng chạy theo. Đèn cũng không dám tắt, đóng cửa lại rồi chạy thục mạng.Ánh sáng vàng dưới lầu vẫn lúc ẩn lúc hiện, con mèo vàng kia bỗng nhảy vọt vào trong bóng đêm…
Bình Luận (0)
Comment