Mật Ngọt Hôn Nhân

Chương 45

Ra khỏi rạp chiếu phim, Phó Hoành Dật nhìn thấy một cửa hàng bán kem ở trước cửa. Có rất nhiều đôi tình nhân đang xếp hàng mua ở đó. Anh thoáng nhìn Thẩm Thanh Lan, rồi đi tới mua hai cây.

 

Anh đưa cho Thẩm Thanh Lan một cái, “Nhân viên cửa hàng nói đây là vị đào, bán chạy nhất đấy. Em nếm thử xem.”

Người đàn ông ba mươi tuổi mang vẻ mặt nghiêm túc, nhưng lại cầm hai cây kem trên tay. Hình ảnh này đánh mạnh vào thị giác của người khác. Ngay cả một người luôn bình tĩnh như Thẩm Thanh Lan cũng phải mở to mắt. Đúng là sáng mắt thật.

“Em không thích ăn đồ ngọt.”

“Thỉnh thoảng thử một chút cũng được.” Phó Hoành Dật đưa cây kem tới bên môi Thẩm Thanh Lan, ra hiệu cô cắn một cái.

Ánh mắt của mọi người xung quanh đều vô tình cố ý nhìn sang bọn họ. Thẩm Thanh Lan hơi xấu hổ, vội cúi đầu cắn một cái. Cô vốn tưởng rằng nó sẽ ngọt ngấy, nhưng đầu lưỡi lại có cảm giác lành lạnh, pha lẫn vị bơ ngọt ngào, không hề ngán, đúng thật là khá ngon.

 

 

Thẩm Thanh Lan đưa tay nhận lấy cây kem, cắn từng miếng một.

 

 

Phó Hoành Dật trông thấy dáng vẻ như nữ sinh bình thường của cô thì hài lòng. Anh cũng cắn một miếng kem, nhưng lại lập tức cau mày. Anh thật sự không thích mấy món ngọt thế này. Nhưng đã nói với Thẩm Thanh Lan thỉnh thoảng thử một chút cũng được, nên mặc dù khó ăn, Phó Hoành Dật vẫn nghiêm mặt, cắn hai ba miếng đã xong.

 

 

Ăn xong kem, Phó Hoành Dật đã hoàn toàn ghét cái món có nhiều mùi bơ và vị ngọt này.

 

 

Thẩm Thanh Lan lại cảm thấy kem ăn khá ngon. Nhưng cô mới ăn được một nửa, cây kem trong tay đã bị Phó Hoành Dật lấy đi, “Con gái không nên ăn nhiều đồ lạnh, nếm một chút là đủ rồi.”

Thẩm Thanh Lan tiếc nuối nhìn cây kem trong tay anh, nhưng cũng không giữ. Cô không quá thích món gì, ăn hay không cũng được hết.

Hai người đi ăn tối. Đây là lần thứ hai họ ăn ngoài. Phó Hoành Dật dẫn cô đi ăn món Trung.

Thức ăn ở nhà hàng này rất ngon. Trước khi rời đi, Thẩm Thanh Lan còn nhìn thoáng qua tên tiệm. Lần sau có thể dẫn Vu Hiểu Huyên đến đây ăn. Cậu ấy thích nhất là được ăn ngon.

“Tiếp theo chúng ta làm gì?” Dạo phố, ăn uống, xem phim đều đã làm rồi. Có phải bây giờ nên về nhà không? Thẩm Thanh Lan nhìn lên bầu trời tối đen, thầm nghĩ.

“Chưa về vội. Anh dẫn em đến một chỗ.”

Thẩm Thanh Lan cũng không hỏi đó là chỗ nào. Dù sao anh cũng không bán cô đi được.

“Chỗ anh muốn dẫn em đến chính là nơi này sao?” Thẩm Thanh Lan ngẩng đầu nhìn tên cửa tiệm – Mị Sắc.

Nếu như cô nhớ không lầm, thì đây là câu lạc bộ cao cấp nổi tiếng nhất Bắc Kinh, cũng là nơi tiêu tiền lớn nhất. Người tới chỗ này không phú cũng quý.

Phó Hoành Dật ôm vai cô, chỉ cười chứ không nói gì. Anh đưa một cái thẻ cho bảo vệ giữ cửa. Anh ta cung kính làm động tác mời.

Thật ra Thẩm Thanh Lan cũng không xa lạ gì với chỗ này. Thẩm Quân Dục là hội viên đây. Anh ấy đã từng đưa cô tới đây chơi.

Phó Hoành Dật dẫn cô đi thẳng lên phòng trong cùng ở tầng 5.

Lúc này, trong phòng có mấy người đang ngồi vây quanh một bàn chơi mạt chược. Nhìn thấy người bước vào, bọn họ dừng tay lại, đồng loạt nhìn về phía Thẩm Thanh Lan.

 

 

Bị nhiều người nhìn như vậy, Thẩm Thanh Lan vẫn không hề mất tự nhiên, ngược lại còn có tâm trạng quan sát những người đang ngồi đó. Ngoại trừ Hàn Dịch, cô không nhận ra ba người còn lại.

Phó Hoành Dật ôm chặt Thẩm Thanh Lan, “Đây là vợ tôi, Thẩm Thanh Lan. Đây là Hàn Dịch, em đã gặp rồi.”

Tay Phó Hoành Dật chỉ vào Hàn Dịch. Anh ta chớp đôi mắt hoa đào. Phó Hoành Dật làm việc nhanh thật đấy. Lần trước còn nói không có hứng thú gì cơ mà. Bây giờ đã là chồng người ta rồi, đây gọi là không có hứng thú sao?

“Chào chị dâu.” Hàn Dịch mỉm cười chào hỏi, đôi mắt hoa đào quyến rũ đầy ý cười.

Thẩm Thanh Lan bình thản gật đầu, “Hàn thiếu, lại gặp nhau rồi.”

Phó Hoành Dật lại chỉ vào một người có ngoại hình nhã nhặn ngồi bên tay trái Hàn Dịch. Toàn thân anh ta toát lên phong độ của thanh niên trí thức, khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, “Đây là Giang Thần Hi.”

Giang Thần Hi cười, chào một tiếng “Chị dâu“.

“Còn hai người kia, người trẻ hơn là con trai của cô anh, Cố Dương. Bên cạnh là anh họ của nó, Cố Khải.”

Cố Dương và Cố Khải cùng chào một tiếng “Chị dâu.”

“Anh, anh kết hôn bao giờ vậy? Sao em không biết?” Cố Dương nôn nóng, không kìm lòng được mà hỏi.

Mọi người đồng loạt nhìn về phía Phó Hoành Dật.

“Một tháng trước đã làm giấy đăng ký.” Phó Hoành Dật lời ít mà ý nhiều.

“Anh, thế này là anh không đúng rồi. Kết hôn sao lại không cử hành hôn lễ được?”

“Chờ Thanh Lan tốt nghiệp rồi mới tổ chức.” Phó Hoành Dật giải thích.

Cố Dương trợn to mắt, “Chị dâu, chị vẫn còn đang đi học sao? Vậy chẳng phải chị còn nhỏ hơn em sao?” Vẻ mặt anh ta hoảng sợ.

Thẩm Thanh Lan:…

Người sáng mắt đều nhìn là biết mà. Chẳng lẽ trông tôi già lắm sao?

“Mấy người này đều là anh em của anh. Sau này anh không ở đây, nếu có việc, em có thể tìm bọn họ.” Phó Hoành Dật dặn dò Thẩm Thanh Lan. Đây mới là mục đích anh dẫn Thẩm Thanh Lan tới chỗ này.

“Hoành Dật, chuyện của chị dâu sao tới phiên bọn tôi nhúng tay vào chứ? Nếu chị ấy thật sự có chuyện, thì cái tên Thẩm Quân Dục kia chắc chắn sẽ lao tới đầu tiên.” Đôi mắt đào hoa của Hàn Dịch như cười như không.

“Ủa, chị dâu có quan hệ gì với anh Thẩm vậy? Cũng là họ Thẩm, lẽ nào…” Vẻ mặt Cố Dương ngạc nhiên.

 

“Chính là như cậu nghĩ đấy. Chị dâu của chúng ta đúng là em gái cưng của tên cáo già chết tiệt – Thẩm Quân Dục. Bình thường anh ta luôn giấu kỹ, chẳng cho ai liếc nhìn lấy một cái.”

Bình Luận (0)
Comment