Mật Ngọt Hôn Nhân - Mộ Nghĩa

Chương 78

Chu Mạnh Ngôn nhìn dáng vẻ xuất thần của cô thì đã đoán được hết thảy, cũng đoán được tiếc nuối trong lòng của cô gái, anh ôm chặt lấy cô, nụ hôn nhẹ nhàng dừng ở giữa trán của cô: “Ngốc ạ, tại sao lại xấu chứ...” 

Một lúc sau cô khép album rồi trả lại cho anh, sau đó tắt màn hình chiếu rồi đứng dậy, xoa dịu cảm xúc: “Không xem nữa.” 

Xem thời điểm bọn họ vẫn còn chưa yêu nhau, không cần thiết.

Cô giữ chặt tay của anh: “Chúng ta trở về phòng ngủ, được không?”

Anh nhìn về phía cô: “Ừm.”

Anh đứng dậy, dắt cô đi về phía phòng ngủ.

Đi vào phòng ngủ, anh đóng cửa lại, vươn tay ôm chặt cô vào trong vòng tay rồi cúi người xuống, chôn mặt ở nơi cần cổ của cô. 

Nguyễn Yên sửng sốt, sau một lúc thì nghe được giọng nói rất thấp của anh vang lên:

“Yên nhi muốn, anh nhất định đều sẽ bù đắp trở lại.”

Những điều tiếc nuối còn ở lại trong quá khứ kia anh đều sẽ ghi tạc trong lòng, sau này anh sẽ bù đắp trở lại.

Hốc mắt của Nguyễn Yên nóng lên, cũng vươn tay ôm lấy anh: “Vâng ạ.” 

***

Nguyễn Yên cảm xúc tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, buổi tối người đàn ông dỗ dành cô trong chốc lát, tâm tình không tốt lập tức tan thành mây khói.

Sáng sớm ngày hôm sau Nguyễn Yên đến phòng sách để xem lại kịch bản [Làn sóng cuộc đời] một lần nữa, đọc thuộc lòng và chuẩn bị cho buổi thử vai vào buổi chiều.

[Làn sóng cuộc đời] là một bộ kịch bản khác mà Nguyễn Yên đã nói với Chu Mạnh Ngôn mấy ngày hôm trước, bộ kịch này được thiết kế và sáng lập bởi một nhóm sáng tác kịch nói rất nổi tiếng trong giới, đạo diễn của bộ kịch nói là một người nổi tiếng quỷ tài trong ngành, Hồng Khai Thịnh. Ông đã từng đạo diễn một số tác phẩm, tất cả đều giành được giải thưởng và làm cho rất nhiều diễn viên kịch nói trở nên nổi tiếng.

Nếu Nguyễn Yên có thể tham diễn, đây sẽ là một bước đột phá thật lớn trên con đường kịch nói của cô, cô nhất định phải tranh thủ một chút. 

Bộ kịch này chủ yếu kể về một số thiếu nam và thiếu nữ ở độ tuổi xấp xỉ, từ năm nhất đến năm tư, đến quyết định cuối cùng sẽ lựa chọn cách đi như thế nào để vào xã hội, tình yêu, tình bạn và tình thân đan xen, đây là kịch bản nguyên sang mà Nguyễn Yên đã xem và cảm thấy thích nhất gần đây.

Cô muốn thử vai chính là vai nữ số hai, nhân vật Kỷ Hoài này. 

Kỷ Hoài là bạn cùng phòng của nữ diễn viên chính trong vở kịch, khác với nữ chính cởi mở và hoạt bát, cô là một người dễ dàng lo lắng và mông lung về tương lai nhưng lại là một nữ sinh thẳng thắn và đáng yêu. Lúc trước cô vẫn chưa thử thách loại tính cách này bao giờ cho nên muốn thử một lần. 

Vào buổi chiều Nguyễn Yên đến địa điểm thử vai.

Chờ đợi ở cửa rất lâu, mãi cho đến khi nhân viên công tác đọc đến tên của cô: “Số 35, Nguyễn Yên, có ở đó không?”

“Có.”

Nguyễn Yên đứng dậy rồi đi theo nhân viên vào bên trong.

***

Ở bên kia, văn phòng chủ tịch công ty Âu Lạp. 

Trong phòng tỏa ra mùi thơm của trà Long Tỉnh, hơi nước bốc lên trên tách trà, Nguyễn Ô Trình cầm chén trà rồi đặt đến trước mặt người ngồi đối diện: “Phùng Trang, hôm nay gọi cô tới đây chính là muốn cùng nhau nghe về chuyện cầm cố cổ phiếu một chút.”

Buổi sáng Phùng Trang đã nhận được cuộc gọi của Nguyễn Ô Trình, nói trong công ty có việc, cần bà ta đến đây một chuyến: “Cầm cố cổ phiếu?” 

“Lâm Học, cậu nói cho cô ấy.”

Lâm Học, cố vấn tài chính ngồi ở bên cạnh hai người, nói với Phùng Trang về lợi ích của việc cầm cố cổ phiếu, cuối cùng Nguyễn Ô Trình nói: “Tôi dự định lấy tất cả cổ phiếu để tiến hành cầm cố cổ phiếu, đến khi cổ phiếu tăng giá là có thể kiếm được một số tiền rất lớn.”

Ông ta phải lên kế hoạch vì tương lai, rốt cuộc thì tuổi tác của ông ta cũng dần già đi rồi, không biết còn có thể làm việc trong công ty được bao nhiêu năm nữa, ông ta phải tự mở đường lui cho mình. Kể từ khi tiếp quản công ty cho tới nay, chẳng thu được nhiều lợi ích gì, nhưng thật ra Chu Mạnh Ngôn vẫn luôn ở giữa phá loạn kế hoạch của ông ta, bây giờ Chu Mạnh Ngôn đã đi rồi, ông ta phải nắm bắt cơ hội.

“Hôm nay tôi muốn nói với cô là muốn đưa cô theo cùng nhau, để cô cũng lấy cổ phiếu trong tay ra.” Nguyễn Ô Trình nói.

Phùng Trang nghi ngờ: “Nếu cổ phiếu không tăng thì không phải là chúng ta lỗ vốn hay sao?”

“Sau khi Chu Mạnh Ngôn không ở trong công ty, công ty hoạt động khá tốt, sản phẩm mới sẽ được tung ra thị trường vào tháng tới, điều này chắc chắn sẽ gây ra tiếng vang lớn, hơn nữa...” Đáy mắt Nguyễn Ô Trình mắt tối sầm lại: “Cổ phiếu nhất định sẽ tăng.”

Lâm Học ở bên cạnh an ủi: “Không có rủi ro nào trong cầm cố cổ phiếu của Chủ tịch Nguyễn, công ty xu thế tốt đẹp trong tương lai, hơn nữa ngân hàng nước ngoài mà tôi đề cử chuyên môn về phương diện cầm cố cổ phiếu này, tôi cũng đã điều tra và đưa cho Nguyễn tổng xem.” 

Lâm Học giới thiệu ngân hàng nước ngoài này cho Phùng Trang, Phùng Trang thật ra cũng không hiểu chuyện của công ty, nhưng nhìn thấy anh trai cùng với nhân sĩ chuyên nghành chắc chắn như vậy thì bà ta cũng cảm thấy đây là một cơ hội đầu tư không tệ.

“Anh à, em sẽ chung một chiến tuyến với anh.” Cuối cùng Phùng Trang nói.

Nguyễn Ô Trình nhìn về phía Lâm Học: “Vậy thì cậu ngầm nhanh chóng đi sắp xếp chuyện này, ngân hàng bên kia sẽ do cậu phụ trách giúp chúng ta liên lạc.”

“Được, Nguyễn tổng.”

Lâm Học đi ra khỏi văn phòng, bước vào thang máy, lấy điện thoại ra, soạn một tin nhắn rồi gửi cho Chu Mạnh Ngôn:

[Đã cắn câu.]

***

Nguyễn Yên thử vai thật sự thuận lợi.

Hiện tại đôi mắt đã lành lại, cô càng có thêm tự tin đối với bản thân, hơn nữa lúc trước đã diễn qua rất nhiều vai nữ chính, mặc dù không phải xuất thân chuyên nghành nhưng thắng ở lai lịch phong phú.

Sau khi ra khỏi địa điểm phỏng vấn, Nguyễn Yên không nhìn thấy xe riêng nên gọi cho tài xế Phạm Trác muốn hỏi anh ta đang ở đâu, sau khi Phạm Trác nhận được cuộc gọi thì áy náy nói: “Thưa phu nhân, con gái tôi vừa bị sốt, tôi đưa con bé đến bệnh viện, bây giờ tôi sẽ lập tức về ngay.”

“Không cần đâu, anh ở bệnh viện với con bé đi, tôi tự mình bắt xe về nhà là được.”

“Chuyện này……”

“Không sao đâu, cho anh nghỉ phép một ngày, trước tiên ở cạnh con gái quan trọng hơn.” 

Đầu dây bên kia không ngừng nói cảm ơn.

Nguyễn Yên ngăn một chiếc taxi lại rồi lên xe, trên đường về nhà, cô suy nghĩ, bản thân có phải cũng có thể mua một chiếc xe gì đó hay không, đôi khi ra cửa không cần phải chuyên môn đưa đón phiền phức như vậy.

Sau khi cô thi xong kỳ thi bằng lái xe vào năm cuối cấp thì ném nó đóng bụi ở nơi đó, có thể đếm số lần lái xe trong năm bằng hai tay, thật quá uổng phí cô thi bằng lái cực khổ tới mấy tháng.

Buổi tối trước khi đi ngủ, Nguyễn Yên nhớ đến chuyện mua một chiếc xe thì nhắc với Chu Mạnh Ngôn, người đàn ông ôm cô vào lòng: “Em định lái một mình?”

“Vâng ạ, thỉnh thoảng như vậy cũng rất thuận tiện.”

“Nhưng đã rất lâu rồi em không động vào xe, anh có chút không yên tâm về kỹ thuật điều khiển của em.” 

Nguyễn Yên dựa vào ngực anh, bĩu môi: “Đúng là bởi vì như vậy nên em phải lấy ra luyện tập một chút, em không lái được xe lớn nhưng có thể thử loại giống như xe mini?” 

“Trong nhà không có xe thích hợp để em lái, mấy ngày này có thời gian rảnh sẽ đưa em đến cửa hàng 4S* để chọn.” 

*Cửa hàng ô tô. S bao gồm (Sales - Service - Spare Parts - Global System) 

“Được ạ.” Nguyễn Yên đột nhiên nghĩ đến: “Mạnh Ngôn, nếu cuối tuần này anh có rảnh, anh dẫn em đi luyện xe được không? Chúng ta cũng có thể coi như là đi thư giãn?”

“Được.”

***

Thứ bảy Chu Mạnh Ngôn có cả ngày rảnh rỗi, dự định lái xe đổi gió, đưa Nguyễn Yên đi ra ngoài chơi.

Buổi sáng khi hai người ra khỏi cửa, có một chiếc Mercedes-Benz G63 màu đen đậu trước cửa nhà, bởi vì xe thương vụ chiếm đa số trong nhà xe, tương tự như Rolls-Royce Phantom thân xe dài hơn, không thích hợp để Nguyễn Yên điều khiển, cho nên chỉ có chiếc SUV này có thể để cho cô thử.

Chu Mạnh Ngôn ngồi ở ghế điều khiển, Nguyễn Yên ngồi ở ghế phụ.

“Trước tiên anh sẽ lái xe ra khỏi thành phố, chờ đến vùng ngoại ô thì để cho em thử nhé, ừm?” 

Nguyễn Yên gật đầu.

Khi xe khởi động, Nguyễn Yên mở cửa sổ xe ra, gió thổi lồ ng lộng, cảm giác tâm tình thoải mái: “Cảm thấy như trở lại lần trước anh đưa em ra ngoài chơi bằng xe RV."

Anh cong môi: “Em nhớ như vậy sao?”

“Vâng ạ.”

“Anh sẽ sắp xếp tìm thời gian lại đưa Yên nhi đi ra ngoài một lần nữa.” Trong khoảng thời gian này công ty có rất nhiều việc, sau khi đôi mắt của Nguyễn Yên tốt hơn, anh vẫn chưa đưa cô ra ngoài chơi.

Nguyễn Yên mỉm cười rồi lột một quả vải đưa vào trong miệng anh: “Được ạ.”

Hai người dần dần lái xe từ nội thành ra ngoại ô thành phố, đến nơi ít xe cộ, anh hỏi: “Có muốn đổi chỗ hay không?”

Trong mắt Nguyễn Yên bốc lên một ngọn lửa hưng phấn: “Muốn ạ.” 

Người đàn ông dừng xe rồi đổi chỗ với cô.

Nguyễn Yên ngồi vào trên ghế điều khiển thì cảm thấy căng thẳng khắp toàn thân, lòng bàn tay đều toát ra mồ hôi, thắt kỹ dây an toàn, điều chỉnh vị trí ghế ngồi, cô đặt tay lên vô lăng, Chu Mạnh Ngôn nói với cô một lần bước đi: “Trước tiên em hãy dẫm xuống bàn đạp phanh lại, nhấn nút khởi động này……”

Nguyễn Yên nghe xong, trong đầu vẫn còn đang nung nấu ý định, Chu Mạnh Ngôn ở một bên nhìn dáng vẻ này của cô, không khỏi nở nụ cười: “Căng thẳng như vậy, em có muốn đổi lại không?”

“Không cần đâu, em phải thử xem……”

Cô nói thầm: “Anh đừng xem thường em.”

Ý cười trên gương mặt của anh càng sâu: “Ừm, em thử xem.”

Nguyễn Yên hít sâu vài cái, sau đó khởi động xe, cuối cùng xe thuận lợi lăn bánh, Nguyễn Yên cười: “Thế nào ạ, có thể đúng không?”

“Ừm, rất tuyệt.”

Chu Mạnh Ngôn muốn cô trước tiên lái xe chậm một chút cho nên trong những phút bắt đầu, chiếc Mercedes-Benz G63 này như rùa đen bò ở trên đường, có điều may mắn là đang ở vùng ngoại ô.

Sau khi dần quen thuộc, Nguyễn Yên lái xe dựa theo lộ tuyến Chu Mạnh Ngôn chỉ dẫn, chậm rãi tăng tốc, mặc dù không nhanh nhưng tốt xấu gì cũng không còn là rùa đen nữa.

Chu Mạnh Ngôn hỏi: “Có muốn ăn vải hay không?”

“Không ăn đâu ạ.”

Qua một lát: “Có muốn uống nước hay không?”

Nguyễn Yên lắc đầu: “Em đang tập trung lái xe, anh trước hết đừng nói chuyện với em.”

“……”

Anh nhìn dáng vẻ đang tập trung hết sức của cô gái, mỉm cười bất đắc dĩ, thật là cả người lẫn tâm đều hoàn toàn đắm chìm vào bên trong rồi.

Khi xe chạy đến dưới chân một ngọn núi, Nguyễn Yên nhìn thấy chuẩn bị lên núi thì sửng sốt, nghe thấy người đàn ông nói: “Ngồi sang bên cạnh, để anh lái.” 

“Vâng ạ……”

Nguyễn Yên ngồi vào bên ghế phụ, xe chuyển bánh lên núi, cô nhìn phong cảnh bên ngoài, bỗng nhiên nhẹ giọng nói: “Mạnh Ngôn, thật ra em sợ lái xe đường núi.”

Bởi vì nguyên nhân đã từng xảy ra tai nạn giao thông. 

Mặc dù không có bóng ma tâm lý nghiêm trọng như vậy, nhưng cô vẫn sẽ cảm thấy sợ hãi.

Người đàn ông nhẹ giọng mở miệng: “Anh biết, cho nên mới muốn em đổi chỗ lại đấy.” 

“Vậy anh cũng lái xe chậm một chút……”

Đỉnh đầu của cô bị xoa xoa, quay đầu nhìn thấy sắc mặt dịu dàng của Chu Mạnh Ngôn: “Được, lái xe chậm một chút.” 

***

Chu Mạnh Ngôn và Nguyễn Yên ăn một bữa món ăn nhà nông ở trên núi, hóng mát nghỉ trưa trong chốc lát, mãi đến sau thời điểm nóng nhất, Chu Mạnh Ngôn mới hỏi cô muốn đi đâu tiếp theo.

“Hay là chúng ta đi dạo bờ sông nhé?”

Người đàn ông đồng ý rồi đưa cô xuống núi. Khi đến chân núi, Nguyễn Yên ngồi vào trên ghế điều khiển một lần nữa.

Mây trên bầu trời nhìn qua càng ngày càng dày, từng khối trắng như bông, ánh nắng cũng không còn nóng như vậy nữa.

Sau nửa tiếng, hai người đến bờ sông, nhìn xung quanh thì thấy mặt sông lung linh, xung quanh không có một bóng người.

Chu Mạnh Ngôn chỉ vào con đập hình chữ T phía trước: “Có thể đến chỗ đó.”

Nguyễn Yên gật đầu, xoay tay lái, chiếc xe chạy đến phía trước con đập, như là vẫn luôn kéo dài về phía trước, giống như chạy vào giữa sông.

Cuối cùng cũng dừng lại ở điểm cuối.

Nguyễn Yên nhìn con sông rộng lớn phía trước cùng với bờ đối diện ở phía xa, sắc màu chân trời xanh thẳm cùng với sắc màu xanh đậm của sông nước giống như hoá thành một sợi dây nhỏ, Phóng tầm mắt nhìn lại thì thấy cả một vùng đất trời rộng lớn.

“Mạnh Ngôn, chúng ta xuống xe đi dạo bờ sông đi một chút, được không ạ?”

“Muốn bơi đứng?”

Nguyễn Yên mỉm cười: “Sao anh lại hiểu em như thế?” 

Hai người xuống xe, người đàn ông ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đen kịt, đội mũ lên cho cô: “Có thể trời sẽ mưa.”

“Chắc là sẽ không nhanh như vậy đâu, chỉ chơi một lúc mà thôi.” 

Chu Mạnh Ngôn dẫn Nguyễn Yên đi xuống con đập bên trái, phía trước chính là một bờ cát, cô bước đến nơi có sóng vỗ, vui vẻ cởi giày, giẫm lên mặt nước, cảm thấy mát lạnh: “Thật thoải mái...” 

Cô mặc một chiếc váy màu rượu đỏ, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng bằng vải tuyn trắng, gió thổi qua làm cuốn lên làn váy của cô cùng với mái tóc đen dài, cô ngoái đầu nhìn lại rồi mỉm cười với người đàn ông: “Mạnh Ngôn, chúng ta chụp ảnh đi.” 

Cô lấy máy ảnh ra và chụp một vài bức ảnh cho hai người, cười hì hì: “Lúc trước điện thoại của anh đều có ảnh chụp của chúng ta, hiện tại em có thể sử dụng những tấm hình này để làm bảo vệ màn hình.” 

Chu Mạnh Ngôn đứng trước người Nguyễn Yên, bỗng nhiên cúi xuống hôn cô.

Đôi mắt của cô cong như vầng trăng non, nhón chân quấn lấy cổ anh.

Hai người chậm rãi đi dọc theo bờ sông, bầu trời trên đầu càng lúc càng tối, cảm thấy trời sắp mưa nên định quay lại. Ai ngờ còn chưa đến nơi, trên đỉnh đầu đột nhiên có một trận sấm sét, sau đó những hạt mưa lớn rơi xuống.

“Ôi, trời mưa rồi……”

Trời mưa to, cả hai chạy lên bờ đê, đến bên hông xe, anh mở cửa sau để Nguyễn Yên ngồi vào trước.

Sau khi Chu Mạnh Ngôn lên xe, đóng cửa lại, tìm được chiếc khăn lông vẫn luôn cất ở trên xe, lau nước mưa trên người cho cô: “Nếu bị cảm lạnh, em cứ chờ bị anh phạt.” 

“Ai mà biết mưa rơi nhanh như thế...”  

Nguyễn Yên đội mũ, chỉ có phần đuôi tóc và quần áo trên người cô ướt đẫm, chiếc áo choàng mỏng bằng vải tuyn bị thấm nước mưa dính vào da, truyền đến cảm giác lạnh lẽo khó chịu, Nguyễn Yên cởi áo choàng ra, để lộ ra chiếc váy hai dây bên trong và đôi tay mảnh mai trắng nõn. 

Anh tăng nhiệt độ điều hòa lên, giúp cô lau nước trên cánh tay, Nguyễn Yên nhìn giọt nước trên mái tóc đen của anh, cầm lấy khăn lông lau rồi nhẹ giọng nói: “Em cũng giúp anh lau nhé.” 

Anh cong môi: “Được.”

Nguyễn Yên chuẩn bị nghiêng người giúp anh thì bỗng nhiên bị người đàn ông ôm lấy eo, mặt đối mặt ôm tới trước mặt, mỉm cười hỏi: “Như vậy có phải là sẽ thuận tiện hơn một chút không?”

Nguyễn Yên nhận thấy được ý xấu của anh, gò má đỏ lên: “Anh thành thật một chút.”

Cô dùng khăn lông che đầu của anh, nhẹ nhàng xoa mái tóc đen của anh, khi bốn mắt đối diện nhau, người đàn ông cảm nhận được sự mềm mại trong lòng ngực, khuôn mặt của cô được phản chiếu trong đôi mắt đen, tình tố nơi đáy mắt quay cuồng lên, dần dần dày đặc.

Nguyễn Yên tập trung với hành động trên tay cô, trong lúc đó bỗng nhiên sau gáy bị một bàn tay giữ lấy, nụ hôn của người đàn ông chặn lấy môi của cô. 

Mùi hương bạc hà thoang thoảng lan tỏa giữa môi và răng, một bàn tay khác của anh ở phía sau lưng cô, ôm cô vào trong vòng tay chặt hơn.

Động tác trên tay Nguyễn Yên dừng lại, sửng sốt trong chốc lát, nhịp tim tăng nhanh, chậm rãi nhắm mắt lại.

Trên bờ đê không người một bóng người, mưa to như trút nước, từng tiếng mưa rơi đánh vào trên xe, thình thịch rung động, màn mưa mờ mịt trên cửa kính xe che khuất hết thảy mọi thứ trong xe.

Tay Nguyễn Yên dần dần buông chiếc khăn lông ra rồi đặt lên trên lên vai của người đàn ông, thân thể lơ đãng ngả về phía sau, thừa nhận nụ hôn sâu dần trở nên mạnh mẽ của người đàn ông.

Trên người cả hai đều ướt đẫm. 

Nhiệt độ bên trong xe không ngừng tăng lên, như thể đang đến gần một hành tinh rực lửa nóng bỏng, sắp hoà tan và thiêu đốt.

Hơi thở dần hỗn loạn.

Một nụ hôn có thể âm thầm khuấy động cảm xúc giữa hai người.

Nơi đáy mắt của Nguyễn Yên chứa đầy hơi nước mơ hồ, sắc mặt dần đỏ lên, khẽ nghẹn ngào một tiếng, đôi môi đã bị buông ra, nụ hôn của người đàn ông rơi xuống vành tai.

“Yên nhi……” Hai chữ phát ra khỏi môi anh, vài giây sau giọng nói trầm khàn lại vang lên bên tai: “Muốn làm không?” 
Bình Luận (0)
Comment