Chuyển ngữ: Tiểu Sên Đỉnh Lưu Vân sương khói lượn lờ, mùi thức ăn thơm phức lan tỏa.
Đan Đề Tiên quân cùng Vô Vi Tiên quân ngồi trước bàn nhỏ dưới gốc cây ăn đồ nướng.
Cùng tổ với A Đào và Thược Dược là một hoa quỳnh tinh nam, tên là Dạ Đàm, ngày thường làn da trắng nõn, vô cùng thanh tú, nhưng hai mắt có quầng thâm, trông lúc nào cũng như mất ngủ vậy.
Dạ Đàm mặc dù đã hóa thành hình người, nhưng bởi vì thuộc họ quỳnh, nên mỗi đêm đến giờ tý đều vô cùng hưng phấn. Tối không ngủ được, nên ban ngày lúc nào cũng trong bộ dạng thiếu ngủ.
Dạ Đàm thấy hai vị Tiên quân đều nghỉ ngơi, mà thượng tiên thì vẫn phụ giúp mọi người, bèn đi qua nói: "Đồ nướng cũng gần xong hết rồi, thượng tiên nghỉ ngơi trước đi ạ, uống trà giải khát."
Đình Hòa ưu ái đệ tử, nhưng cũng không thể quá dễ dãi được, vẫn cần có uy nghiêm. Lúc này phụ giúp mọi người là thuận tay thôi, nghe Dạ Đàm nói vậy bèn đi tới bàn dưới gốc cây ngồi nghỉ. Dạ Đàm cùng Thược Dược liền mang mấy xâu đồ nướng qua, để thượng tiên nếm thử.
A Đào vẫn còn ngồi dưới gốc cây bóc tỏi.
Ngón tay nàng trắng trẻo thon dài, nhìn mảnh mai, nhưng những tép tỏi nàng bóc đều phân làm mấy mảnh vụn. Đình Hòa bất đắc dĩ cười cười, sau đó nghiêm mặt nói với nàng: "Đủ rồi, nàng mang qua đây đi."
Bóc một chén tỏi đầy ắp cũng không phải chuyện vất vả gì. A Đào không phải là Thược Dược, có một vài chuyện chỉ cần ngẫm lại là biết.
Lúc này Dạ Đàm cùng Thược Dược đi qua, lại mang xâu đồ nướng đặt lên bàn nhỏ, nhìn A Đào nói:"A Đào nàng nghỉ ngơi đi, đồ nướng cũng sắp xong rồi, ta ăn thử thấy không tệ, nàng cũng thử xem."
Nói xong đưa một xâu rau cải nướng cho a Đào.
A Đào không thích ăn đồ chay, nhưng thấy Thược Dược ân cần như vậy, nể tình cắn một miếng, chờ Thược Dược với Dạ Đàm đi nướng tiếp mới bỏ xâu rau xuống cái chén không trên bàn.
Ở chung với cô đào này một thời gian, Đình Hòa cũng hiểu khẩu vị của nàng, đồ ăn chay như vậy chắc chắn nàng không thích.
Mà khẩu vị của hắn lại trái ngược với nàng, không thích ăn mặn, chỉ thích ăn chay. Nấm rừng ở Di sơn ngon vô cùng, là món đặc sản mà thiên giới chẳng có. Đình Hòa ăn nhiều một ít.
Chung tổ với bọn họ còn có hai nữ yêu, thấy a Đào cứ ngồi một chỗ bóc tỏi liền nghĩ là nàng lười biếng, khó chịu ra mặt. Thược Dược thấy thế liền gọi A Đào đi qua.
Đình Hòa ăn một lát, thấy y phục trắng tinh trên người dính ít tro bụi, trên tay cũng bẩn, bèn đi đến con suối nhỏ gần đó rửa tay. Mới đi vài bước, cảm giác phía sau có người bám theo hắn, chờ tới chỗ vắng vẻ Đình Hòa mới xoay người lại, nói:"Cam Lam cô nương có việc gì?"
Đi theo thượng tiên chính là Cam Lam.
Nàng ta mặc dù không phải đệ tử chính thức, nhưng đi dã ngoại nấu ăn không thể thiếu nàng ta được. Những đồ nàng nướng, các nam yêu đều muốn xếp hàng chờ được nếm thử đó. Mặc dù nàng ta khinh thường những nam yêu thô tục kia, nhưng nữ nhi mà, vẫn thích cảm giác được người ta theo đuổi vây quanh.
Nàng ta khẽ mỉm cười chào một tiếng "Thượng tiên", sau đó chậm rãi đi qua, đưa gói xâu nướng còn nóng hổi cho hắn: "Đây là mấy món ta tự tay làm, hy vọng thượng tiên thích."
Còn chưa mở gói giấy dầu ra đã ngửi thấy mùi thịt thơm phức.
Ngửi thôi cũng biết ngon vô cùng, nhưng hắn không ăn thịt. Lại nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của cô cải bắp trước mặt, Đình Hòa toan từ chối:"Không......" Bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, dừng một chút, khiêm tốn nói:" Cam Lam cô nương vất vả rồi."
Thượng tiên tao nhã vô song, càng nhìn lại càng thêm ái mộ.
"...... Không vất vả, không vất vả." Cam Lam mặt đỏ bừng, đưa hai gói đồ nướng cho thượng tiên rồi che mặt chạy đi.
Các đệ tử đang ngồi ăn đồ nướng thấy Cam Lam thẹn thùng đi qua, thi nhau suy đoán. Hi Quỳ ngưỡng mộ thượng tiên đã lâu, đương nhiên chuyện gì liên quan tới thượng tiên cũng để ý, thấy cô cải bắp này ỷ mình có chút tài nấu nướng đã muốn câu dẫn thượng tiên, cái chiêu "Muốn bắt được trái tim nam nhân thì trước tiên phải bắt được dạ dày của hắn" đã xưa rồi, biện pháp cũ rích này mà cũng nghĩ ra được, tưởng thượng tiên giống mấy nam yêu quê mùa ở Di sơn này hả?
Hi Quỳ lẩm bẩm, Hải Đường bên cạnh chợt nói với nàng ta: "Nhưng mà... Khi nãy ta thấy Cam Lam cầm hai gói đồ nướng đi qua, mà coi nàng ta vui vẻ như vậy, hẳn thượng tiên đã nhận rồi..."
Đương nhiên nàng ta thấy được, nhưng trong lòng Hi Quỳ vẫn thấy bực bội, cầm que gỗ đâm mạnh xuống bàn, nói: "Thượng tiên tu dưỡng tốt, lịch sự nên mới nhận thôi."
Có lẽ vậy, Hải Đường nói cũng đúng.
A Đào cùng Thược Dược vừa bưng đĩa ngang qua, chợt nghe đám Hi Quỳ nói. Có điều hai người không quan tâm. Mà lúc a Đào ngồi xuống liền thấy cái chén ban nãy mình bỏ xâu rau cải đã trống không, còn bên cạnh lại nhiều hơn một cái xiên que sạch sẽ.
A Đào liền nói với Thược Dược là mình đi ra suối rửa tay.
Thược Dược gật đầu:"Nàng đi đi, nhưng phải nhanh đấy, chậm là bọn họ ăn hết." Vừa nãy nàng nghe mấy nữ yêu nói là a Đào không nướng đồ ăn, nên bọn họ phải nhân lúc nàng không để ý ăn hết phần luôn.
A Đào nhìn Thược Dược phồng má, thản nhiên "ừ" một tiếng, liền đi vào rừng.
Đi một lát liền nghe tiếng nước chảy róc rách, chim ríu rít hót vang. Dọc theo dòng suối đi qua liền thấy một bóng dáng cao gầy đứng trên tảng đá, thấy nàng đi qua liền ngẩng đầu nhìn.
Đình Hòa không biết nàng bỗng nhiên tới, vừa rửa sạch tay, đợi nàng đến trước mặt mình mới nói: "Rửa tay trước đi."
Đây là thói quen của hắn, trước khi dùng bữa phải rửa sạch tay. Nhưng a Đào lại không hề động. Đình Hòa nhìn nàng, mới đưa hai gói đồ ăn đặt ở bên cho nàng: "Ăn một chút đi." Cùng tổ với nàng đều là hoa yêu, hoa là thực vật, đồ nướng đương nhiên không có thức ăn mặn, mà cô đào thích ăn thịt này đương nhiên sẽ không ăn mấy thứ đó.
Mùi thịt thơm phức, nàng đã ngửi thấy từ lâu, nhưng không vội cầm lấy ăn, chỉ lẳng lặng nhìn thượng tiên.
Tia nắng xuyên qua tán cây rơi trên người hắn, khuôn mặt tuấn nhã, tôn quý bất phàm, hoàn toàn không hợp với Di sơn hoang dại này.
A Đào cười cười, nói:"Được thôi."
Nàng xoay người đi rửa tay, rửa xong đi qua thấy thượng tiên đã mở gói giấy dầu, những xâu thịt nướng bên trong được làm vô cùng tinh xảo, còn có hai xâu thịt làm thành hình trái tim. Tay Đình Hòa khựng lại, nhìn nàng một cái, thấy nàng không để tâm, cầm xâu thịt lên ăn.
Răng trắng muốt, môi anh đào dính chút mỡ, mọng nước mê người.
Đình Hòa nghiêng đầu, dù ngồi trên khe núi bên dòng suối thì sống lưng vẫn thẳng tắp, tư thế đoan chính, vạt áo khoát lên đầu gối theo gió nhẹ nhàng lay động, tao nhã tuyệt thế.
"Thượng tiên." A Đào ngồi bên nhẹ nhàng gọi hắn.
Đình Hòa nhìn nàng:"Chuyện gì?"
A Đào nói:"Thượng tiên không ăn sao?"
Đình Hòa chậm rãi nói:"Ta không ăn thịt."
"Vậy à?" Nàng nghe vậy cũng không hỏi nhiều nữa, tiếp tục cúi đầu ăn thịt. Đình Hòa quay đầu, cũng tiếp tục nhìn phong cảnh xung quanh.
"...... Thượng tiên." Nàng lại gọi hắn.
Đình Hòa định quay đầu lại hỏi chuyện gì, nào ngờ vừa quay đầu liền có hương đào thoảng tới.
Xen lẫn mùi thịt thơm phức.
Hai cánh hoa xinh đẹp mềm mại dán lên môi mình, cơ thể Đình Hòa thoáng run lên, theo bản năng ôm lấy thân thể nàng, dĩ nhiên cũng cảm nhận được mùi thịt bên môi. Nhưng chỉ do dự trong chớp mắt, Đình Hòa nhanh chóng mở miệng.
Ngay sau đó, miếng thịt thơm phức kia liền bị đầu lưỡi nom mềm đẩy vào miệng hắn.