Chuyển ngữ & biên tập: Tiểu Sên Bên này Vô Vi Tiên quân và Đan Đề Tiên quân theo danh sách đến thăm nhà những đệ tử ở nơi hẻo lánh nhất, đang trên đường trở về thì thấy một thân ảnh màu trắng cách đó không xa.
Lần đi dạy này là để rèn luyện, nên ba người chỉ dùng đến phép thuật trong tình huống bất đắc dĩ nhất mà thôi, thế nên khi đi lại họ không cưỡi mây đạp gió mà chọn cách đi bộ.
Vô Vi Tiên quân thấy bóng dáng kia, liền nói với Đan Đề Tiên quân:"Đó không phải Đình Hòa thượng tiên sao?"
Đan Đề Tiên quân nhìn lại, bóng dáng kia có tiên tư phấp phới hơn người, phóng mắt trong tam giới, thì trừ Tiêu Bạch thượng thần ở Cửu Tiêu các và Dung Lâm thượng thần ra làm sao có thể tìm ra người thứ ba được? Mà Đình Hòa thượng tiên tuy xuất thân cao quý nhưng từ bé đã tự mình cố gắng, không dựa vào bất kì quan hệ nào, người ngoài muốn nói tư chất của hắn do đi cửa sau mà có cũng không được.
Đan Đề Tiên quân cảm thấy hơi ganh tị.
Rõ ràng có thể dựa vào khuôn mặt để kiếm cơm, lại còn đòi tài hoa nữa.
Ganh tị lắm chứ!
Nhưng hắn vẫn phải vui vẻ đi lên, chào hỏi: "Đình Hòa thượng tiên."
Thượng tiên xưa nay gặp chuyện gì cũng thong dong giờ lại hơi ngơ ngẩn, giống như không biết Vô Vi Tiên quân và Đan Đề Tiên quân ở gần vậy, tới khi nghe thấy tiếng họ mới xoay người lại:"Hai vị Tiên quân."
Vô Vi Tiên quân mặt hắn hơi đỏ, liền hỏi:"Thượng tiên không khoẻ ở đâu à? Hay do không quen khí hậu?"
Đình Hòa thản nhiên nói:"Không có gì."
Vô Vi Tiên quân nhìn sắc mặt hắn, chỉ "À" một tiếng, cũng không nói gì nữa.
Đình Hòa nói:"Ta đi trước đây."
"Thượng tiên đi cẩn thận......"
Hắn đi rồi, Vô Vi Tiên quân mới xoa cằm nói:"Sao hôm nay... thần sắc thượng tiên có gì đó là lạ?"
Đan Đề Tiên quân nhìn bóng dáng cao gầy kia dần khuất xa, lúc này mới híp mắt, nói với Vô Vi Tiên quân:"Vừa nãy đệ có ngửi thấy mùi gì không?"
Vô Vi Tiên quân ngẩn ra, thành thật lắc đầu.
Đan Đề Tiên quân liền vỗ nhẹ vào vai hắn, nói: "Lão đệ Vô Vi à, đệ làm tiên quá thật thà rồi, bây giờ dạy dỗ đệ tử không chỉ có dạy trong lớp thôi đâu, mà còn phải quan tâm cuộc sống hàng ngày của bọn họ, chỉ có sinh hoạt cùng nhau thì tu luyện mới tiến bộ nhanh được, đệ có biết câu "Tự thân dạy dỗ" không? Trừ việc truyền đạt kiến thức, thì tự mình dạy dỗ cũng rất quan trọng..."
Vô Vi Tiên quân chẳng hiểu mô tê gì hết.
Đan Đề Tiên quân thở dài, nói thẳng:"Ta thấy trên người thượng tiên có mùi đào..." Nói xong nheo mắt, "Chắc chắn ngài ấy mới "tự thân dạy dỗ" đào tinh kia về."
Vô Vi Tiên quân thốt lên:"Đình Hòa thượng tiên không phải loại tiên đó!"
(Chú thích: Từ đầu truyện đến giờ các bạn cứ gặp nhiều câu như [Không phải loại đào đó], [Không phải loại tiên đó], thực ra các bạn cứ hiểu như cta là con người thì hay nói câu [Tui không phải loại người đó], nên đào thì "loại đào", tiên thì "loại tiên", yêu thì "loại yêu"... bla bla) Ai chẳng biết Đình Hòa thượng tiên ở trên thiên giới luôn có tiếng là người nho nhã lễ độ, dù xuất thân cao quý, tuổi trẻ tài cao, nhưng chưa bao giờ có bất kì tin đồn lây dính bụi hoa nào cả. Giờ mới đến Di sơn không lâu, sao có thể......
"Lão đệ đệ còn non và xanh lắm." Đan Đề Tiên quân nói.
Đào yêu kia ngực lớn như vậy, Đình Hòa thượng tiên sao không động lòng được chứ? Mà dù cho Đình Hòa thượng tiên có đứng đắn thì sao? Cô đào yêu kia lại không phải là loại đào đứng đắn.
Ba vị Tiên quân đi tìm hiểu nơi ăn chốn ở của các đệ tử về sau đó thống kê danh sách, họp cùng với Sơn Trưởng. Sơn Trưởng cứ liên tục nói "Vất vả quá..", rồi nhìn danh sách thống kê của ba vị Tiên quân, đến khi xem tờ thống kê của Đình Hòa thượng tiên thì thấy cột cuối cùng bỏ trống, liền nói: "Hử? Sao ở đây lại trống?"
Cái cột kia đề hai chữ A Đào.
Sơn Trưởng giương mắt, thấy Đình Hòa thượng tiên sắp mở miệng, liền cảm thấy ông nói sai rồi, nói vậy chẳng phải đang trách thượng tiên làm việc không tốt sao? Thế nên ông vội giải thích: "Chắc A Đào không ở nhà phải không? Nó hay chạy đi chơi, không ở nhà cũng bình thường thôi..."
Đình Hòa thản nhiên ừ một tiếng.
..........
Hôm sau đi học, Đình Hòa thượng tiên cầm giáo án đi vào, thấy những người khác ngồi học nghiêm chỉnh, chỉ có chỗ ngồi ở bàn cạnh tay mình trống không, không thấy A Đào đâu cả. Đang định hỏi thì Thược Dược đã giơ nói:"A Đào nói thân thể nàng ấy không khỏe, bảo đệ tử xin nghỉ giúp nàng."
Không khỏe? Đình Hòa thoáng nhíu mi, sau đó thản nhiên gật đầu, cũng không hỏi nhiều nữa.
Qua chuyện A Đào lần trước, đám tiểu yêu trong học đường cảm thấy mỗi ngày giả bộ ngoan ngoãn đi học cũng không phải chuyện tốt, mà phương pháp của A Đào lại làm thượng tiên chú ý, thế là bắt chước theo. Hi Quỳ mặc dù xưa nay luôn khinh thường A Đào, nhưng thấy biện pháp của nàng hữu hiệu, thế là chuẩn bị nằm xuống bàn ngủ, ai ngờ nàng ta đang định nằm xuống thì Hoa quỳnh yêu ngồi trước đã nằm xuống rồi.
Hi Quỳ trợn tròn hai mắt, nàng ta dám nằm ngủ trước nàng!
Nhưng không còn thời gian để tức nữa, cũng không nghĩ ngợi nhiều, nàng ta úp người nằm "bịch" xuống bàn, tiếng động còn to hơn Hoa quỳnh kia nữa.
Đình Hòa thượng tiên bỗng mở miệng:"Đệ tử dãy thứ hai, bàn số hai, ba..."
Hi Quỳ kìm nén kích động trong lòng, chuẩn bị tư thế dọn túi sách lên ngồi cạnh thượng tiên thì chợt nghe Đình Hòa thượng tiên nói:"Bây giờ đang xây học xá, Sơn Trưởng sợ không đủ nhân lực, hai trò ra ngoài giúp ông ấy bê gỗ xách nước đi," lại bổ sung thêm một câu "Không được dùng phép thuật."
Hi Quỳ mở to hai mắt:"Thượng...... Thượng tiên."
Đình Hòa thượng tiên mặt không chút thay đổi nói:"Đi nhanh đi."
Thượng tiên đã lên tiếng, hai tiểu yêu bị điểm danh hai cái tiểu yêu đành phải đi ra ngoài chịu phạt.
Thượng tiên lúc này mới nói:"Được rồi, chúng ta bắt đầu đi."
Mọi người thầm nghĩ hai tiểu yêu Hi Quỳ với Hoa quỳnh đúng là ngu ngốc, người đầu tiên dùng biện pháp này là thông minh, còn người sau học theo là ngu ngốc. Mệt bọn họ còn ganh nhau nằm trước nằm sau nữa chứ.
Tan học, Đình Hòa thượng tiên đi về nhà gỗ nhỏ, hắn chậm rãi bước dọc bờ sông. Phong tư thanh nhã, phong thần tuấn lãng, tựa như bước trong tranh ra vậy. Hắn cúi đầu, chậm rãi giơ tay lên, nhìn ngón tay của mình, cảm giác như hương đào ngọt ngào mê say vẫn còn lưu luyến bên cánh mũi.
Đình Hòa hít sâu một hơi, mở cửa gỗ bước vào sân.
Trong sân có một cây đại thụ lớn, tán cây che kín một khoảng trời. Lúc hắn đi qua, chợt có thứ gì đó trắng nõn như ngọc lấp lánh chạm vào gò má hắn.
Trên mặt chợt ngứa, Đình Hòa vội vàng lui về phía sau hai bước.
Ngẩng đầu lên.
Trên cành cây có một cô gái mặc váy màu xanh, y phục màu xanh kia càng khiến da thịt nàng trắng như tuyết ngọc. Đôi chân mảnh khảnh của thiếu nữ không hề che lấp, đường cong tinh tế, vừa buông thả vừa đơn thuần trong sáng.
Đình Hòa hít sâu một hơi:"Trò......"
"Ta đang đợi ngài......" A Đào mở miệng, nhảy từ trên cây xuống.
"...... Ôm ta"