Chuyển ngữ: MéoBiên tập: Tiểu Sên Thanh Loan phu nhân cũng không nói gì nữa, bà dẫn Đào Bảo vào nhà tắm thay quần áo. A Đào đứng cạnh thiên mã, nhìn đứa bé khắp người đều là bùn bị dắt đi. Nàng dắt thiên mã vào chuồng ngựa, vừa đi qua vũng bùn nên vó ngựa cũng bị bẩn một chút, A Đào rửa cho nó, vừa cầm khăn lau vừa nghĩ rửa cho ngựa và rửa cho đứa trẻ có lẽ cũng không khác nhau mấy.
Đình Hòa chẳng biết lúc nào đã đi tới bên cạnh nàng, nói: "Bữa sáng đã nấu xong rồi, nàng vào ăn trước đi."
Hôm nay là ngày nghỉ của Cửu Tiêu các, A Đào không cần đi học, Đình Hòa và Đào Bảo cũng vậy.
A Đào để khăn xuống, vào nhà ăn sáng với Đình Hòa, đi mấy bước thấy cách đó không xa Thanh Loan phu nhân và Đào Bảo đang đứng đợi. Bé đã thay bộ trang phục mới tinh, trên đầu đội một cái mũ nhỏ. A Đào đứng im, suy nghĩ một chút rồi nói với thượng tiên: "Lúc nãy không phải Đào Bảo ham chơi đâu! Do ta không cẩn thận đánh rơi con vào vũng bùn. May là có vị tiên quân đưa tới cho ta."
Đình Hòa nói: " Ừ."
A Đào nghi hoặc nhìn hắn, thấy hắn tựa như không kinh ngạc chút nào, nhíu mày nói: "Ngài không trách ta sao?"
Nàng gây ra lỗi mà, giống như trước kia đánh rơi quả trứng mới sinh ra... Hơn nữa hắn vô cùng yêu thương Đào Bảo, lại hết sức quan tâm.
Đình Hòa nói: "Nàng sơ ý, nếu mẫu thân biết chắc chắn sẽ nghiêm khắc trách mắng nàng. Nhưng ta biết nàng vô tâm, về sau chú ý hơn là được."
Chỉ như vậy? A Đào muốn nói tiếp thì Đào Bảo chạy tới gọi phụ mẫu ăn sáng.
Cả nhà cùng ngồi ăn sáng, Thanh Loan phu nhân ngồi cạnh Đào Bảo, liếc nhìn Đình Hòa ngồi đối diện A Đào, nói: "Trước kia các ngươi cãi nhau thế nào ta mặc kệ, nhưng giờ đã có Đào Bảo thì hãy sống hòa hợp đi. Ta thấy hôm nay các ngươi đến Ti Duyên cục lĩnh hôn thư lần nữa đi."
Tay A Đào cầm đũa thoáng ngừng một chút. Đình Hòa liếc mắt nhìn nàng, sau đó nói với Thanh Loan phu nhân: "Hai ngày cuối tuần Ti Duyên cục nghỉ, e rằng không lĩnh được."
Đúng vậy. Thanh Loan phu nhân nhớ ra. Hai ngày này Ti Duyên cục không có người làm. Bà nói: "Vậy hôm sau đi, chờ lĩnh hôn thư xong rồi chuẩn bị chuyện thành thân, trước kia A Liên thành thân với Dung Lâm ở Cửu Trọng Thiên, cả Bắc Hải và sông hồ đều làm tiệc rượu, ta thấy bây giờ Cửu Nguyên sơn và Di sơn cũng nên làm rồi."
Đình Hòa gật đầu: "Vậy nghe theo mẫu thân."
Thanh Loan phu nhân lúc này mới hài lòng.
Sau khi Thanh Loan phu nhân trở về Cửu Nguyên sơn, A Đào và Đào Bảo ở thư phòng viết bài. Đình Hòa nhìn bọn họ viết, nếu hai người không biết chỗ nào thì đến giảng giải cho họ. Trẻ nhỏ muốn học, người lớn cũng muốn hướng dẫn.
Buổi tối sau khi dỗ Đào Bảo ngủ, Đình Hòa vào phòng ngủ nhưng không thấy A Đào, hắn liền đi ra sân.
Trong sân gió lạnh nhẹ thổi, bóng cây lắc lư. Trong sân cây đại thụ cao ngút trời, một bóng dáng yểu điệu nằm trên nhánh cây, vạt áo nhẹ nhàng rủ xuống. Dưới tàng cây có một đôi giày thêu, nàng đi chân trần, chuông bạc lấp lánh, phát ra tiếng vang nhỏ bé. Ánh trăng xuyên qua lá cây sum xuê chiếu xuống gương mặt nàng. Trông nàng sáng như trăng, da nàng trắng như ngọc, xinh đẹp như hoa, vô cùng quyến rũ.
Đình Hòa nhẹ nhàng nhảy lên ngồi cạnh nàng, giơ tay lấy chiếc lá cây rơi trên mặt nàng, nói: "Lời mẫu thân nói hôm nay, nàng có ý kiến gì không?"
A Đào chậm rãi mở mắt, đối diện với gương mặt thượng tiên, giơ tay ôm cổ hắn, nói: "Như bây giờ không tốt sao?"
Đình Hòa dừng trong chốc lát rồi nói: "A Đào, từ lúc quen biết tới giờ ta luôn chiều theo ý nàng, ta rộng lượng nhưng cũng không phải người không biết tức giân. Ta biết nàng không yêu ta chút nào nên mới dứt khoát rời đi như vậy, nhưng cuối cùng ta vẫn không quên được nàng. Nàng đừng khiến ta tức giận nữa được không?"
A Đào ngồi dậy, nói: "Ngài biết ta không thể làm mẫu thân tốt, càng không biết làm một người con dâu tốt." Ngày xưa nàng sống thoải mái vì nàng không bị ràng buộc. Nàng sớm có thói quen sống một mình, tạm bợ sống qua ngày, nếu gả vào Cửu Nguyên sơn thì sẽ phải chú trọng quy củ. Một khi bị trói buộc trong lòng nàng sẽ không thấy thoải mái, người ở cùng nàng cũng sẽ không thoải mái. Nàng nói, "Nếu không lĩnh hôn thư thì ta vẫn sẽ luôn sang đây thăm Đào Bảo."
Tiểu đào là con của nàng, có huyết thống với nàng, nàng không bỏ được.
Đình Hòa nói: "Bây giờ khắp thiên giới đều biết nàng là phu nhân của Đình Hòa ta, nếu đã hòa ly thì sau này cũng không có nam tử nào dám cưới nàng."
Việc thành thân, nàng chưa từng nghĩ tới, bèn nói: "Ta chưa từng nghĩ tới việc sẽ gả cho người khác."
Đình Hòa nhíu mày, sầm mặt nói: "Như thế nào? Hay giống như trước kia sống với ta, sương sớm nhân duyên, không cần danh phận?" Hắn dừng một chút, chậm rãi nói, "Ta biết không nên ép nàng, nhưng A Đào, nếu không ép nàng..." Hắn không nói hết lời, dừng một lát mới khẽ nói tiếp, "Thôi, nàng suy nghĩ kỹ lần nữa đi."
Hắn nhảy xuống, đứng dưới tàng cây, chuẩn bị trở về phòng. Khi đi được mấy bước chợt dừng lại quay lưng nói với nàng: "Hôm nay ta ngủ với Đào Bảo, nàng ngủ trong phòng đi, sáng mai ta sẽ gọi nàng."
Hai ngày sau khi đến Cửu Tiêu các, Thược Dược không giống thường ngày gọi mọi người cùng ăn cơm trưa mà chỉ gọi A Đào ăn cùng.
Bình thường nàng nói không hết chuyện với A Đào nhưng bây giờ chỉ yên lặng lấy cơm giúp A Đào. A Đào là phu nhân thượng tiên, danh tiếng của thượng tiên ở Cửu Tiêu luôn rất tốt nên các tiên quân ở nhà ăn cũng quan tâm nàng, Thược Dược cũng được hưởng theo, lúc lấy cơm cũng được nhiều hơn.
Hai người lấy cơm xong ngồi xuống, chuẩn bị ăn, một lúc sau chợt có người đến, đó là Lan Hoa với gương mặt tươi cười và Dạ Đàm.
Dạ Đàm thương ngày luôn có bộ dáng lười biếng mệt nhọc thế mà hôm nay tinh thần phấn chấn hiếm thấy, đôi mắt sáng rực ngồi xuống bên cạnh Thược Dược.
Thược Dược nhìn Dạ Đàm, đỏ mặt cách xa A Đào một chút, nói khẽ: "Ai cho huynh ngồi đây?"
Không nói tiếng nào đã ngồi xuống rồi.
Giọng Thược Dược không vui, Dạ Đàm nghe cũng không tức giận, cười đến run rẩy, khóe mắt hiện nếp nhăn nhỏ, gương mặt tuấn tú, nói: "Ha ha hai ta không quen biết."
Mặt Thược Dược đỏ lên, lẩm bẩm: "Không nói với ngươi nữa."
Dạ Đàm cười càng vui vẻ hơn, cũng không biết đang cười cái gì.
Khi ăn không nói nên bầu không khí có chút lạ lùng, Thược Dược không muốn nói chuyện với Dạ Đàm nên hỏi Lan Hoa ngồi đối diện: "Lan Hoa sư huynh, tại sao Ngọc Quản không đến ăn cơm?"
Lan Hoa ung dung bình tĩnh trước sau như một, khẽ cười nói: "Mấy hôm nay hắn rất chăm luyện công, ngay cả ngày nghỉ cũng ở bên hồ luyện tập."
Chăm chỉ thế! Thược Dược đang nói chuyện với Lan Hoa, Dạ Đàm ngồi cạnh vốn cười hì hì đã đổi sắc mặt, hiển nhiên không thích Thược Dược và Lan Hoa nói chuyện nhỏ nhẹ ôn tồn như vậy, gắp ít rau xanh thả vào trong bát Thược Dược, hét to: "Ăn cơm ăn cơm!"
Ăn cơm xong, Thược Dược kéo A Đào đi trước. Vẻ mặt Thược Dược đầy do dự, ấp úng muốn nói gì đó với A Đào nhưng lại đỏ mặt không nói nên lời, mãi sau mới hỏi: "Nàng và thượng tiên, lúc cùng nhau ở Di sơn, nàng... Thích ngài ấy không?" Nàng hiểu rõ tính tình A Đào nhất, một nàng đào không câu nệ không thích bị kiểm soát nhưng nguyện ý bị hôn thư trói buộc thì chắc chắn rất thích thượng tiên. Nhưng cũng khó trách, dù sao thượng tiên ưu tú như vậy, tính tình tốt, lại còn đẹp trai nữa.
A Đào suy nghĩ một chút, nàng không biết như thế nào là thích. Nàng không nói nhiều, chỉ nói một câu: "Trên người nàng có hơi thở của Dạ Đàm..."
Hả?
Thược Dược ngớ người một lúc lâu mới phản ứng được, đột nhiên che mặt, một bên tai đỏ lên nói: "Ai nha, xấu hổ quá!"
Có điều A Đào là bạn thân nhất của Thược Dược, người thân duy nhất nên sẽ không gạt nàng. Vì vậy liền đỏ mặt nói chuyện tối qua cho A Đào biết, đêm qua Dạ Đàm đẹp trai dư thừa tinh lực đã quyến rũ nàng. Tuy Thược Dược đã từng nhìn thấy gương mặt Dạ Đàm nhưng cho tới bây giờ nàng đều rất ngoan, buổi tối sẽ không ở bên ngoài quá muộn, nghỉ ngơi đúng thời gian, ngược lại chưa từng thấy lúc Dạ Đàm đẹp nhất. Đêm qua dưới ánh trăng, khi trông thấy gương mặt quyến rũ của Dạ Đàm, nàng bị mê hoặc, đợi đến khi nàng phản ứng lại thì Dạ Đàm đã đi vào rồi...
Thược Dược buông đôi tay ôm mặt xuống, thì thào nói: "Ta coi hắn là bạn tốt thế mà hắn lại muốn ngủ với ta, thật là quá đáng!" Tuy nói Dạ Đàm quá đáng nhưng lại không thấy nét tức giận nào, chỉ thấy tính nhõng nhẽo của nữ nhi trong nhà thôi.
Tuy A Đào quen biết Dạ Đàm không lâu nhưng nàng yên tâm nhân phẩm của hắn, nhìn vẻ mặt Thược Dược, có lẽ đêm qua chỉ giả bộ chối từ, do ngươi tình ta nguyện thôi.
Nhìn dáng vẻ thẹn thùng của Thược Dược, A Đào nhẹ cong môi, sau đó nghĩ tới gì đó liền đi tìm thượng tiên.
Đình Hòa đang nghiêm túc kiểm tra bài tập của các đệ tử, cầm trong tay chính là bài của A Đào. Hôm trước hắn tự mình dạy nàng viết. Chữ của nàng không đẹp bằng những đệ tử khác ở Cửu Tiêu các nhưng đã đẹp hơn chữ xiêu vẹo ngày xưa rất nhiều. Hắn xem một lúc, đang định cho điểm A thì nghe thấy tiếng cửa mở ra, có người đi vào.
Ngẩng đầu liền thấy A Đào.
A Đào đi tới cạnh hắn, mở miệng nói: "Ta có chuyện muốn nói với thượng tiên."
Nàng có thể có chuyện gì? Nhất định là chuyện hôm trước hắn bảo nàng suy nghĩ, giờ nàng muốn nói gì đại khái hắn cũng đoán ra. Trong lòng Đình Hòa khó tránh khỏi mất mác, lạnh nhạt nói: "Chuyện riêng thì đợi đến khi học xong nói sau."
Hắn cúi đầu tiếp tục chấm bài, thấy A Đào vẫn đứng cạnh, không nói chuyện cũng không rời đi.
Hương đào quanh quẩn thấm vào lòng người, làm rối loạn suy nghĩ.
A Đào hứng thú nhìn hắn, thấy bên tai hắn dần dần ửng đỏ, nàng mỉm cười chúm chím.
Đến khi Đình Hòa chấm đến bài cuối cùng, A Đào vẫn ở đây, hắn cầm bút lên, định chấm điểm thì nghe A Đào nói: "Trước kia lúc ta đến Đông Hải nửa năm, có rất nhiều nam tử khỏe mạnh, gia thế tôn quý thích ta..."
Nàng xinh đẹp như vậy, tất nhiên sẽ có rất nhiều nam tử thích nàng. Đình Hòa khẽ nhíu mày.
Chợt nghe A Đào nói tiếp: "Nhưng ta không thích ai cả."
Tay Đình Hòa cầm bút chợt ngừng, gương mặt ôn hòa, khẽ cong môi: "... Ừ."