Mật Ngọt Hương Đào

Chương 9

Chuyển ngữ & biên tập: Tiểu Sên

Tiếng thở dốc trong bụi cây càng ngày càng lớn, Đình Hòa lúc này mới bừng tỉnh, kéo nàng qua hướng khác: "Chúng ta đi đường khác."

A Đào gật đầu.

Dung mạo của nàng vô cùng xinh đẹp, nhưng xưa nay ít khi cười, có điều thấy vị thượng tiên này rất thú vị, hở tí là đỏ mặt, thế nên không nhịn được chọc hắn một chút. Ở Di sơn đã bao lâu? Ngay cả nàng cũng không nhớ, nhưng nàng rất ít khi gặp được người thú vị như vậy, trải qua chuyện thú vị như thế.

Đình Hòa không biết mình nắm tay nàng khi nào nữa, đáng lẽ nên buông tay, nhưng ma xui quỷ kiến thế nào lại không buông được, trong đầu cứ vang vọng tiếng cười ban nãy của nàng, một cảm giác xưa nay chưa từng có chợt bùng lên trong lòng. Hắn xuất thân cao quý, mẫu thân hắn – Thanh Loan phu nhân từ nhỏ đã dạy hắn phải giữ mình trong sạch, phải ôn hòa với nữ tử, nhưng cũng phải giữ khoảng cách. Suốt bấy nhiêu năm hắn vẫn làm tốt điều đó, nhưng từ khi gặp cô đào này... mọi chuyện không được như thế nữa.

Nữ tử như nàng, nếu mẫu thân hắn thấy chắc sẽ nghiến răng nghiến lợi mắng là yêu nữ.

Đình Hòa đưa A Đào tới nhà, sau đó liền đi.

Hắn quay người lại, A Đào liền áp sát, khoát hai tay lên cổ hắn, ngửa đầu nói: "Hay là đêm nay đừng đi."

Này......

Đình Hòa nháy mắt hiểu được ý của nàng, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng lên, nhíu mày nói:"Không được nói bậy." Nói xong liền gỡ tay nàng ra.

A Đào lại vòng tay lên cổ hắn, thu nụ cười, thản nhiên nhìn hắn: "Dối trá."

Đây là lần thứ hai nàng nói hắn như vậy.

Đình Hòa nhắm mắt lại, nói: "Nữ tử cần phải giữ mình trong sạch."

A Đào không nói gì.

Đình Hòa chợt nghĩ, ở Di sơn này sao có thể sánh với bên ngoài được, huống chi xưa giờ hắn toàn tiếp xúc với nữ tiên, ai cũng băng thanh ngọc khiết, mà nàng chỉ là Đào yêu, lại còn là đào yêu ở Di sơn nữa. Đình Hòa lẳng lặng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của nàng, nàng đẹp hơn mọi tiên tử hắn từng gặp, ai cũng bảo Hồng Kiều tiên tử mỹ mạo vô song, nhưng cũng không hơn được nàng. Hắn không nên dùng quy tắc trên thiên giới để trói buộc nàng, nàng chỉ là đào yêu, cũng giống như các loài yêu khác thôi, làm việc thẳng thừng, chỉ cần có chút hứng thú là có thể làm chuyện đó...

Có lẽ trước khi gặp hắn thì nàng đã cùng những người khác, cả tên Bưởi tinh mặt dày kia nữa, không đúng sao? Đình Hòa bỗng nhiên thấy khó chịu, ánh mắt hắn thản nhiên nói: "Trò nghỉ sớm đi, ta về đây."

A Đào lẳng lặng nhìn theo bóng hắn khuất xa.

Bóng đêm yên tĩnh, Đình Hòa quay về chỗ ở của mình, nhưng chóp mũi vẫn còn vương vấn hương đào ngọt ngào kia. Nàng là người thẳng thắn, ngay cả hương vị cũng thế, người đã đi rồi, mà mùi hương vẫn mãi không phai. Đình Hòa không thèm nghĩ đến cô đào kia nữa, đi ra hồ sau hậu viện tắm rửa.

Cởi y phục xuống nước, Đình Hòa tắm một lát liền thấy dưới đáy nước có động tĩnh, sau đó "rào" một tiếng, một bóng người xuất hiện.

Khuôn mặt kiều diễm vô song như hoa sen mới nở, đôi mắt sáng lấp lánh như sao, tựa như yêu tinh quyến rũ lòng người.

Không đúng, nàng chính là yêu tinh mà.

Thất thần trong nháy mắt, Đình Hòa theo bản năng lùi về sau một bước:"Trò tới làm gì?"

Đáng lẽ lúc này nàng đang ngủ mới đúng.

A Đào tiến lại, ôm lấy đầu hắn rồi hôn lên.

Đình Hòa sững sờ, vội đem đẩy nàng ra.

Nước chảy ào ào, A Đào nhìn hắn, nói:"Tại sao? Chẳng lẽ ngài không thích ta?"

Đình Hòa nhìn khuôn mặt diễm lệ của nàng, nửa người trên lộ ra khỏi mặt nước, y phục ướt át mỏng manh dính vào da thịt, hắn nghiêng đầu sang một bên, nói: "Mau về đi."

A Đào nhìn hắn, thản nhiên nói:"Được thôi, ngài nói đấy nhé." Nói xong nàng liền bơi vào bờ: "Thiên giới các ngài là đồ dối trá, rõ ràng thích nhưng không dám làm. Ngài yên tâm, sau này ta sẽ không bao giờ quấn lấy ngài nữa..."

Nàng còn chưa nói xong, cánh tay đã bị người phía sau nắm lấy, sau đó cả người bị kéo qua.

A Đào ngẩn ra: "Ngài... Ưm!"

Đình Hòa ôm thân thể mềm mại, hôn lên môi nàng thật sâu, sau đó đẩy nàng nằm lên tảng đá lớn, thở hổn hển đè lên.

Hắn đã muốn dạy dỗ nàng từ lâu!
Bình Luận (0)
Comment