Mật Ngọt Pha Chút Phèn Chua

Chương 19


Lâm Phi Đào!
Một giọng nói nam sinh viên vọng từ xa khiến cho hai đôi chân kia dừng lại, hơi thở có phần gấp gáp mà ngoảnh đầu lại, trên vừng trán của hai người đã có chút mồ hôi.

Học trưởng? Cả hai cùng đồng thanh, hô hấp thêm phần gấp gáp.

Từ phía sau gốc cây xà cừ, thân ảnh tuấn tú hoàn mỹ từ từ hiện diện, mái tóc bạch kim được ánh hoàng hôn buổi chiều toả xuống như đang nhuộm lấy sắc màu vàng ánh của trời đất.

Làn tóc bay từng đợt sóng trong làn gió nhẹ, che đi phân nửa trán của nam sinh viên có nét đẹp hoàn mỹ kia.

Thân hình cao ráo, nụ cười khiến cho bao nữ sinh viên nhìn thấy cũng phải hồn phiêu phách tán.

Ánh hoàng hôn chiếu xuống thân hình anh, bóng của anh kéo dài trên mặt đất, từng bước chân một bước lại gần phía hai nữ sinh viên kia.

Khoé môi anh nở ra một nụ cười tựa như những tia sáng của ánh hoàng hôn, thật êm dịu, thật gần gũi khiến cho con người ta phải rung động.

Lâm Phi Đào, anh có thể nói chuyện riêng với em không?
Dạ?
Lâm Phi Đào cảm thấy hai bên tai mình ù ù như cối xay lúa, không kịp phản ứng ra hàm ý của đối phương, khuôn mặt cô nghệt lại như một đứa trẻ non nớt không hiểu chuyện.

Vy Tố Phi đứng cạnh bên cô, cảm thấy thân phận mình như bóng đè giữa hai con người kia, đưa ánh mắt hào hứng nhìn về nam sinh đang trông chờ câu trả lời, lập tức não của cô nảy số kịp phản ứng hiểu chuyện.

Cô lại gần sát Lâm Phi Đào, lấy khuỷu tay của mình huých nhẹ một cái vào bên eo thon thả của cô, thầm thì to nhỏ bên tai của Lâm Phi Đào.

Hey, Đào Đào, sao cậu đơ vậy?
Lâm Phi Đào nhìn Vy Tố Phi mà lắc đầu không nói lên lời nào.

Vy Tố Phi che miệng cười thầm: "Xin phép mình không muốn làm bóng đè! Mình phắn trước đây!

Ớ, Phi Phi....!Lâm Phi Đào chưa kịp nói điều gì đó với cô thì lập tức ba chân bốn cẳng của Vy Tố Phi một bước chạy cao xa để lại mình cô với nam sinh kia giữa làn gió dịu mát của tiết trời mùa thu.

Lâm Phi Đào có chút bối rối, cô tuỳ hứng mở lời để cắt giảm đi không khí nặng nề giữa hai con người.

Học trưởng, anh tìm em sao?
Giọng nói của cô gái này có phần êm dịu biết bao, nghe giọng nói của cô trái tim anh thêm phần đập mạnh.

Đôi chân bước dạo trên nền gạch đến gần cô, anh chẳng nói chẳng rằng mà giang hai tay ra ôm lấy cô vào lòng.

Ơ...!
Lâm Phi Đào sững sờ khi bị nam sinh kia đột ngột ôm vào lòng.

Cô nên làm gì đây? Đáp lại cái ôm đó hay là đây ra?
Anh ấy là học trưởng đó, người nam sinh mà trước đây chưa từng ghét bỏ cô như những nam sinh khác trong trường.

Người mà luôn giúp cô giải vây thoát khỏi những kế mưu hèn của nữ sinh thuộc dạng hotgirl trong trường.

Anh ấy tốt như vậy có nên đẩy ra không ta?
Não cô lúc này ập đến vô số câu hỏi, nên hay không nên, không nên hay nên đẩy anh ra khỏi người mình đây? Não của cô thật sự vẫn chưa kịp phản ứng hết sự việc đang xảy ra trước mắt.

Nam sinh kia một mực ôm lấy cô vào trong lòng, bờ vai anh rộng lớn đủ để lấp hết thân hình bé nhỏ của người con gái kia.

Cảm giác ôm cô ấy vào lòng thật sự rất thoả mái, mùi hương dịu nhẹ trên người của cô ấy khiến tâm trạng của anh hoan khoái hơn nhiều.

Cô lúc này thật sự rất khó thở khi cả khuôn mặt bé nhỏ của mình vùi trong lồng ngực của anh, bị anh ôm chặt vào trong lòng, đến nỗi cô có thể nghe được từng nhịp tim đập trong lồng ngực của anh.

Anh vẫn ôm lấy cô cứ như sợ rằng sau này không gặp được cô nữa.


Chả hiểu sao tâm trạng của anh lúc này lại thấy bất an vô cùng, nhất là khi đang nắm trọn thân thể cô trong vòng ôm của mình.

Phù...!học trưởng! Anh sao vậy? Anh đang làm em khó thở đó!
Hô hấp của cô có phần giảm xuống vài nhịp, hai tay nhỏ bé đặt trước ngực anh mà ra sức đẩy anh ra.

Hơi thở của cô có phần ngắt ngãng, cô thở gấp, rất gấp mà hỏi anh.

Anh vươn tay đến mà đùa nghịch mái tóc của cô, giọng nói ôn nhu khiến cho cô không khỏi bàng hoàng.

Tại vì anh lo cho em!
Lo cho em? Cô gượng hỏi lại câu nói đó.

Anh ta khẽ gật đầu, ánh mắt lấp lánh tựa như vị thần tình yêu mà nhìn lấy khuôn mặt xấu xí quê mùa của cô, tay anh nhẹ nhàng chạm vào một bên má thô ráp của cô.

Cẩm Tú Ngôn nói ngày nay em không đến trường, anh lo lắng cho em rất nhiều!
Đáy lòng Lâm Phi Đào truyền lên một tia khoa hiểu.

Lại là Cẩm Tú Ngôn! Tại sao cô ta lại nói chuyện này cho học trưởng biết? Có khi nào cô ta đã nói những điều không hay về cô cho học trưởng nghe không?
Cả trưởng này đều biết hoa khôi tương lai Cẩm Tú Ngôn đã đem lòng yêu đơn phương học trưởng Quân Dạ Minh.

Chỉ có điều học trưởng không bận tâm đến tình cảm Cẩm Tú Ngôn dành cho anh.

Anh luôn giữ dáng vẻ thờ ơ mỗi khi Cẩm Tú Ngôn lại gần muốn bắt chuyện.

.


Truyện Ngược
Mỗi khi nhìn thấy học trưởng quan tâm đến Lâm Phi Đào là y như rằng máu ghen tuông của Cẩm Tú Ngôn lại nổi lên.

Người mà cô ta hết lòng yêu đơn phương mà không để ý đến mình, một mực chỉ quan tâm đến kẻ xấu xí không có danh phận trong trường học.

Những lúc như vậy Cẩm Tú Ngôn đều gây khó dễ với Lâm Phi Đào.

Cô ta tìm đủ mọi cách khiến Lâm Phi Đào mất mặt với mọi người.

Anh ta khẽ đưa tóc cô lên mũi mình, hít một hơi thật sâu mà nói với cô.

Lâm Phi Đào có chút nóng mặt, may thay hai gò má đỏ ứng lúc nào đã nằm gọn dưới lớp phần, cô bối rối mà nhanh chóng thu lại làn tóc trên tay anh, ánh mắt né tránh sang một nơi khác.

Sáng nay gia đình em có việc bận cho nên không đến trường.

Cô nói xong chỉ nghe được tiếng thở dài của anh, cô có chút khó hiểu.

Người đàn ông này từ bao giờ lại lo lắng chi ly từng chút một về bản thân cô như vậy chứ? Mặc dù anh ấy rất tốt nhưng cái tốt của anh ấy đã vượt xa giới hạn, thận chí đây là lần đầu tiên cô thấy anh ta không ngần ngại mà ôm chặt lấy cô.

Lâm Phi Đào, anh có điều...!
Lâm Phi Đào có chút tò mò, nụ cười khờ dại có chút mê lòng người hiện ra trên nét mặt của cô.

Thật sự nụ cười của cô lúc này không thể nào phân biệt được đây là nụ cười êm ái hay là nụ cười khiến người ta chìm đắm trong hơi men của tình yêu.

Chuyện gì vậy?
Nụ cười này dưới ánh nắng hoàng hôn tựa như một liều thuốc tinh thần cho những con người đang học cách yêu một ai đó.

Quân Dạ Minh nhìn cô bằng ánh mắt mơ hồ, thật sự hình bóng của cô thu vào đồng tử của anh, từng hành động, giọng nói, ánh nhìn đều khiến cho anh nhớ mãi không quên.

Anh đã yêu cô chăng?
Phải không nhỉ?

Lồng ngực của anh dường như giờ đây rất khó thở!
Rất, rất, rất là khó thở!
Tại sao vậy? Anh lặng lẽ đưa tay lên ôm lấy lồng ngực của mình, ép lấy con tim mình đang nhảy loạn nhịp, tựa như Tiểu Thỏ Tử không ngoan ngoãn nghe theo sự điều khiển của anh, cứ bang bang nhảy lộng hành trong lồng ngực anh không có chút ngừng nghỉ.

Phải chăng thiên sứ tình yêu đã bắn mũi tên vào trái tim anh, khiến cho anh đem lòng ngày thương trộm nhớ người con gái tên Lâm Phi Đào này sao?
Anh thật sự đã biết tình yêu là gì sao?
Anh lần đầu tiên biết nhớ nhung một ai đó, cảm giác nhớ đến ánh mắt, nhớ đến nụ cười, nhớ đến bóng lưng của ngày đó khiến cho trái tim anh như muốn bóp nghẹn lại!
Anh đã yêu người con gái tên Lâm Phi Đào, người mà ngày đầu tiên chạm mặt với anh cũng vào cảnh chiều hoàng hôn êm ấm giữa sân trường này, ngày mà cô nói câu “cảm ơn” khi anh nhặt được tấm thẻ sinh viên trả lại cho cô.

Anh...!anh...!
Phải biết nói sao đây? Anh thật sự rất muốn nói rằng: Lâm Phi Đào, thật ra anh đã yêu em ngay từ ánh nhìn đầu tiên, chỉ là lâu nay anh vẫn luôn thầm giữ kín trong lòng không dám thổ lộ với em.

Anh đã yêu em mất rồi, Lâm Phi Đào, làm người yêu anh nhé!
Quân Dạ Minh thật sự rất muốn nói như vậy nhưng không hiểu sao anh lại khó thoát những cảm xúc ấy ra khỏi cuống họng của mình như vậy chứ?
"Chuyện khó nói đến vậy sao? Lâm Phi Đào kiễn nhân hỏi lại anh thêm lần nữa, trong lòng có chút phân tâm.

À, anh vừa mới thiết kế ra một món đồ này rất hấp dẫn, muốn được em chiêm ngưỡng, mau đi theo anh!
Hả?
Lời nói vừa dứt, bàn tay to khoẻ của anh đã nắm lấy bàn tay của cô mà vội vàng kéo đi, cô chưa kịp hiểu ra sự việc đã bị kéo đi như vậy rồi, thật là khó hiểu!
Thôi vậy, để khi khác hãy tỏ tình với cô ấy.

Vừa đi Quân Dạ Minh vừa nghĩ thầm trong đầu.

Vẫn nên chọn thời điểm thích hợp khác nói ra hết nỗi tâm tư tình cảm sâu lặng của mình cho cô biết, không biết lúc ấy cô có đồng ý không nhỉ?
Hay cô e dè vì ngoại hình của mình? Trong đầu anh mông lung suy nghĩ.

Quân Dạ Minh anh đây yêu cô vì con người cô chứ không vì nhan sắc của cô.

Anh hứa, hứa rằng sẽ có một ngày anh nhất định sẽ lấy hết dũng cảm có trong người mà nói lời này với cô, còn bây giờ thì nên tạo không khí gần gũi nhau thêm, biết đâu đế lúc tỏ tình lại dễ dàng hơn những gì anh tưởng thì sao?
Suy nghĩ có chút logic, anh mỉm cười trong gió mà dắt cô đến một nơi anh cho là “thú vị”..

Bình Luận (0)
Comment