Mật Sủng Sau Cưới: Lão Công Thật Cao Lạnh

Chương 846

Chương 846


Trong lúc nói chuyện, anh đẩy người lên giường, nhìn động tác thô lỗ, nhưng thực ra chân tay lại rất nhẹ nhàng.


“Vừa hôi, lại tính gây chuyện với anh. Lương Tiểu Ý, nếu em không nằm xuống đàng hoàng, nếu lại gây chuyện với anh, anh sẽ để bác sĩ tiêm thuốc an thần cho em”“


Người đàn ông hầm hừ. Tuy thấy anh măng, nhưng không thấy anh thay đổi hành động.


Quay đi quay lại, tay áo như bị ai đó kéo.


Tô Lương Mặc yên lặng cúi đầu, nhìn thấy một bàn tay nhỏ bé đang kéo ống tay áo của mình không buông, ánh mắt hơi híp lại. Tâm mắt theo bàn tay nhỏ bé chậm rãi rơi lên mặt người phụ nữ.


Khuôn mặt trắng như giấy đó thật khổ sở khiến người đàn ông cảm thấy đau đớn. Người đàn ông giả vờ che đậy, nhướng mày, như thể anh không quan tâm: “Em đang làm gì vậy?” Đại khái hỏi.


Lương Tiểu Ý trầm mặc, trong lòng có cảm giác tủi thân khó tả từ từ lan tràn.


Trước khi ngất đi, cô không biết nguyên nhân, cũng không dự liệu trước.


Nhưng bây giờ, cô biết mình ngất xỉu không phải là vì cảm nắng đơn thuần hoặc bị sợ nên ngất xỉu, cô mơ hồ có thể đoán được cái gì rồi.


Trước đó, cô đã liên hệ với Savvy. Nhưng không thể liên lạc được. Lương Tiểu Ý đoán có lẽ Savvy lạnh lòng, thất vọng với cô. Dẫu sao, cô đã bỏ lại anh ta thân là chú rể trong hôn lễ.


Trong đầy Lương Tiểu Ý nghĩ rằng Savvy không muốn nói chuyện với cô nữa.


Đâu đó có hơi mất mát.


Lương Tiểu Ý móp miệng: “Tô Lương Mặc…”


“Muốn nói gì thì nói đi!” Người đàn ông gầm lên cộc cẳn.


Lương Tiểu Ý chớp chớp mắt, lại kéo vạt áo anh, làm bộ đáng thương nói: “Em đói bụng, ăn cơm trước rồi lau mồ hôi cho em…”


Cô chưa kịp nói xong, người đàn ông tức giận nói: “Em đói bụng sao không nói sớm? Đây không phải là tự mình làm mình khổ sao?” Nói tới nói lui, anh chủ động hỏi cô: “Muốn ăn cái gì? Nói đi”


“Cái gì cũng được?” Hai mắt Lương Tiểu Ý sáng lên.


“Sao em dài dòng thế! Cứ nói muốn ăn gì! Chồng em giàu ngu người, không sợ bị em ăn thành nghèo.”


Nghe vậy, Lương Tiểu Ý nhất thời không biết cười hay là khóc.


“Vậy thì em nói.”


“Nói!” Người đàn ông cực kỳ độc đoán.


“Em muốn ăn thịt lợn kho, thêm đường, không thêm muối.


Em muốn ăn rau cải xào không cho muối. Em cũng muốn ăn cơm nửa sống nửa chín”


Tô Lương Mặc sửng sốt một chút: “Được, anh sẽ làm”


“Em ngủ một lát, anh sẽ bảo Lục Trầm trông em. Em ngoan ngoãn ngủ một giấc, khi tỉnh lại sẽ có thịt heo kho nhiều đường ít muối và rau cải xào không muối.”


Tô Lương trấn an xong Lương Tiểu Ý, vội vàng nói vài câu, rồi xoay người rời đi.


“Này! Em đùa thôi?” Lương Tiểu Ý hét lên với Tô Lương Mặc: “Anh vẫn bị thương. Gọi đồ mang đến đi.”


“Được, đều nghe em”


Hiếm khi, Tô Lương Mặc không phản bác Lương Tiểu Ý chút nào. Lương Tiểu Ý nói gì anh đều nói “Được”.


“Vậy thì, gọi giao đến” Lương Tiểu Ý nói, ánh mắt rơi vào xương bả vai của người đàn ông, bác sĩ nói, chỉ cần chăm sóc tốt là ổn. Nếu không phải bác sĩ nói không có chuyện gì, Lương Tiểu Ý sẽ không dám tin, nhìn lúc đó, máu tươi đầm đìa, máu thịt lẫn vào nhau, nhưng Tô Lương Mặc chỉ bị thương da thịt.


Nhưng ngay cả như vậy, cô sẽ không để Tô Lương Mặc đang bị thương nấu ăn cho cô.


“Anh đi đâu vậy?” Lương Tiểu Ý thấy Tô Lương Mặc đi về phía cửa, nhanh chóng hét lên.


“Phòng của anh ở bên cạnh. Anh có chút mệt” Ngụ ý là anh chuẩn bị về phòng bệnh nghỉ ngơi. Lương Tiểu Ý nghe xong, gật đầu nói được.

Bình Luận (0)
Comment