Mạt Thế Bảo Hộ

Chương 17.2

Editor: Fuurin


Năm giờ bốn mươi phút sáng theo giờ Bắc Kinh, tại tầng hầm biệt thự Hàn gia.


Yên tĩnh, yên tĩnh một cách kỳ lạ.


Hàn Nguyên buồn bực hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, khuôn mặt lạnh lẽo của ông ẩn hiện sau làn khói trắng, giữa đôi mắt hiện lên vẻ u sầu. Hàn Sơ đứng ngồi không yên nhìn chằm chằm vào máy tính, trên màn hình máy tính đang chiếu đi chiếu lại hình ảnh xác chết biến thành Zombie bị Diệp Man bắn nổ đầu. Mấy người phụ nữ thì mặt mày ủ rũ, chỉ biết ngồi đó chờ trụ cột gia đình đưa ra quyết định.


Sau khi xảy ra chuyện như vậy, sớm muộn gì thành phố B cũng sẽ xảy ra chuyện, tất nhiên là không thể chờ thêm nữa. Nhưng có đôi khi, lúc mọi người đối mặt với nguy hiểm, tâm lý cầu may sẽ lấn át tất cả cả giác nguy hiểm, họ sẽ cố gắng duy trì biểu hiện an toàn giả dối trước khi nguy hiểm cận kề.


Diệp Man lướt qua khuôn mặt của tất cả mọi người, cô hiểu muốn bọn họ phải đưa ra sự lựa chọn là rất khó, ý kiến của cô là muốn rời khỏi đây, nhưng cô hiểu, đây chỉ là suy nghĩ của cá nhân cô mà thôi, mẹ và chị dâu vẫn luôn được những người đàn ông trong nhà bảo vệ rất tốt tuyệt đối sẽ không đồng ý. Có điều cô cũng chẳng vội, vì lựa chọn của ba mới là quan trọng nhất. Mà Hàn Nguyên thì luôn xem xét kỹ càng mọi chuyện, ông không phải người bình thường, tất nhiên sẽ chọn khả năng có lợi nhất.


"Hãy thu dọn một ít đồ đạc, ngày mai chúng ta lập tức đi." Quả nhiên, dưới cái nhìn chăm chú của hai bốn cặp mắt, Hàn Nguyên quyết đoán phá vỡ im lặng.


"Con không đồng ý." Chu Lâm là người đầu tiên lớn tiếng la lên: "Zombie đã bị Man Man giết chết, vì sao chúng ta còn phải ra đi chứ? Bên ngoài chỗ nào cũng có Zombie, thành phố B sẽ xuất hiện Zombie cũng chỉ là phán đoán của Man Man mà thôi, chúng ta không cần phải vì phán đoán của con bé mà mạo hiểm rời khỏi đây được!"


"Đúng vậy." Dư Chi tiếp lời: "Man Man, không phải là mẹ nghi ngờ con, nhưng bên ngoài không an toàn, không bằng chúng ta ở lại thành phố B đi, nếu ở đây có nguy hiểm thì đã sớm xảy ra rồi. Từ lúc bệnh độc bùng phát tới nay đã là mấy tháng, chuyện không tới nỗi như con nghĩ đâu, chúng ta cần phải lạc quan lên."


"Không được, bây giờ còn có thể lạc quan là chuyện tốt, nhưng chỉ nghĩ về điều tốt sẽ khiến người ta quên đi nguy hiểm trong gang tấc." Hàn Nguyên nắm chắc thời cơ nói, "Ngày mai nhất định phải rời khỏi."


"Nguyên..." Dư Chi còn muốn nói thêm mấy câu nhưng bị ánh mắt uy nghiêm của Hàn Nguyên nhìn đến, tất cả lời muốn nói đến bên miệng đều tiêu tan.


Chu Lâm thấy thế vội nhéo eo Hàn Sơ một cái, ra hiệu hắn nói đỡ vài ba câu, Hàn Sơ nhìn vẻ mặt kiên quyết của cha già, rồi lại nhìn chằm chằm vợ hắn, hai bên đều không dám đắc tội, cuối cùng liền ngẩng mặt nhìn trần nhà, tỏ vẻ cái gì cũng không nghe thấy.


"Mọi người không cần phản đối nữa, trong nhà này do tôi làm chủ. Chuyện này là do tôi quyết định." Hàn Nguyên lạnh giọng nói, "Được rồi, giải tán đi ăn chút gì đi." Sau đó quay sang Diệp Man nói, "Man Man vì chuyện này đã một đêm không ngủ rồi, ăn sáng xong thì đi ngủ bù đi."


******


Nguy hiểm ập đến bất thình lình như một cơn lốc, tốc độ nhanh vượt mọi dự đoán, khiến người ta không kịp trở tay. Ngày thứ hai sau khi Hàn Nguyên quyết đoán lựa chọn, thành phố B xảy ra chuyện lớn đủ để hủy diệt cả một thành phố —— bị Zombie bao vây.


Không ai biết làm sao mà Zombie lại xuất hiện, dường như trong vòng một đêm, chúng nó như một đội Thiên Binh từ trên trời giáng xuống, trong nháy mắt bao vây lấy cả thành phố.


Nhưng Diệp Man hiểu rõ, trong sự kiện đẫm máu mấy ngày trước, máu tươi của cả vạn người đã tưới đầy mọi ngóc ngách của thành phố, mùi máu tanh mà con người không thể nhìn thấy tràn ngập trong không khí nơi này, hóa thành từng đám mây máu trên không, giống như một nhà tù, chặt chẽ vây lấy toàn bộ thành phố. Mà đám Zombie đang lảng vảng gần đó mẫn cảm ngửi được mùi máu tươi ngọt ngào, sẽ giống như ong mật thấy hoa vậy, không ngừng từ xung quanh chạy đến, như một bầy kiền chi chít, vào lúc con người không kịp chú ý, đã tụ tập lúc nhúc bên ngoài lưới điện cao thế.


Trên hàng rào điện, tia lửa xanh xẹt lên dày đặc, luồng điện cao thế trải dài theo hàng rào, khiến những con Zombie đang đói khát thường vươn móng vuốt ra kéo nó bị giật tới trong chín ngoài khét, tiếng xèo xèo vang tận mây xanh.


Tuy rằngthành phố B tạm thời vẫn chưa gặp nguy hiểm do Zombie phá thành, nhưng tất cả mọi người đều biết hệ thống điện lực của thành phố tất nhiên không thể cung cấp điện cho lưới điện vốn cần nguồn điện lớn trong thời gian dài được. Việc thành phố bị công phá chỉ là chuyện sớm muộn thôi.


Các thành phần quan trọng trong Chính Phủ ở trong phòng họp một thời gian, cuối cùng cũng quyết định rút lui. Bọn họ ngồi máy bay trực thăng nhanh chóng rời khỏi thành phố tùy lúc sẽ bị Zombie tấn công này. Đồng thời, cư dân thành phố bị bọn họ bỏ rơi đành mang theo phẫn hận, khủng hoảng trốn vào trong nhà, khóa trái cửa chính, đứng ở cửa sổ dùng ánh mắt bi ai nhìn chằm chằm chiếc máy bay đang từ từ biến mất trên bầu trởi thành phố.


Cũng trong thời khắc đó, Diệp Man nhìn bầu trời u ám rồi nhắm nghiền mắt lại.


Dưới tình huống thế này, họ căn bản không thể nào rời khỏi đây được nữa. Nhưng cuối cùng, trời cũng không tuyệt đường người, đường hầm bị chặn dưới lòng đất trở thành hy vọng sống duy nhất của họ.


Từ buổi sáng phát hiện Zombie bao vây thành phố, Diệp Man và người nhà không ngừng nghỉ cầm dụng cụ đi đào bới vách tường xi măng và gạch đá. Mồ hôi trên trán rơi như mưa, mọi người đều khẩn trương mà đào, cố gắng đào thông đường hầm này trước khi Zombie xuyên thủng lưới điện.


Thời gian cứ trôi qua từng giây từng phút, bóng tối của cái chết dần bao phủ cả thành phố.


Chạng vạng lúc ba giờ rưỡi sáng.


Rầm —— theo lực đẩy nặng nề, đám đất đá xi măng bịt trước cửa hầm vỡ vụn ra, một cái cửa hang đen ngòm cao hơn một mét lặng yên xuất hiện.


Đường hầm cuối cùng cũng đã thông.


"Tiểu Sơ, hãy di dời gạch đá cản đường đi, kiểm tra lại đồ đạc một chút, sau đó chúng ta lập tức đi ngay." Hàn Nguyên nói, "Nếu như chưa có ai phát hiện ra đường hầm này, thì chiếc xe dự phòng ba để nơi lối ra vẫn còn ở đó. Đến khi đó chúng ta có thể an toàn đi khỏi nơi này."


Diệp Man nhìn cửa động đen ngòm, ánh mắt bình tĩnh không một tia gợn sóng, nhưng trong lòng lại vô thức mà cảm thấy bất an. Cô không biết, bên ngoài cửa động sẽ có nguy hiểm gì đang chờ đón, nhưng nhìn người nhà đang vui vẻ, cô đành im lặng.


Hàn Nguyên nhìn lại căn nhà nơi mình đã từng sinh sống lần cuối, thở dài một hơi, nói: "Chúng ta đi thôi."


Vào lúc này, cuối cùng hệ thống điện lực thành phố B không còn cách nào có thể cung cấp điện cho lưới điện nữa, cả hệt thống bỗng tê liệt, không còn điện cao thế, hàng rào căn bản không thể ngăn chặng hàng trăm vạn con Zombie. Chỉ nghe đùng một tiếng, hàng rào sụp đổ, đàn Zombie đỏ mắt gào thét, chen chúc đi vào, nháy mắt chiếm lấy thành phố. Máu tươi, tiếng gào thét, tiếng kêu thảm thiết trộn vào nhau thành một đám hỗn độn, nơi nơi đều là bóng ma tư thần, không ai có thể trốn thoát...


----- Hết chương 17 -----



Bình Luận (0)
Comment