Mạt Thế Bảo Hộ

Chương 21

Editor: Fuurin


*Chương mới lên sàn cho những ai đang hóng :)))))


Bầu không khí đầy áp lực, thỉnh thoảng lại có tiếng khóc lóc kìm nén càng làm tăng thêm sự u ám nặng nề.


Thời gian trôi qua từng giây từng phút, trên người Diệp Man xuất hiện đốm nâu lấm tấm càng nhiều, hơi thở cô trở nên dồn dập, toàn thân giống như tôm luộc vậy, khuôn mặt vì nóng mà đỏ bừng, nếu bây giờ mà đặt một quả trứng gà lên người cô, chắc chẳng bao lâu nó sẽ bị luộc chín bốc khói.


Diệp Man cảm thấy chính cô dường như đang rơi vào một biển nham thạch nóng cháy, toàn thân nóng như thiêu như đốt, dưới cái nóng, hơi ẩm trong người nhanh chóng bốc hơi, chỉ một lát mà trong miệng đã khát khô, người cũng lả đi!


"Nước..." Giọng nói nhẹ như muỗi kêu đột nhiên truyền đến.


"Man Man, tỉnh rồi!" Hàn Sơ nghe thấy vui mừng nói, "Nước, mau lên, Man Man muốn uống nước."


Dư Chi nén lại đau buồn, nhanh chóng lây chai nước khoáng, vặn nắp, cẩn thận đút cho Diệp Man: "Man Man, uống từ từ thôi." Đôi môi Diệp Man vì bị mất nước nghiêm trọng mà nứt toác, vừa chạm tới nước liền lập tức há to miệng nuốt ừng ực, Dư Chi nhìn thấy nước mặt lại cầm không nổi mà cuồn cuộn chảy ra.


Ông trời sao lại không công bằng như vậy, để Man Man của bà gặp phải chuyện này. Bà thà rằng người bị cắn là bà còn hơn...


Được uống nước, cuối cùng cũng hơi hơi làm giảm được cái nóng trong cơ thể, Diệp Man mở mắt ra.


"Man Man, đã đỡ chút nào chưa?" Dư Chi ôm Diệp Man vẫn còn nóng hôi hổi vào lòng, hỏi.


"Mẹ, con đỡ nhiều rồi ạ." Diệp Man nở một nụ cười yếu ớt. Tuy mọi người không nói thẳng ra, nhưng cô biết tình huống của mình bây giờ rất không ổn. Bệnh độc T đã lan ra khắp cơ thể, tình hình lây nhiễm ngày càng nghiêm trọng, cô biết mình không thể chống đỡ được lâu, trong vòng hai mươi bốn giờ nhất định sẽ biến thành Zombie không còn nhân tính, chỉ còn biết thèm ăn và giết chóc, mà điều như vậy bất kể thế nào cô đều không thể tiếp thu nổi.


Hơn nữa Diệp Man càng không muốn làm người nhà tổn thương, cho dù là dưới tình huống cô không có ý thức.


Đường quốc lộ bị tắc bởi xe đã thông được một con đường chỉ qua được một chiếc xe, không gian bịt kín trong xe khắp nơi đều nồng nặc mùi khói, Diệp Man biết rõ chỉ khi nào gặp phải tình huống khó giải quyết, Hàn Nguyên mới hút thuốc để giải tỏa phiền muộn. Vì cô, mà bọn họ đã phải ở lại trên con đường không mấy an toàn này rất lâu. Mà vào thời điểm này, càng dừng lại lâu thì càng nguy hiểm, huống hồ trên xe còn có một nhân tố không mấy an toàn là cô nữa.


Diệp Man chậm rãi nhắm nghiền mắt, bàn tay dưới ống tay áo nắm chặt thành đấm, móng tay thon dài bấm vào trong thịt, từng cơn đau đớn nhắc nhở cô nên nhanh chóng quyết định.


Nhưng trước đó, cô còn cần phải giải quyết một phiền phức khác.


Ánh mắt sắc bén của Diệp Man quét về phía Chu Lâm đang co đầu rụt cổ ở một góc, cùng lúc đó Chu Lâm đột nhiên ngẩn ra, mơ hồ có cảm giác không ổn.


"Man Man, em..." Đáy mắt Chu Lâm hiện lên thần sắc hung ác rồi lập tức biến mất, giả bộ run rẩy đáng thương định ngăn Diệp Man nói chuyện trước một bước, nhưng ngay lập tức cô ta trợn to mắt nhìn Diệp Man, lớn tiếng gọi Hàn Nguyên, "Ba ơi, ba nhìn kìa, đôi mắt Man Man..."


Mọi người nghe tiếng đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Diệp Man, dường như cùng lúc, từng tiếng hít khí liên tiếp vang lên.


Vật chất không tên trông giống nòng nọc vốn di chuyển lung tung trong đôi mắt Diệp Man lúc này lại bơi đến hai bên đồng tử, cái duôi dài mảnh không ngừng xoay, đầu hơi tròn dẹp không ngừng chen vào trong đó, lực ép khổng lồ từ hai bên truyền tới phút chốc biến đồng tử hình tròn của Diệp Man thành hình dẹt, đôi mắt Diệp Man nhất thời biến thành dựng thẳng như mắt mèo!


Tròng trắng hơi ửng đỏ, con người tối đen dựng đứng, cộng thêm những vật chất như nòng nọc đang bơi lội một cách quỷ dị trong đó, khiến cô bây giờ trông vô cùng đáng sợ!


Dư Chi nhất thời kinh hãi, bất lực bụm miệng, nước mắt như trân châu đứt dây không ngừng rơi xuống. Man Man ơi, Man Man của bà sao lại biến thành thế này cơ chứ? !


Chu Lâm càng bị dọa tới nỗi lùi liên tục ra sau, cái mông thậm chí còn dán lên cả cửa xe, một tay run rẩy nắm vào tay nắm cửa, chỉ cần có một chút không thích hợp, cô ta lập tức sẽ co cẳng chạy biến ngay.


Cha con Hàn Nguyên và Hàn Sơ nhìn nhau, tuy rằng chưa từng tiếp xúc gần gũi với người bị nhiễm bệnh độc T, nhưng họ vẫn biết, trạng thái của Diệp Man bây giờ khác xa so với những người bị lây nhiễm khác, chẳng lẽ bệnh độc T đã bắt đầu tự tiến hóa sao? Suy đoán này khiến cho sắc mặt cả hai người trong phút chốc trở nên rất khó coi. Nếu thật là như vậy, chẳng phải Diệp Man sẽ...


Diệp Man không biết những gì bọn họ lo lắng, cô đang bị từng cơn đau từ mắt truyền đến hành hạ sắp không mở mắt ra nổi! Cảm giác đó giống như mắt cô đang bị từng cây kim nhọn không ngừng đâm vào, nỗi thống khổ đó không thể nào diễn tả bằng lời nổi, thậm chí cô còn hận không thể móc cả hai mắt ra để thoát khỏi đau đớn kinh khủng này!


Diệp Man biết thân thể chính mình đang bị bệnh độc T lặng lẽ biến đổi, một cảm giác mãnh liệt muốn chộp lấy người bên cạnh mà cắn xé thình lình nảy sinh, cô thậm chí còn có loại cảm giác, tiếp theo cô lập tức sẽ biến thành quái vật vô tri vô giác!


Chết tiệt, nàng không thể tiếp túc chờ trong xe được nữa!


"Ba ơi..." Diệp Man cật lực đè xuống cảm giác kia trong cơ thể, cố gắng mở to đôi mắt đau đớn, đồng thời, một đôi tay mạnh mẽ đột nhiên nắm lây tay cô, Hàn Nguyên đau lòng nhìn cô, Hàn Sơ mím môi nắm chặt rồi buông lỏng súng trong tay, làm cách nào cũng không thể giơ nóng súng chĩa vào cô nổi, cuối cùng bất lực đau thương mà nhìn cô, Diệp Man chớp mắt, duỗi cổ hướng tới lỗ tai Hàn Nguyên, "Hãy cẩn thận...Chu Lâm." Vừa dứt lời, cô đột ngột đẩy ông ra, nhanh chóng vượt qua Dư Chi, dùng sức mở cửa xe, nhảy ra ngoài.


"Man Man ——" vì bất ngờ không kịp đề phòng, Hàn Nguyên chỉ có thể trơ mắt nhìn Diệp Man dùng tốc độ mà con người không bao giờ có được, chạy như gió, chớp mắt liền biến mất khỏi tầm mắt bọn họ.


Dư Chi bất lục nhìn biến cố xảy ra, nhất thời không thể chịu nổi liền hôn mê bất tỉnh, sau đó là một trận hỗn loạn.


Diệp Man chẳng có mục đích gì, cứ thế mà chạy như điên, không biết qua bao lâu, cho đến khi trời dần tối lại, trăng treo lên cao, cô mới mờ mịt dừng lại giữa đường, con đường phía trước sao mà xa vời, cô không biết, ngày mai mình sẽ biến thành cái gì, mà có lẽ, cô chẳng còn cách nào có thể thấy ngày mai được nữa. Nghĩ tới đó, Diệp Man đỏ mắt, ngồi xổm xuống, dùng tay ôm lấy chính mình, cả người cuộn lại thành một cục, tựa như con nhím dựng thẳng gai để tự bảo vệ vậy.


Cảm giác thèm muốn được cắn sinh vật sống ngày càng mãnh liệt, kỳ lạ là cô vẫn còn lưu lại tư duy của con người, vì cố gắng nén xuống ham muốn mà cơ thể cô run lẩy bẩy, cặp mắt với con ngươi dựng thẳng trong bóng tối tỏa ra ánh sáng xanh nhàn nhạt, tựa như hai đốm lửa ma trơi. Thỉnh thoảng, lại có một con Zombie giơ móng vuốt lắc lư đi tới bên cạnh Diệp Man, đôi mắt đỏ rực chớp chớp dường như đang đánh giá. Diệp Man ngẩng đầu lên, con Zombi bỗng ừng ực một tiếng rồi lắc lức đi sang chỗ khác, tiếp tục cuộc hành trình đi tìm kiếm đồ ăn không biết mệt mỏi.


Đại khái chắc nó cũng cho rằng Diệp Man là đồng loại với mình.


Diệp Man cười khổ một tiếng, cô không muốn trở thành đồng loại với Zombie một chút nào, so với đồng loại, cô thà rằng bị coi thành đồ ăn, ít nhất, nó chứng minh cô vẫn là một người bình thường.


Mắt thấy sắp không thể khống chế nổi cảm xúc khát máu, Diệp Man không muốn đi ăn thịt người, nhưng để cho cô tự sát nhân lúc còn nhân tính cô lại không làm nổi, không bằng vĩnh viễn ở trong không gian, không cách nào đi ra hại người cũng tốt. Nhìn vòng cổ ngọc trên cổ, nhớ trong không gian cũng có một con Zombie, tốt rồi, cuối cùng bây giờ cô đã không phải sợ nó nữa, sắp thành đồng loại cả rồi mà. Diệp Man trong khổ tìm vui, vừa suy nghĩ một cái, trước mắt lập tức xuất hiện ba cánh cổng cổ xưa.


Diệp Man đẩy ra cánh cổng ở giữa, gần như đồng thời một cái bóng nhào tới, Diệp Man không kịp đề phòng nên bị áp ngã xuống đất. Ngay sau đó một thứ mịn màng ẩm ướt xẹt qua gò má cô!


Má ôi, Diệp Man theo phản xạ trợn tròn mắt, may mà từng có kinh nghiệm bị đè rồi nên không có thét ra tiếng, nhưng dù là vậy, trái tim nhỏ bé của cô vẫn không thể khống chế nổi mà nhảy bùm bùm trong ngực. ( Có điều cái từ "bị đè" này sao mà nghe cứ kì kì thế nào ấy? )


Haizz, bất kể trải qua lễ rửa tội bằng nước miếng này bao nhiêu lần, Diệp Man vẫn không thể nào quen với sự nhiệt tình này nổi.


"Grào..." Zombie nằm trên người Diệp Man, hai lỗ tai xám đen nhúc nhích, đôi mắt đỏ tươi nhìn cô nịnh nọt, cơ thể thì uốn éo không ngừng, Diệp Man dường như còn thấy một cái đuôi lông xù đang không ngừng vẫy vẫy.


"Nặng muốn chết!" Zombie cứ uốn éo cơ thể, lồng ngực rắn chắc đè nặng lên Diệp Man, ép có thở không nổi. Diệp Man giơ tay dùng lực đẩy vài cái, nhưng mà nó dường như không cảm nhận thấy lực xô đẩy, vẫn cứ thế không nhúc nhích chút nào.


"Oa ô ——" Zombie chớp đôi mắt, trong cổ họng phát ra tiếng kêu hơi ủy khuất, đột nhiên cúi đầu dụi dụi lên vai Diệp Man, sợi tóc đen mềm mại chạm vào cằm cô, cái mông thì nhếch lên rồi ngúng nguẩy một cách khoan khoái. Bộ dạng này quả thực còn giống thú cưng hơn cả chó nữa.


Diệp Man chần chờ nhìn, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một ý nghĩ, đây là...đây là đang làm nũng à?


Vẫn còn đang trong trạng thái khó có thể tin, cô vô ý giơ tay vuốt ve tóc nó, nhất thời mắt nó sáng ngời, đột nhiên thè lưỡi liếm lên mặt Diệp Man từng chút từng chút, thậm chí còn nheo mắt lại đầ hưởng thụ, lộ ra bộ dạng lười biếng.


Một trận sấm sét nện thẳng vào lòng Diệp Man, má ôi, cái này là Zombie sao?


Đang nghĩ ngợi, thì trên thân bỗng nhiên nhẹ đi, Diệp Man còn chưa phản ứng kịp, trước mắt đã biến đổi, cả người bị kéo vào một cái ôm mạnh mẽ, trong hơi thở tràn ngập mùi thơm ngát của bùn đất. Zombie ôm Diệp Man nhanh chóng nhảy lùi về phía sau mấy bước, sau đó trợn mắt giận dữ trừng về phía vật thể màu xanh lá đối diện.


A Bố.


Diệp Man cười cười nhìn cây xương rồng đang đứng ở đối diện, đang muốn đi tới thì lại bị Zombie cưỡng chế ôm vào ngực, dùng bộ dạng bảo vệ cô, nhìn chằm chằm A Bố.


Diệp Man giật mình kinh ngạc.


Lúc này, cô mới chợt phát hiện, mặt đất chỗ cô vừa nằm ban đầu có một loạt gai nhọn hoắt. Đó là...gai trên thân A Bố!


Vừa nãy, A Bố... Thế nhưng tấn công cô? Diệp Man mở to mắt, khó có thể tin, nhìn thấy A Bố đối với Zombie đầy cảnh giác và đề phòng, lòng bỗng trào lên cảm giác đau thương.


----- Hết chương 21 -----

Bình Luận (0)
Comment