Mạt Thế Bảo Hộ

Chương 8

Editor: Fuurin


Diệp Man lau mồ hôi lạnh toát ra trên trán, bất chấp trên bờ ruộng toàn bùn đất liền đặt mông ngồi xuống. Lo lắng đề phòng cả nửa ngày, cuối cùng cũng yên tâm. Tuy rằng cái mầm non đang đung đưa trên đầu con Zombie được trồng giữa ruộng vẫn làm cô rất 囧囧, đầu đầy vạch đen, nhưng nó cũng không thể ảnh hưởng tới niềm vui sống sót sau tai nạn của cô.


Lúc Diệp Man bước ra từ không gian, thì đã là rạng sáng, chân trời xuất hiện những tia màu trắng, ánh rạng đông lặng lẽ xuất hiện.


Cô quay sang nhìn cây xương rồng đang mặt dày mày dạn quấn quýt trên người mình, mím môi mặt không biểu cảm. Nói trắng ra, là cô đã bị đả kích tới chết lặng rồi.


Cây xương rồng cắm tất cả rễ lên người cô, cả cơ thể cao hơn một mét từ co lại nhỏ gần bằng nắm tay, cả bộ rễ tự như thằn lằn bám dính trên vai trái của cô, nhìn sơ qua rất giống nó mọc ra từ trên vai cô vậy, trông vô cùng quỷ dị.


May mà không có ai nhìn thấy, nếu không, chỉ sợ cô sẽ bị nghi ngờ là thứ biến dị phi nhân loại mất.


Diệp Man từng cố gắng nhổ nó xuống khỏi vai, nhưng bất kể cô dùng sức ra sao, thì gốc rễ của nó cứ như đã khảm vào trong máu thịt của cô vậy, nhổ không ra nó, ngược lại còn khiến vai cô vừa đau vừa rát.


Điều này không chỉ một lần khiến cho Diệp Man tức đến ngứa răng, nên ánh mắt nhìn cây xương rồng cũng lộ ra vẻ hung dữ.


Cây xương rồng đọc được biểu cảm của cô dễ như trở bàn tay, nó tội nghiệp lắc lắc hai cái tay bằng lá nhỏ nhỏ, hai cái tay một trái một phải chắp lại, hiển nhiên là bộ dáng bái Phật, cùng với thanh âm "sa sa" như đang cầu xin, thật sự dễ thương chết mất.
(*) vừa edit vừa tưởng tượng cảnh này >.< Awww, cute không chịu nổi mà >.<
Dù là Diệp Man có muốn nhẫn tâm cũng nhịn không được mà dao động, trong lòng cô tức giận thầm mắng giả bộ dễ thương đúng là đáng xấu hổ, nhưng cuối cùng vẫn mềm lòng. Xét thấy tác dụng của nó lúc đối phó Zombie, Diệp Man không ngại thu nhận nó. Không biết có phải do biết cô là chủ nhân không gian hay không, mà cây xương rồng vô cùng gần gũi với cô, cơ hồ là nói gì nghe nấy. Tuy rằng thỉnh thoảng cũng giận lẫy, nhưng chỉ cần cô làm mặt giận lên, là trong chớp mắt nó liền bày ra biểu tình đáng thương tội nghiệp, học theo con người chắp tay cúi đầu, quả thật là so với con người còn biết nhìn sắc mặt hơn!


Má ơi, đây mà là thực vật á? Nó không phải là yêu tinh đó chứ?


Diệp Man dở khóc dở cười đặt cho nó cái tên A Bố.


Cái tên khiến nó vui vẻ lắc lư toàn thân, ngay cả cơ thể xanh lá cũng biến thành màu hồng nhạt.


Biết làm nũng, biết đổi màu, là cái loại xương rồng gì đây trời, tâm trạng Diệp Man hiện tại chỉ có thể dùng một chữ 囧 để hình dung...


Ra khỏi không gian, Diệp Man nháy mắt xuất hiện trong chiếc xe màu đen, đai an toàn vẫn thắt chặt trên người như trước. Từ nơi nào đi vào không gian, thì lúc đi ra vẫn chính là nơi đó. Diệp Man tháo dây an toàn, xuống xe xem xét tình huống.


Không hổ hàng số lượng có hạn nhập khẩu từ Đức, tuy chỗ mui xe bị lõm xuống một mảng lớn, nhưng động cơ vẫn hoàn chỉnh, tuy có chút tiếng động nhỏ, nhưng không hề gây trở ngại gì, có điều khả năng tăng tốc của xe không còn cách nào đạt tới mức cao nhất nữa.


Hiện tại cũng chẳng có xe để cho cô đổi, về phần sửa xe Diệp Man ngay từ đầu đã không biết, chỉ có thể dùng tạm trước. Tới thành phố F xem thử rồi đổi một chiếc xe vô chủ còn chìa khóa khác, nếu không có xe hơi, thì Diệp Man không thể nào chỉ đi bộ tới thành phố A được. Đầu tiên chưa nói đến lộ trình, chỉ cần trên đường chỗ nào có Zombie, cô liền lãnh đủ. Cô cũng không thể lần nào cũng trốn vào không gian đúng không?


Lên lại xe, Diệp Man khởi động ô tô, phút chốc chiếc xe chạy như bay về hướng thành phố F, cuốn theo một đám bụi đường.


Vào lúc giữa trưa, mặt trời mùa hè cực nóng treo giữa bầu trời trong vắt, mặt đường quốc lộ nóng như lửa khiến người ta khó thở. Trên đường, những con Zombie quần áo rách nát gian nan kéo lê thân thể đi lại không biết mệt, toàn thân nó toát ra khói đen, máu màu nâu đen kéo thành vệt dài trên đường.


Diệp Man lái ô tô điên cuồng lao như bay, như gió lốc quật lên đám Zombie cản đường, lũ Zombie bị hất tung theo đường vòng cung, ngã nhào xuống ven đường.


Lúc này, thành phố F đã ở ngay trước mắt.


Khi tiến vào ngoại ô thành phố F, Diệp Man giảm tốc độ xe xuống, khuôn mặt trở nên căng thẳng khẩn trương, nâng cao sức cảnh giác tới từng ngọn gió cọng cỏ.


Mục tiêu cho hành động này của Diệp Man chính là một trạm xăng cách đây một cây số. Cô quyết định thử đi đến trạm xăng, xem xem có thể đào được một chiếc ô tô khác tốt hơn không. Có điều đáng tiếc là ô tô ngừng tại trạm xăng đa số là do hết nhiên liệu, vậy nên ngoài tìm ô tô, Diệp Man còn phải bất chấp nguy hiểm đổ đầy bình cho ô tô của mình.


Nhưng theo như Diệp Man được biết, lúc bệnh T từ thành phố F lan nhanh đến vùng ngoại thành, vì trong thành phố F dầu mỏ khan hiếm, nên cư dân thành phố phải tới trạm xăng ngoại ô này. Không cần nghĩ cũng biết, Zombie ở trong trạm xăng tuyệt đối không ít.


Chỉ cần việc này giữa chừng mà xảy ra sai lầm, thì thứ chờ đợi cô tuyệt đối sẽ là móng vuốt lóe sáng và tiếng gào thét đầy hưng phấn của lũ Zombie.


Cách trạm xăng khoảng hơn trăm mét, Diệp Man dừng xe bước xuống.


"Sa sa."


A Bố tinh thần sáng láng cắm rễ ở trên vai cô, cả người thẳng tắp quay sang hướng Tây Nam, nhúc nhích những cây gai sắc nhọn cứng hơn cả kim loại đang lóe sáng dưới ánh mặt trời. Nó "sa sa" hai tiếng, nóng lòng muốn thử thách.


Ỏ phía Tây Nam có Zombie.


Diệp Man lập tức hiểu ý A Bố, sờ sờ cơ thể đầy gai của nó an ủi, gai có hơi cấn tay nhưng không làm cô đau, xem ra A Bố có ý thức biết khống chế những cây gai của mình để chúng không làm thương tổn cô. Thật ra, Diệp Man vẫn thấy rất kỳ quái, xương rồng vốn không hề có thứ cao cấp như dây thanh quản, vậy rốt cuộc A Bố làm thế nào mà phát âm được đây?


A Bố đùng một cái biến thành màu hồng phấn, ngay cả mấy cái gai nhọn cũng cuốn hết cả vào, nó hưng phấn đung đưa cái eo, tay trái lắc lắc, tay phải cũng lắc lắc, lúc ngồi, lúc lại đứng, cả người cứ liên tục lắc rung lắc rung, nhìn bộ dạng xem ra là...đang nhảy ngẫu hứng. Có lẽ Diệp Man an ủi khiến nó cực kỳ hưởng thụ.


"..." Cô chắc không nên sờ nó! Xương rồng biết nhảy múa, mày nha, mày nghĩ mày là vũ công chắc, Diệp Man囧đành lặng lẽ dời ánh mắt đi. Từ vị trí này nhìn sang, Diệp Man thấy rõ ràng một hàng dài mấy trăm mét toàn ô tô, đầu xe nối liền đuôi xe, chen chúc tới cả nước cũng khó lọt. Những chiếc ô tô xếp hàng cực kỳ hỗn loạn, không theo thứ tự, trên đường cái đều là ô tô hỏng, thủy tinh nát vụn vương vãi trên đất, lẫn với phần thân thể còn sót lại và tay chân cụt, khắp nơi đều là máu đỏ thẫm ghê người. Trong không khí tỏa ra mùi tanh tưởi của máu và thịt thối rữa.


Vừa nhìn là biết, lúc bệnh độc T khuếch tán đến trạm xăng, mọi người hoảng hốt chạy bừa bốn phía gây ra tình trạng hỗn loạn cực độ.


Diệp Man nhìn những vết máu loang lổ nơi trạm xăng, nội tâm cảm thấy thật cô độc. Mạt thế giáng xuống, toàn thế giới cũng gặp phải tai ương ngập đầu, mà bây giờ nó chỉ vừa mới bắt đầu. Không lâu sau, Zombie bắt đầu tiến hóa rồi, thì còn mấy ai có thể tránh khỏi cái tai nạn diệt thế này, may mắn tiếp tục tồn tại chứ?


Diệp Man thở dài một tiếng, thôi, chuyện tương lai cô không lo được nhiều như vậy, có khi lúc còn chưa kịp làm gì thì cô đã chết cũng nên? Chuyện mà cô có khả năng làm bây giờ chính là nắm chắc hiện tại, cố gắng nỗ lực giúp bản thân và người thân cùng nhau sống sót.


Cẩn thận mở cửa xe, Diệp Man cố gắng tạo ra ít tiếng động nhất có thể để tránh thu hút Zombie. Cô nắm chặt con dao gọt trái cây, khẩn trương mím môi xuống xe. Cẩn trọng đi tới một chiếc ô tô có vẻ ngoài vẫn còn nguyên vẹn.


A Bố giống như một chiếc radar hết quay sang trái rồi quay sang phải, từng cây gai nhọn trên cơ thể dựng lên thẳng tắp chờ thời cơ.


Đột nhiên, ánh mắt Diệp Man đặt lên một chiếc xe cách đó vài mét.


Thân xe màu bạc dưới ánh mặt trời phản xạ ra ánh sáng đẹp mắt. Thân xe hoàn toàn không có bất kỳ hư tổn gì, mới tinh cứ như vừa sản xuất ra từ xưởng ô tô vậy. Chủ xe là một người đàn ông trẻ tuổi, một tay anh ta nắm chặt cửa xe đang mở, nửa cơ thể còn lại nằm ngã ngửa trong ô tô, trong đôi mắt mở lớn tràn ngập hoảng sợ. Còn nửa người dưới anh ta thì đã mất sạch, chỗ đó đọng lại vệt máu nâu đỏ thành vết tích bị kéo lê khiến người ta sởn tóc gáy, vết kéo hướng về phía sâu trong trong trạm xăng.


Trong chiếc xe còn mở cửa, một miếng kim loại bắt mắt thu hút ánh nhìn của cô.


Phải thế chứ... Chính là chìa khóa!


Mắt Diệp Man bỗng chốc sáng ngời.


—– Hết chương 8 —–

Bình Luận (0)
Comment