Mạt Thế Cam Đường

Chương 4.2

Hoắc Hầu quay người lại, nhìn thiếu nữ đang đứng thẳng người, trong lòng chợt loé ra một tia quái dị.

Cô gái này có chút kì quái, bị lưu manh vây quanh không sợ hãi không nói, theo đuôi chính mình một đoạn đường, không chỉ đoán được chuyện mình bị trọng thương, còn có thể nói chuyện cứu mình. Mà ngữ điệu nói chuyện của cô cũng rất quái dị, tựa như một thời gian dài không nói lời nào.

Nhưng Hoắc Hầu vẫn như cũ không tin là thật, cô rõ ràng chỉ là một thiếu nữ, cho dù hiểu chút y thuật, anh bị thương như vậy, không đến bệnh viện coi như là không có biện pháp, không muốn cô gái bị cuốn vào nguy hiểm cùng anh.

"Nhanh chóng rời đi, không cần đi theo tôi!" Dù sao cũng là thiện ý, Hoắc Hầu không có trực tiếp cự tuyệt, giọng nói cũng hoà hoãn không ít, sau khi nói xong liền một lần nữa chuẩn bị rời đi.

"Bọn họ đến." Giọng nói máy móc lại vang lên.

Cam Đường không có mở miệng ngăn cản, chỉ hơi nghiêng nghiêng tai lắng nghe một chút, rồi nói như thế.

Hoắc Hầu bỗng nhiên xoay người, ngạc nhiên nghi ngờ nhìn chằm chằm về phía Cam Đường, Cam Đường lại không nhìn anh, đột nhiên xông lên hướng về phía anh, ở lúc Hoắc Hầu phản ứng không kịp, mò về hông vết thương, sau đó tung người nhảy lên hai bên phòng ốc.

Trời đã tối, trong ngõ hẻm chỉ có thể nhìn đại khái hình dáng. Hoắc Hầu kinh hãi vì thân thủ Cam Đường, nhìn không rõ cô đi nơi nào, anh dựa vào trên tường, cố gắng dùng lỗ tai phân biệt thanh âm xung quanh.

Hai âm thanh rất nhỏ vang trầm từ nơi không xa truyền đến, Hoắc Hầu cảm thấy căng thẳng, nghe ra đó là âm thanh tiếng súng nổ, ngay sau đó là hai đạo vật nặng rơi xuống đất đột ngột.

Hoắc Hầu lại kìm nén không được, cất bước chạy về phía phương hướng truyền tới âm thanh.

Dưới ánh trăng, thiếu nữ khuôn mặt không chút thay đổi ngồi chồm hỗm trên mặt đất, lục soát hai cỗ thi thể, nghe được thanh âm Hoắc Hầu chạy tới, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, lại như không có việc gì tiếp tục lục soát.

Một lát sau, thiếu nữ chậm rãi đứng lên, nhìn trong tay đồ vật khéo léo tinh xảo, có chút tiếc nuối chậm rì nói một câu: "Cũng chỉ có cái này sao?"

Hoắc Hầu đã ngây người, trừng to mắt, không thể tin nhìn hai cỗ thi thể trước mặt.

Mấy ngày liên tiếp đánh nhau, hắn với đám sát thủ này ít hoặc nhiều đều có chính diện tiếp xúc, đúng là cuối cùng còn dư lại hai gã sát thủ, nhưng cũng là khó khăn triền miên. Vết thương trên người anh, có hơn phân nửa là do hai người này ban tặng. Nếu như lúc Hoắc Hầu chưa bị thương, có lẽ còn có thể chống lại hai người này, nhưng anh liên tục bị thương, mệt mỏi, sớm đã là sa cơ lỡ vận, bị trong bất kỳ ai trong hai người này đuổi theo, đều chỉ có con đường chết.

Nhưng mà, hai sát thủ tiếng tăm lừng lẫy quốc tế, thế nhưng đơn giản bị một cô gái giết chết.

Nghĩ lại lúc trước Cam Đường nói "Tôi có thể giúp anh", Hoắc Hầu không thể xem là lời nói đùa nữa.

Cam Đường đem Hoắc Hầu về nhà, lúc này Hoắc Hầu đã sa vào hôn mê, Cam Đường tuỳ tiện ném người lên trên giường, đứng ở bên giường ngây ngốc một lát, sau đó chậm rãi vươn tay, che ở khu vực Hoắc Hầu bị thương chậm rãi di chuyển, ánh sáng trắng rất nhỏ như ẩn như hiện.

Theo thời gian trôi qua, sắc mặt Cam Đường ngày càng trắng, trán lấm tấm mồ hôi.

Đợi mấy chỗ vết thương trí mạng khép miệng, Cam Đường giống như cả người mới vớt từ nước ra, nằm trên mặt đất không chút sức lực.

Cảm giác kiệt sức này, đã rất lâu rồi không nhận thức qua.

Sau một lúc lâu, Cam Đường chống mép giường đứng lên, nhìn người đàn ông nằm trên giường.

Nhìn không ra bộ dáng có tiền hay không có tiền, nếu như không có tiền, có phải hay không liền thiệt thòi a?

Cam Đường nghĩ tới điều này, chậm rãi di chuyển đến vị trí ghế sô pha, đến gần liền ngã xuống, đã ngủ.

Sáng ngày thứ hai Cam Đường liền bị đói tỉnh, cô đứng lên ăn miệng bánh ngọt nhưng không có no bụng, vì vậy cầm một gói mì đi vào phòng bếp, may là nồi không có bị thu lại. Đợi đến lúc nước trong nồi sôi lên, Cam Đường đứng ở trước bếp lò hồi tưởng ba giây đồng hồ, sau đó bóp mì cùng với gia vị đều ném vào, suy nghĩ một chút, lại chạy đi lấy cái chân giò hun khói ném vô nồi. Lúc đi ngang qua sân thượng, cô dừng lại bước chân nhìn chằm chằm rau củ trên đó mấy lần, cuối cùng đều không có làm gì đi vào phòng bếp.

Lúc Cam Đường tắt lửa, động tác cô dừng lại, đột nhiên ném chén xuống chạy đến gian phòng.

Giường đơn nhỏ hẹp, giờ phút này đang nhét một người đàn ông cao lớn. Cam Đường ngồi xổm trên ghế, hai tay ôm chân, cái cằm tựa lên đầu gối, liền như vậy sững sờ nhìn chằm chằm ánh mắt người đàn ông.

Vì vậy lúc Hoắc Hầu tỉnh lại, đầu tiên nhìn thấy đôi mắt bình tĩnh không tâm tình, thuần khiết đen như mực, sáng tựa như ngọc lưu ly. Sau đó anh nghe được giọng nói máy móc của thiếu nữ không có thanh âm phập phồng:

"Anh có tiền không?"

Hoắc Hầu ngẩn người, trong khoảng thời gian ngắn không hiểu rõ tình cảnh hiện tại, sau đó vô thức trả lời:"Có."

Cam Đường con mắt khẽ sáng ngời, thanh âm cũng thoáng nâng cao chút ít:"Một trăm vạn?"

Hoắc Hầu tạm thời không hiểu rõ dụng ý của Cam Đường, hơn nữa đối với thân thủ quỷ dị của cô có chút kiêng kị, tạm ngừng, gật đầu một cách cẩn thận:"Một trăm vạn tôi có thể đưa, nhưng không phải hiện tại."

"Phải bao lâu?" Cam Đường khẽ cau mày, lúc này nhìn về phía Hoắc Hầu lộ rõ vẻ ghét bỏ, tựa như nếu anh ta không đưa ra một đáp án khiến cô hài lòng, liền đem người này ném văng ra ngoài.

Hoắc Hầu suy nghĩ một chút, cho một khoảng thời gian đảm bảo:"Trong vòng năm ngày."

Cam Đường ở trong lòng tính toán, thời gian vừa vặn đến hạn, vì vậy liền gật đầu, trực tiếp xoay người ra khỏi phòng.

Đợi đến lúc Cam Đường rời khỏi đây, Hoắc Hầu liền cẩn thận đánh giá căn phòng, nhìn ra được đây là nơi ở bình thường, lại không giống lắm căn phòng có người ở. Đang chuẩn bị đứng dậy, đột nhiên động tác ngừng lại, tầm mắt dời xuống, lúc chứng kiến miệng vết thương ở bụng đã khép lại, không khỏi hít sâu một hơi.

---miệng vết thương xuyên suốt mấy ngày cùng anh thế nhưng đã khép lại, lại kiểm tra các vết thương khác trên người, đều có dấu vết khép lại.

Ánh mắt Hoắc Hầu thay đổi thâm trầm, anh tin tưởng mình cùng lắm chỉ hôn mê một ngày, lấy trình độ chữa bệnh hiện nay, không thể nào trong thời gian ngắn như vậy khôi phục nhanh như thế. 
Bình Luận (0)
Comment