Mạt Thế Chi An Nhiên Hữu Dạng

Chương 103


Bởi vì thong dong mà tao nhã, bởi vì tự tin mà mỹ lệ, bởi vì kiêu ngạo mà lạnh lùng, bởi vì mạnh mẽ mà mê người...!Từ trên người Cố tiểu thư này, tôi thấy quá nhiều điểm sáng tương tự Tiêu, nói hai người khí tràng gần gũi, không bằng nói, là tôi nhớ nhung người kia đã sâu tận xương tủy, dù cho vẻn vẹn có một chút chỗ tương tự, đều có thể để tôi hết thảy yêu say đắm, để tôi dụng hết toàn lực đi liên tưởng, phảng phất chỉ có như vậy mới có thể để tôi gắng giữ bình tĩnh tự tin, không phải quá nôn nóng.
Tuy vẻ mặt nàng nhàn nhạt, nhưng lộ ra một luồng khí tức nhu hòa, ôm trong ngực bé gái trẻ tuổi đó lại để cho tôi nghĩ tới cùng Tiêu chung sống- từng có lúc, nàng cũng là ôn nhu như vậy ôm tôi vào lòng, lúc đó vẻ mặt của nàng có chăng cũng là ôn hòa cảm động như vậy?
Tiêu, ngươi đến cùng ở nơi nào?
Em không muốn lại ước ao người khác .
Em muốn ôm ấp của chị, muốn hơi thở của chị, muốn nét cười của chị...!em muốn chị.
Bầu không khí trong xe cũng không bởi vì có thêm hai hành khách mà ấm lên, trái lại càng ngày càng đóng băng, ngay cả tôi quen thuộc yên tĩnh cũng không khỏi cảm thấy hơi lạnh.


Suy nghĩ hồi lâu cũng không biết nên làm gì phá vỡ cục diện bế tắc, chỉ có thể nghiêng đầu nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ cảnh sắc đơn điệu chạy không - tôi phát hiện, mặc kệ mấy người chúng tôi không dễ chịu cỡ nào, hai vị hành khách này tự mình tự nhắm mắt dưỡng thần lại không để ý lắm, chỉ chìm đắm ở bên trong thế giới hai người, thực sự là ngọt ngào làm người đỏ mắt.
Quan hệ giữa các nàng cũng không cần suy đoán, vừa xem hiểu ngay - dù là hai người phụ nữ, nhưng cũng không khiến người cảm thấy bất ngờ, tựa hồ hai bên chính là duy nhất trên cõi đời này, loại thỏa đáng bất luận người nào cũng không thể chen chân cỡ nào khiến người kinh ngạc, lại là cỡ nào đáng quý.
Tơ tình lưu chuyển này để tôi ngưỡng mộ, cũng để tôi không khỏi suy nghĩ sâu sắc từng tí từng tí giữa mình và Tiêu.
ĐI dọc theo đại lộ lợi ích không ít, tai họa tự nhiên không phải là không có, sau khi gặp phải hai hành khách thần bí, nằm ngang ở trước mặt chúng tôi, là một đoàn xác sống bước tiến mạnh mẽ - nhìn chúng nó ăn mặc lam lũ và da dẻ hoàn hảo bại lộ ở bên ngoài, đám xác sống này là trải qua sinh tồn tàn khốc đào thải sau đó còn lại người thắng, dã thú hung lệ đi qua vô số máu tươi nuôi nấng tưới tiêu, phiền phức hơn nhiều lúc trước chúng tôi gặp phải.

Lăng Chí kéo xuống phanh, khắp khuôn mặt trầm ổn là nghiêm túc, hắn quay đầu nhìn hai người bên cạnh tôi một cái, sau đó nhìn tôi nghiêm túc nói rằng: "Tổng...!Tạ tiểu thư, cô ở tại trên xe không được đi xuống, nếu như phát hiện tình huống vượt qua kiểm soát, tự mình lái xe đi."
Tôi cau mày nhìn hắn, không đồng ý lắc đầu: "Lăng Chí, tôi sẽ không bỏ rơi bất luận người nào một mình rời đi."
Hắn thở dài còn muốn nói nữa, nhưng Lôi Tinh vỗ vỗ bờ vai của hắn, giả vờ dễ dàng nói đùa: "Miệng xui xẻo, chỉ vài con xác sống như thế lẽ nào chúng ta còn đối phó không được sao? Anh đây là đang chất vấn chính mình hay là nghi vấn Tiêu đội trưởng huấn luyện chúng ta?"
Nghe nàng nói tới Tiêu, tôi căng thẳng trong lòng, nhưng vẫn không thể đáp ứng hắn.
Thấy bọn họ còn muốn nói nữa cái gì, nhưng vị Cố tiểu thư kia sờ sờ tóc nữ hài, lành lạnh lại không mất ôn hòa dặn dò: "Bé ngoan chờ tôi trở lại."
Sau khi nữ hài ngoan ngoãn lên tiếng trả lời, lưu loát mở cửa xuống xe, cũng mặc kệ chúng tôi kinh ngạc đến ngây người, thẳng hướng về bầy xác sống càng ngày càng gần, từ bên hông rút ra chuôi nhuyễn kiếm bóng lưỡng.
Lăng Chí cùng Lôi Tinh liếc mắt nhìn nhau, cũng lập tức nhảy xuống xe, một phát động dị năng hệ thổ xây lên tường đất niêm phong lại hành động của đám xác sống, một nâng tay lên triệu tập hai đạo sét bổ vào trong bầy xác sống, nhất thời bay tới từng trận mùi vị đốt cháy khét.

Vị Cố tiểu thư kia yên lặng liếc mắt nhìn chiêu thức hoa lệ dồn dập phát sinh, hai người rõ ràng mang theo ý tứ khoe khoang, khóe miệng nhẹ giương, vẫn chưa nói thêm cái gì, chỉ thoáng lùi về sau nửa bước đầy hứng thú bàng quan, tựa hồ không dự định nhúng tay.
Tôi bất đắc dĩ nhìn hai người ra sức vồ giết xác sống, dư quang nhìn thấy vị Lạc tiểu thư lưu ở trên xe đang nâng quai hàm, ngậm lấy mỉm cười, chuyên chú nhìn chằm chằm người một bộ đồ trắng, phảng phất trong mắt cũng không chứa những cái khác.
"Cô...!lo lắng nàng sao?" Tôi cũng không biết vì sao bản thân quỷ thần xui khiến hỏi ra miệng, sau đó ảo não, nhưng chỉ có thể nhắm mắt chờ đợi nàng trả lời.
"Hả?" Nàng giống như bỗng nhiên tỉnh ngộ quay đầu lại nhìn tôi, thật giống mới ý thức được tôi đang nói chuyện với nàng, áy náy cười cười, ánh mắt sáng rỡ cong thành trăng non, thanh lệ mà hồn nhiên, "Lo lắng sao? Sẽ không, Nhiên của tôi lợi hại nhất, tôi tin tưởng nàng."
Nói xong, nàng lại là nở nụ cười, tiếp tục quay đầu đầy mặt si mê nhìn chằm chằm người yêu, trong mắt chính là hoàn toàn tín nhiệm cùng ái mộ.
Trong lòng tôi chấn động, nghi hoặc vẫn tích tụ giống như như đẩy ra mây mù lại thấy ánh mặt trời - nàng nói, tôi tin tưởng nàng.
Ngữ khí chắc chắc tự nhiên như vậy.
Tôi còn nhớ trước khi Tiêu rời khỏi thống khổ nỉ non, nàng nói, em không tin tôi.

Hóa ra là tôi tự tay đẩy nàng ra, là tôi không tín nhiệm làm cho nàng tổn thương tâm.
...!Tất cả tất cả, đều là tôi sai.
Bị dáng vẻ tôi đột nhiên lệ rơi đầy mặt sợ hết hồn, cô gái kia muốn nói lại thôi đưa tới một cái khăn tay, vỗ vỗ bờ vai tôi an ủi.
Tôi vội vàng lau nước mắt trên mặt, cười một cái: "Xin lỗi, dọa đến cô , tôi có chút không kìm chế được nỗi lòng..."
"Không sao." Nàng cười cười, săn sóc không truy hỏi nữa, tầm mắt lần thứ hai dời đi chỗ khác.
Theo tầm mắt của nàng nhìn tới, liền thấy Lăng Chí đá bay ra ngoài một con xác sống vượt qua tường đất hướng hắn nhào tới, động tác triệu ra quả cầu sét nhưng có chút có lực bất tòng tâm; Lôi Tinh bên cạnh hắn lao lực tiếp tục gia cố một tầng tường đất trước khi bị xác sống không sợ đau đớn va nát, chẳng qua tường đất xây lên thưa thớt hơn lúc trước không ít, có thể thấy được cũng gần như đến cực hạn - mà xác sống bọn họ phải đối mặt, còn có gần hai mươi con..

Bình Luận (0)
Comment