Mạt Thế Chi An Nhiên Hữu Dạng

Chương 70


Tôi thật sự không biết nên đối mặt nàng ra sao.

Oán giận trách cứ nàng sao? Nhưng nàng rõ ràng là vì cứu nhiều mạng người.

Chỉ làm như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra? Nhưng Ngô Thiển Ngâm chết ở trong tay nàng lại là sự thật không thể chối cãi.
Khiến tôi càng khó chịu nhưng là, cho dù tôi cố gắng thế nào, đều không thuyết phục được bản thân hoàn toàn tin tưởng lời giải thích của Tiêu, một khi mầm mống hoài nghi mai phục, nghĩ muốn trừ tận gốc liền khó khăn.

Tôi không muốn để loại ngăn cách này phá hoại tình cảm của tôi dành cho nàng, nhưng lại không có cách che giấu bản tâm xem nhẹ một tia không hợp lý kia.

Tốt xấu gì cũng học tâm lý lâu như vậy, tuy tôi không có bản lĩnh nhìn thấu lòng người, cơ bản sát ngôn quan sắc* vẫn là hơi có thể.

Cho dù Tiêu thần thái động tác hầu như không có kẽ hở, cũng chỉ là "hầu như" thôi, lúc nàng ôm tôi, năm ngón tay trong nháy mắt siết chặt, ở thời điểm ánh mắt tôi đón nhận, độ cong bên môi so với bình thường cong thêm mấy phần.

Trong lòng nàng hoảng.

(*xét lời nói, nhìn vẻ mặt, mà rõ được lòng người)
Lúc này tôi thực sự muốn căm hận lên tất cả sự chú ý đều đặt trên người nàng, thậm chí còn đối với nàng một cái nhíu mày một nụ cười đều rõ như lòng bàn tay.

Nếu không phải vậy, làm sao tôi có thể chỉ dựa vào chi tiết nhỏ dễ quên như vậy mà nhận ra được không thích hợp?
Khiếp sợ, hoàng hoặc, thất vọng, xấu hổ, các loại tâm tình quanh quẩn ở trong lòng tôi, khiến tôi sinh ra mệt mỏi khó tả.

Tôi sợ mình vừa mở miệng chính là chất vấn sẽ tổn thương lòng nàng, càng sợ bản thân khó có thể tiếp thu chân tướng ngược lại đem cả hai chúng tôi đẩy ra càng ngày càng xa.

Không bằng cái gì cũng không nói.
Lạnh lùng cũng được, nhu nhược cũng được, trước khi tôi làm rõ nỗi lòng, tìm được phương pháp giải quyết thích đáng, trầm mặc là thái độ duy nhất tôi ứng đối với nàng.


Nhưng mà, tôi trầm mặc chung quy khiến nàng thương tâm, đả thương người đồng dạng tổn thương mình.

Ngay lúc tôi cản Tiêu ở ngoài cửa, đem mình khóa ở trong phòng, dựa vào Mặc Mặc chuẩn bị tất cả, miễn cho bản thân nhất thời nhẹ dạ liền dễ dàng bỏ qua một tờ thời điểm này, Tống Dịch Thư mang theo một đám người bao vây ký túc xá của chúng tôi.

Nàng cùng tổng đội trưởng hăng hái ngày hôm qua tôi gặp được như hai người khác nhau, trước mắt thanh hắc, khuôn mặt tiều tụy, trong mắt tràn đầy tơ máu, còn mang theo chút sưng phù sau khi rơi lệ.
"Các ngươi đều đi ra ngoài, ta có việc nói với nàng." Nàng phất tay một cái đem mấy đại hán vạm vỡ phía sau vẫy lui, ánh mắt miết qua Mặc Mặc, sau đó dừng ở trên mặt tôi.

Hướng về phía Mặc Mặc bất mãn bĩu môi muốn nói cái gì lắc đầu một cái, tôi nhìn Tống Dịch Thư sau khi tự đóng cửa lại liền uể oải ngồi trên ghế thống khổ nắm lấy tóc mình, mơ hồ có suy đoán, dựa vào động tác xoay người rót nước cho nàng, che giấu đi biểu hiện trên mặt.
"Thiển Ngâm nàng, xảy ra chuyện rồi." Bỗng nhiên nghe thấy Tống Dịch Thư nghẹn giọng nói.

Tay tôi đỡ chén nước run lên, non nửa chén nước nóng khuynh đảo ở trên mu bàn tay, nóng đến một mảnh phấn hồng.

Trong lòng hổ thẹn, nhưng tôi chỉ có thể làm như cái gì cũng không biết, nhẹ giọng hỏi: "Cô nói cái gì?"
"Tôi phát động thủ hạ rồi, đem toàn bộ căn cứ đều soát một lần, nhưng tìm không được nàng..." Tống Dịch Thư chìm đắm ở bên trong tâm tình của chính mình, tựa hồ không có phát hiện tôi dị thường.

Bình ổn tâm tư, tôi hít sâu một hơi, đem nước nóng đặt ở trên khay trà bên tay nàng, khó khăn nói: "Mất tích cũng không có nghĩa là..." Lời còn chưa nói hết, đã thấy nàng đột nhiên từ trong túi móc ra một bộ đàm mini, từ ăng ten đã bị kéo đứt, màn hình dạ quang cũng có biến hình nhẹ, có thể thấy được tâm tình chủ nhân của nó lúc đó cỡ nào kích động.
"Cái bộ đàm này, trên người Thiển Ngâm cũng có một cái, " nàng mạnh mẽ nắm chặt nắm đấm, khớp xương kẽo kẹt vang vọng, "Nàng không biết chính là, thứ này còn nối tiếp một con chip trong cơ thể nàng, phàm là nàng có bất trắc...!Tôi liền có thể ngay đầu tiên thu được tín hiệu."
Chẳng trách nàng có được tin tức nhanh như vậy, cũng chẳng trách nàng thống khổ như vậy khẳng định Ngô Thiển Ngâm đã gặp bất trắc.

Tay trái của tôi gắt gao đè lại tay phải khẽ run, trầm mặc không biết phải an ủi nàng như thế nào.
"Tôi điều tra máy ghi hình, ngày hôm qua Thiển Ngâm qua chạng vạng một mình đi tới thành đông, có người từng nhìn thấy nàng tiến vào đầu hẻm bên kia, " nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt vững vàng mà nắm lấy tôi, dường như muốn nhìn thấy trong lòng tôi đi, "Người của tôi lục soát qua nơi đó, chỉ có mấy cỗ thi thể tử trạng thê thảm, nhưng không có tìm được nàng."
Nàng không nói tới thân phận những thi thể này, cũng không có nói tới phòng nghiên cứu gần đó.

Như Tiêu nói, Ngô Thiển Ngâm chết, cùng những kia cũng không thể tách rời quan hệ.
Là không biết, hay có ý ẩn giấu cái gì?
"Buổi sáng hôm đó cô nhờ tôi đi đưa cho nàng bữa sáng, tôi liền theo người hỏi thăm hướng đi của nàng..." Tôi châm chước nói rằng.


Nếu như nàng điều tra máy ghi hình, như vậy có phải cũng phát hiện Tiêu từng đi qua chỗ đó? Hiện tại nàng tới hỏi tôi là bởi vì cái gì? Hẳn là đã có hoài nghi với tôi hoặc Tiêu?
Lấy cảm tình Tống Dịch Thư đối với Ngô Thiển Ngâm, nếu biết Tiêu giết chết người trong lòng nàng, dù cho phe mình có đạo lý, cũng khó bảo toàn nàng sẽ không làm cái gì trả thù.

Coi như tôi không đồng ý Tiêu, không đồng ý hành vi của nàng thế nào đi nữa, kia cũng là việc của tôi và nàng, tôi không cho phép những người khác thương tổn nàng.

Nói tôi bao che cũng được, nói tôi ích kỷ cũng được, mặc dù nội tâm tôi mâu thuẫn không ngớt, nhưng bảo vệ nàng đã trở thành chấp niệm thâm căn cố đế, mặc dù lương tri tôi một lần lại một lần tra hỏi, tôi thống khổ qua, mê man qua, nhưng cuối cùng tôi vẫn lựa chọn thỏa hiệp.
"...!Thế nhưng tôi cũng không có nhìn thấy nàng." Không dám nhìn thẳng Tống Dịch Thư cặp mắt kia sảm đầy tơ máu nhưng vẫn như cũ sáng sủa đến kinh người, tôi nhìn chằm chằm bên tay nàng nước nóng đầy bảy phần, cắn răng nói, tay trái gắt gao bóp lấy cổ tay phải, sức mạnh lớn đến mức gần như muốn gây nên co giật.
"Vậy...sao? Không có nhìn thấy a..." Nàng thấp giọng nỉ non một câu gì, tôi không hề nghe rõ, đã thấy nàng bỗng nhiên ngẩng đầu lên quay về tôi khẽ mỉm cười, nụ cười miễn cưỡng, như là giọt sương run rẩy trong gió, yếu đuối đến mức chỉ ở trong khoảnh khắc sẽ vỡ tan, "Tôi biết rồi."
Thấy nét cười của nàng, tôi cảm thấy như có một đoàn bông chặn ở ngực, không lên được cũng không xuống được, trì trệ muộn thống khiến tôi hầu như không nhịn được muốn bật thốt lên thẳng thắn —cuối cùng, vẫn là không có.
"Tôi vốn tưởng rằng có thể tìm tới chút manh mối...!Là tôi đường đột, xin lỗi.

Căn cứ còn có chút việc chờ tôi đi xử lý, như vậy, tôi đi trước ." Nàng nhìn tôi lại nở nụ cười, sau đó đứng lên, tựa hồ là đột nhiên thức dậy, nàng lung lay loáng một cái, đỡ lấy lưng ghế dựa giữ vững thân thể, lại không cẩn thận đụng đổ chén nước trên bàn trà.

Thủy tinh rơi trên sàn nhà phát sinh một tiếng vang trầm nặng, nước nóng tung một chỗ, lặng yên không một tiếng động ngâm tấm thảm không còn màu hồng nhạt, loại màu sắc kia, cực kỳ giống máu tươi chậm rãi chảy xuôi.

Tim tôi đột nhiên nhảy một cái, bốc lên một tia dấu hiệu không tốt.

Tống Dịch Thư yên lặng mà liếc mắt nhìn tấm thảm ướt nhẹp, khóe miệng nụ cười càng ngày càng hư vô: "Thật không tiện."
"Không có chuyện gì," tôi vội vàng đưa tay đỡ lấy nàng, "Sắc mặt của cô rất kém, tìm...! bác sĩ xem một chút đi." Tôi dừng một chút, nuốt xuống tên Tiêu.
"Không cần, tôi rất khỏe," bỏ ra tay tôi, Tống Dịch Thư bước nhanh đi tới cửa, tay khoát lên nắm cửa, do dự một lúc mới nói, "An An, tuy rằng thời gian chúng ta quen biết không lâu, nhưng ngoại trừ Thiển Ngâm ra, cô là người tôi tin tưởng nhất ở trong cái căn cứ này...!Cho nên, nếu như tôi không ở đây, có thể thay tôi hảo hảo bảo vệ nơi này sao?"
Tôi cau mày nhìn nàng, cũng không tính nói tiếp, không nói tôi chỉ là một người ngoài mới đến, ở đây không có căn cơ cũng không có trợ lực, chỉ riêng giữa những hàng chữ của nàng toát ra bộ dáng giao phó hậu sự liền khiến tôi rất bất an, không dám liền như vậy đáp ứng, chỉ lo để cho nàng không còn lo lắng làm ra việc ngốc.
"Xin nhờ." Nàng không có cưỡng cầu tôi trả lời, thản nhiên cong cong khóe miệng, sau đó quay về tôi phất tay một cái, mở cửa đi ra ngoài.

Nhìn bóng lưng của nàng, tôi buông ra tay trái chính mình lôi kéo chặt chẽ, tay phải mất ràng buộc bắt đầu từ đầu ngón tay nhẹ nhàng run rẩy lên.

— tín nhiệm nhất a...!mà tôi lại phụ lòng sự tin tưởng của cô.
Nhưng, tôi không hối hận.
Tống Dịch Thư đến vội vã, đi vội vã, mà người nàng mang đến cũng như cách thủy triều hạ xuống.

Rất nhanh, toàn bộ căn phòng đều rơi vào trong một loại yên tĩnh dị thường, tôi nhìn một chút Nhị Bảo ghé vào giường chợp mắt, khẽ thở một hơi.
Tay phải không tiếp tục run rẩy, nhưng hồng ngân trên mu bàn tay vẫn chưa từng rút đi, vừa nãy không cảm thấy, hiện tại lại hiện ra đau rát, chỉ là, loại đau này, so với dằn vặt trong lòng, có đáng là gì đây.

Tôi lẳng lặng tựa lưng vào ghế ngồi, phóng không suy nghĩ, sau lưng lại vang lên tiếng bước chân, không cần quay đầu lại, tôi biết, người kia là Tiêu.

Tôi sờ môi, dưới mặt ngoài bình thản chính là tâm loạn như ma: Giấu trong lòng xấu hổ đối với Tống Dịch Thư, tôi thực sự không muốn vào lúc này thấy nàng.

Nhưng nàng không để ý tôi lạnh nhạt chút nào, đi tới trước mặt tôi quỳ gối nửa ngồi nửa quỳ, hai tay nâng lên tay phải của tôi cẩn thận tỉ mỉ một lúc, ôn thanh hỏi: "Làm sao không cẩn thận như vậy? Có đau không?" Vừa nói, vừa cúi đầu nhẹ nhàng thổi khí vào mu bàn tay của tôi.
Lông mi nàng vừa dày vừa dài, đẹp đẽ cực kỳ, lúc này ôn thuần hơi rủ xuống, che giấu biểu hiện ở trong mắt, càng khiến tôi trong lúc nhất thời nhìn không thấu ý nghĩ của nàng.

Lòng bàn tay nàng mềm mại mà lạnh lẽo, che ở vết thương của tôi, lại như là dán lên một khối hàn ngọc ôn hòa bóng loáng, phi thường thoải mái.

Nhưng mà theo hơi thở trong miệng nàng phất ở trên da thịt của tôi, vừa giống như là lửa nóng bỏng, loại nhiệt độ kia liền theo mu bàn tay một đường truyền tới đáy lòng, dường như liền muốn hòa tan phòng ngự vốn không đỡ nổi một đòn của tôi.
Có lẽ, dù không có cái gì phòng ngự, tôi vẫn cố chấp chắn rào, có điều chỉ là che lấp luống cuống khó chịu thôi.

Đối thủ là Tiêu, xưa nay tôi đều sẽ không phải người thắng cuối cùng.
"Tống Dịch Thư nói gì rồi? Nàng có làm khó dễ em không?" Thấy tôi không trả lời, nàng cũng không giận, chỉ mang tới thuốc mỡ, đều đều bôi ở trên mu bàn tay của tôi, nhẹ nhàng xoa bóp mấy lần, để thuốc mỡ rót vào làn da, "Có điều, trong căn cứ này tàng long ngọa hổ, đòn bí mật quá nhiều, nàng tự lo không xong, nói vậy cũng không có tinh lực gây khó dễ với em."
Tôi nhíu mày, ý định hỏi nàng, đã thấy nàng bôi xong thuốc mỡ, dùng khăn ướt ung dung thong thả lau chùi ngón tay, ánh mắt ngậm lấy ý cười dò xét đánh giá tôi, giống như chắc chắn tôi sẽ không kiềm chế nổi mở miệng hỏi nàng.Lời chưa kịp ra khỏi miệng đã mất hứng thú mở miệng.

Tôi tránh đi tầm mắt của nàng, chống cằm nhìn về phía khác, làm ra dáng vẻ không thèm để ý, vẫn không nói chuyện cùng nàng, nhưng vẫn trong lúc vô tình dẫn theo mấy phần giận hờn, không còn là hơi buồn sương mù xoắn xuýt như trước.
"An Nhiên, em là không tin tôi sao?" Tiêu đứng lên, đưa tay nhẹ nhàng khoát lên bờ vai tôi, ôn nhu nói, "Em không nói chuyện cùng tôi, tôi rất thương tâm."
Từ bên trong giọng điệu của chị, sao em nghe không ra nửa điểm thương tâm đây? Bĩu môi, bên vai trái tôi run lên một hồi, tránh ra tay nàng.

Tiêu không nói lời nào.

Tôi cảm giác được nàng đứng phía sau tôi, thật sâu nhìn kỹ tôi, nhưng tôi không nhìn thấy vẻ mặt của nàng, cũng không nghe được âm thanh của nàng.


Nàng đây là tức rồi, không muốn để ý tới tôi sao?
Tâm tôi bởi vì suy đoán như vậy đột nhiên mất mát hạ xuống, rồi lại không nhịn được thở phào nhẹ nhõm.

Như vậy cũng được, nàng tức rồi rời đi, tôi liền không cần cứng rắn không nhìn nàng nữa .
Đệ nhất tốt hảo bất tương kiến.

(Một, tốt nhất là không gặp.)
Đệ nhị tốt hảo bất trương tri.

(Hai, tốt nhất đừng quen biết.)
Thương Ương Gia Thố nói không sai.
Đợi đã lâu không có động tĩnh, sống lưng tôi ưỡn đến mức cương trực thư giãn hạ xuống, không đợi xoay người, trên mặt lại mát lạnh, tiếp theo hạ xuống nụ hôn nhẹ như lông hồng.
"Vì sao không thể tin tưởng tôi đây..." Nàng thở dài như gió mát nhẹ phẩy, nhàn nhạt mùi thơm thổi qua, chờ tôi quay đầu lại, nàng đã biến mất không còn tăm hơi, lưu lại mất mát phiền muộn.

Tôi lăng lăng bụm mặt, trong đầu lại hiện ra hai câu cuối bài thơ kia — An đắc dữ quân tương quyết tuyệt, miễn giáo sinh tử tác tương tư.

(...Nhưng vừa gặp được, liền vừa hiểu.

Có gặp không gặp khác gì nhau? Đành cùng người quyết ý đoạn tuyệt, tránh một lúc thương nhớ đến sống chết...)
Tới gần chạng vạng, Mặc Mặc bỗng nhiên vọt vào phòng, kéo tôi một cái chạy ra ngoài.
"Sao, làm sao ?" Bị nàng kéo đến lảo đảo, tôi vội vàng hỏi.
"Xảy ra chuyện lớn," nàng một bên chạy, một bên quay đầu lại nói chuyện cùng tôi, trên mặt là nghiêm túc hiếm thấy, "Cái căn cứ này...!Sợ là muốn loạn."
Trong lòng tôi lo lắng, không khỏi nhớ tới vẻ mặt Tống Dịch Thư trước khi rời đi.
Tác giả có lời muốn nói: Thật không tiện ta lại càng đến chậm →_→
Ta cũng không nói lý do , ngược lại không chương mới đều là ta sai ╮(╯▽╰)╭
Tiểu Mỹ dương quân bắt đầu giả bộ đáng thương ...
Lại nói, có thân nói vẫn người chết quá ngột ngạt , ta chỉ có thể buông tay, tận thế sao, sao có thể người không chết? Tuy rằng những người này rất nhiều đều là đại phản phái Tiểu Mỹ dương quân hạ độc thủ...!Có điều tin tưởng ta, mặt sau còn có rất nhiều cơ hội là để cho Zombie môn thi thố tài năng! Ta chân chính tận thế cảnh tượng còn không viết ni (cáu bẩn
Có điều ta trước đó có từng nói đây là Ám Hắc hệ a, không chịu nhận cô lương môn vẫn là chớ miễn cưỡng ~~ ngược lại ta dưới một phần khẳng định là muốn mở một ngạo kiều cùng ngốc bạch ngọt ung dung văn đến điều hoà tâm tình ~\(≧▽≦)~ kính xin mời chờ mong ~.

Bình Luận (0)
Comment