Đối với quyết định của quân đội, Tô Duệ Triết cùng Triển Vân đều gật đầu tán thành, hiện tại số lượng vật tư của căn cứ cũng là hữu hạn, mà người sống sót không ngừng tăng nhiều, theo đó gánh nặng của căn cứ cũng đang không ngừng tăng lớn, nếu cứ như vậy, số lượng lương thực của căn cứ cũng chỉ có thể chống đỡ một hai năm mà thôi.
Thời tiết nóng nực dị thường khiến cho đất đai khô hạn, dù là thu hoạch cái gì cũng đều rất khó khăn, nếu chỉ dựa vào mỗi dị năng giả mỗi ngày thúc giục dị năng để thu hoạch thì căn bản là vô pháp cung ứng đủ cho toàn bộ căn cứ.
Nhưng nếu để cho người sống sót chủ động ra ngoài căn cứ, tiêu diệt tang thi sưu tầm vật tư, trước mắt là biện pháp giải quyết tốt nhất.
Nhưng phải làm thế nào để những người sống sót nguyện ý chủ động ra ngoài căn cứ, đối mặt với những tang thi khủng bố kia?
Lãnh đạo cao tầng của căn cứ cũng không phải đồ ngốc, biết rõ đạo lý giật tóc bất đạt, đầu tiên bọn họ công bố phát minh nghiên cứu mới nhất của viện nghiên cứu, viên đạn kiểu mới có thể tạo thành thương tổn trí mạng đối với tang thi, sau đó mở rộng sử dụng cho những thành viên của đội thủ vệ căn cứ, không cần phải có kinh nghiệm bắn súng hay thân thể cường tráng, ưu tiên tuyển nhận những người có biểu hiện tốt trong công tác của căn cứ, thậm chí còn nhận cả nữ nhân.
Đội thủ vệ có súng đạn, sau khi sử dụng viên đạn kiểu mới, quả nhiên khi thanh lý tang thi lại càng dễ dàng hơn, lúc trước phải bắn trúng đầu tang thi mới có thể giết chết chúng, đối với những người không quen thuộc súng ống thì mất vài viên đạn mới có thể đánh trúng tang thi, nhưng hiện tại bọn họ chỉ cần bắn trúng một phần thân thể tang thi là đã có thể tạo thành tổn thương trí mạng, bình quân chỉ mất hai ba viên đạn là đã có thể giải quyết một con tang thi.
Hơn nữa căn cứ còn cổ vũ đội thủ vệ vào thời điểm thanh lý tang thi thuận tiện sưu tầm vật tư, mỗi người tìm được vật tư chỉ cần nộp lên một phần mười cho căn cứ, phần còn lại có thể tự dự trữ cho bản thân. Lúc này người muốn báo danh vào đội thủ vệ ngày càng nhiều, nhân số của đội thủ vệ rất nhanh đã bão hòa, rốt cuộc hiện tại súng ống cùng viên đạn kiểu mới cũng thập phần khan hiếm, còn phải để cho quân đội bên kia sử dụng.
Có đội thủ vệ tiên phong, tâm tư của những người sống sót khác cũng linh hoạt lên, đặc biệt là dị năng giả, tổ chức xây dựng đoàn đội tự phát, cùng đội thủ vệ liếc mắt một cái, sau đó ra khỏi căn cứ đi sưu tầm vật tư. Gần căn cứ Phương Nam có không ít các thành thị nhỏ, trên cơ bản chỉ cần đi một chuyến là có thể có thu hoạch lớn.
Bất quá phần lớn người sống sót đối với chuyện này vẫn mang thái độ nhìn xem, dù sao bên ngoài cũng quá nguy hiểm, bọn họ vừa không có súng lại không có dị năng, vạn nhất bị thương thì rất thảm.
Lúc này, căn cứ đem tin tức "nguyên tố vi lượng có chứa trong thực vật có khả năng chống cự sự ăn mòn của virus tang thi trợ giúp người bị tang thi trảo bị thương" được trung tâm viện nghiên cứu phát hiện công bố ra bên ngoài, cũng mở ra trao đổi một ít dược hiệu. Kỳ thật những dược hiệu này đều là nước trái cây ép ra mà thôi, đổi một bình chỉ mất hai điểm. Giá này kỳ thật cũng không tính là cao, dù sao thì với tình huống bây giờ, muốn tìm được rau dưa là phi thường khó khăn.
Bất quá về sau số lượng dị năng giả trong căn cứ xác thật là đang tăng lên, vừa có thể gia tăng thực lực căn cứ, lại có thể giảm bớt tình trạng khan hiếm vật tư.
Đỗi ngũ Triển Vân mỗi ngày cũng sẽ ra khỏi thành, chẳng qua mục đích không phải là vì thu thập vật tư, mà là vì sử dụng dị năng, rèn luyện kĩ xảo chiến đấu, nếu căn cứ có nhiệm vụ khó khăn gì bọn họ cũng nguyện ý giúp đỡ một phen. Mà căn cứ cũng không bạc đãi bọn họ, đôi bên cùng có lợi, ở chung phi thường không tồi.
Về sau, trong căn cứ dần dần có người bắt đầu bày quán trên đường, thời điểm đi ra ngoài càn quét, có đôi khi bọn họ lấy được đồ vật không cần dùng, nhưng có thể lại hữu dụng với người khác. Hai bên mua bán nói rõ giá cả, liền có thể tiến hành giao dịch trực tiếp, rất thuận lợi.
Bởi vì có hàng quán vỉa hè xuất hiện, căn cứ chậm rãi trở nên náo nhiệt hơn, các cuộc mậu dịch cũng khiến căn cứ phát triển hơn, như vậy rất có lợi đối với căn cứ, cao tầng nhìn thấy tự nhiên cũng vui mừng, dứt khoác chừa ra một khu vực để làm thành một khu giao dịch, mọi người có thể đến đó để trao đổi đồ vật, hơn nữa còn an bài đội chấp pháp đến tuần tra, cho nên không có ai dám đến đây nháo chuyện.
Trịnh Gia Hòa tâm tâm niệm niệm tìm một cái máy hút bụi, thời điểm đi dạo ở khu giao dịch, hắn nhìn thấy ở một quầy hàng, chỉ tốn năm điểm đã có được thứ mình muốn.
Chủ của cái quầy hàng này là một nam nhân trung niên hơi béo, tên là Tiền Phú Quý, người cũng như tên, đều rất biết cách buôn bán kiếm lời. Ông cư nhiên bỏ vài điểm đổi một cái máy quẹt thẻ ở trung tâm quản lý, so với việc ôm vật tư ở nơi giao dịch thì thuận tiện hơn nhiều. Toàn bộ quầy hàng ở trong khu giao dịch cũng chỉ có mỗi quầy của ông ta là có thể giao dịch bằng điểm, có không ít chủ quán quen biết với ông muốn mượn máy của ông để làm giao dịch, thời điểm trả máy còn cho ông không ít chỗ tốt. Bởi vậy ở trong khu giao dịch, quầy hàng của ông là lớn nhất, sinh ý cũng tốt nhất.
Tiền Phú Quý không chỉ bán đồ vật, còn thu đồ vật, chỉ cần ông cảm thấy hữu dụng đều thu tất cả.
Tô Duệ Triết nhìn thấy nơi này cư nhiên còn có một ít đồ chơi dành cho trẻ em, cậu nghĩ cần phải mua cho Dư Đông Đông một ít thứ, liền tùy tiện chọn vài món, thời điểm tính tiền, cậu chú ý tới bên trong ngăn kéo tủ của Tiền Phú Quý kia cư nhiên có mười mấy viên tinh hạch sơ cấp.
"Lão bản, mấy thứ này của ông lấy ở đâu vậy?"
Tiền Phú Quý đặc biệt rất biết nhìn người, bọn Tô Duệ Triết đều sạch sẽ, tinh thần cùng sắc mặt đều tốt hơn so với người bình thường khác, vừa rồi lúc bọn họ mua máy hút bụi, thậm chí còn không cò kè mặc cả, ông tin tưởng thân phận của những người này khẳng định không đơn giản, ông tự nhiên cũng rất vui mừng khi có cơ hội xây dựng mối quan hệ tốt với những người này, vì thế liền nói thật, "Những thứ này đều do đội hộ vệ thu được, thời điểm bọn họ ra khỏi thành giết tang thi thì thu được từ trong óc bọn chúng, cũng không biết có ích lợi gì liền bán cho tôi."
"Không biết đồ vật có lợi ích gì mà ông cũng dám thu hả?" Tô Duệ Triết hơi hơi nhướng mày.
"Ha hả, tôi cũng từng xem qua một ít bộ phim và tiểu thuyết về tận thế linh tinh, đồ vật trong đầu tang thi nói không chừng còn có chỗ hữu dụng nào đó." Tiền Phú Quý cười tủm tỉm nói.
"Ông không sợ lỗ vốn?"
"Sợ a!" Tiền Phú Quý nói, lại mở ra một ngăn kéo khác, bên trong có không ít trang sức châu báu kim cương đá quý linh tinh, "Lúc trước cảm thấy hoàng kim hẳn là đồng tiền mạnh, liền thu một ít, nào biết là đang cầm thứ vô dụng ở trên tay, hiện tại món đồ chơi này, đến một cái bánh mì cũng đổi không được."
"Ai nói? Tôi muốn đổi!" Trình Kiều lập tức chen qua, hai mắt sáng như đèn pha ô tô đứng lựa chọn đồ vật, sau đó cầm lấy một cái vòng cổ kim cương lấp lánh, "Cái này bao nhiêu điểm vậy?"
Tiền Phú Quý chà xát tay, thử thăm dò nói, "Hai điểm?"
Trình Kiều cười, trực tiếp đưa thẻ thân phận của mình ra, đồng thời còn khuyến khích Ngô Tĩnh nhanh chọn một món.
Kỳ thật Ngô Tĩnh cũng có chút động tâm, không có nữ nhân nào không yêu thích trang sức châu báu, mà đồ vật ở nơi này của Tiền Phú Quý cũng thật không tồi, khiến người nhìn đến không thể rời mắt được. Mấy thứ này đặt ở trước mạt thế thì phải mất mấy vạn cũng không thể mua được, hiện tại chỉ cần mấy bịch bánh bích quy, mấy cái màn thầu là có thể đổi lấy.
"Thích thì cứ lấy đi, điểm để tôi trả." Trương Sóc Lương nhìn thì trầm mặc ít lời, nhưng đầu óc không ngu ngốc, thấy bạn gái thích liền lập tức móc ra thẻ thân phận của chính mình, dẫn tới không ít ánh mắt hâm mộ của nhiều nữ nhân xung quanh.
Ngô Tĩnh cười đến ngọt ngào, chọn một cái lắc tay cùng một sợi dây chuyền, chỉ mất ba điểm.
Tiền Phú Quý thật đúng là không nghĩ tới, bản thân ông chỉ lấy ra chút đồ vật, cư nhiên còn có thể bán đi, khiến ông thập phần cao hứng.
Bên trong những trang sức kia có một chiếc nhẫn kim cương, kim cương rất lớn, chỉ tiếc ngón tay của Ngô Tĩnh có chút to, mang không vừa, hiện tại trong cửa hàng cũng không thể sửa được, cuối cùng cô chỉ có thể lưu luyến thả về.
Trương Sóc Lương nhìn thấy một màn này, chờ đến khi tất cả mọi người cùng nhau rời đi, hắn lại quay về, thấp giọng dò hỏi Tiền Phú Quý, "Ông chủ, chỗ này của ông còn chiếc nhẫn nào khác nữa không?"
"Hiện tại chỗ tôi không có, nhưng tôi có thể thu a! Nếu như cậu muốn, sau khi tôi thu được sẽ giữ lại cho cậu." Tiền Phú Quý cười tủm tỉm nói, ông vừa rồi đã nhìn ra, vị này cùng cô gái xinh đẹp ban nãy là một đôi nhỉ, hắn mua nhẫn là để tặng cho bạn gái.
Hiện tại tuy rằng ông không có hàng, nhưng ông có quen biết với người của đội thành vệ, thời điểm bọn hắn ra ngoài thu thập vật tư, có thể nhờ bọ hắn thuận tiện nhìn xem có cửa hàng trang sức châu báu nào không, tìm mấy cái nhẫn trở về cũng không tính là quá khó.
"Được, trước chuyển cho ông mười điểm, coi như tiền đặt cọc, sau khi tìm được lại cho ông thêm mười điểm." Nguyên bản Trương Sóc Lương cùng Ngô Tĩnh dự định cuối năm sẽ về quê kết hôn, nhưng mạt thế lại đột nhiên buông xuống, phá vỡ kế hoạch của bọn họ, trước mạt thế Trương Sóc Lương chỉ là một huấn luyện viên thể hình, tiền lương không tính là cao, hai người họ vì kết hôn mà đem hết tiền tích cóp dùng cho hôn lễ, cho nên hai người họ đến cả nhẫn kết hôn cũng không có, hiện tại tuy rằng không thể tổ chức hôn lễ, nhưng ít nhất cũng có thể mua được nhẫn, hắn cảm thấy Ngô Tĩnh chắc chắn sẽ thích.
"Được được được!" Tiền Phú Quý cười đến không thấy mắt, khách hàng giống như Trương Sóc Lương chính là khách hàng tốt nhất, ông lấy ra một cuốn sổ nhỏ, tỉ mỉ ghi lại kiểu dáng và kích cỡ ngón tay của Trương Sóc Lương và Ngô Tĩnh, nhiều điểm như vậy, nhờ người của đội thành vệ là đã đủ rồi.
"Chúng tôi hiện ở địa chỉ này, khi đồ vật tới nơi, trực tiếp đưa một tờ giấy vào cửa hộp thư là được." Hiện tại điện trong căn cứ phi thường sung túc, thang máy cũng có thể sử dụng bình thường, ở chung cư cũng có không ít người của đội thành vệ đi vào ở. Chỉ là mọi người đều thường xuyên đi ra ngoài làm nhiệm vụ, cổng lớn bên ngoài chung cư thông thường đều khóa lại, bởi vậy nếu có chuyện gì chỉ cần đặt một lá thư trong hộp thư là được.
"Được được được!" Tiền Phú Quý không do dự lập tức đáp ứng.
Kết quả Trương Sóc Lương vừa mới đi, Triển Vân lại tới nữa, anh cũng muốn mua nhẫn, chẳng qua anh muốn mua một đôi nhẫn nam, cũng thanh toán tiền đặt cọc. Vừa rồi thời điểm Ngô Tĩnh chọn nhẫn, anh cũng thấy được, anh cũng muốn mua cho người yêu của mình.
Nhận được hai bút sinh ý lớn, Tiền Phú Quý cao hứng muốn hỏng rồi, một chút cũng không trì hoãn, lập tức đi tìm người quen tròn đội thành vệ.
Tiền Phú Quý làm việc hiệu suất rất cao, đại khái mất năm đến sáu ngày đã gửi thư đến, thông tri cho Trương Sóc Lương cùng Triển Vân, đồ vặt bọn họ muốn đã tới rồi.
Hai người nhận được cặp nhẫn, liền trở về tặng cho người trong lòng. Ngô Tĩnh ôm Trương Sóc Lương khóc rồi lại cười, Tô Duệ Triết tuy rằng không khóc nhưng đôi mắt cũng hồng hồng, cả hai đều cười ngọt ngào với người yêu của mình, quang cảnh thật sự rất có lực sát thương với những con chó độc thân khác.