Mạt Thế Chi Đi Theo Tang Thi Huynh Có Thịt Ăn

Chương 37



Tang thi huynh thời điểm trở lại nhìn thấy chính là sủng vật bộ dáng sợ hãi.

Tang thi huynh quay đầu, trên mặt tràn ngập tiếu ý. Sủng vật bộ dáng thật sự buồn cười lắm, nhưng mà không thể để sủng vật phát hiện, nếu sủng vật tạc mao thì làm sao bây giờ.

Không phát hiện ra tang thi huynh đang cười trộm, Tiêu Văn nhìn tang thi huynh thu nốt một kho hàng cuối cùng, trong lòng nháy mắt dâng lên cỗ khoái ý khi trả được thù. Ai kêu ngươi vừa rồi kiêu ngạo, về sau liền đem ngươi nấu, ăn luôn!

Thu xong lương thực thì cũng đã muộn, hiện tại hẳn là sáu, bảy giờ tối. Nói cách khác phải tìm một chỗ nghỉ ngơi ăn cơm. Cơm chiều là chỉ thuộc về Tiêu Văn, tang thi huynh không ăn cơm.

Tang thi huynh chọn kho hàng ở tận cùng bên trong, nơi xa nhất cách tường vây cổng chính, là kho hàng nhỏ nhất, bên trong còn có một ít bàn ghế linh tinh.

Kỳ thật bằng điều kiện vật chất ở đây cũng không thể tin tưởng, tối trọng yếu là kho hàng chỉ có duy nhất một cái cửa miễn cưỡng mới có thể đóng lại. Tang thi huynh phương thức mở cửa là đạp, nguyên nhân cái cửa này còn có thể miễn cưỡng bảo trì công năng chốt mở không phải vì tang thi huynh sau khi đạp nhiều cửa quá mà mệt mỏi, cũng không phải do cái cửa này so với những cái khác rắn chắc hơn, mà là, cửa này do Tiêu Văn đạp.

Tiêu Văn tuy rằng ánh mắt nhìn đại môn kho hàng không tốt lắm, nhưng là chỉ có duy nhất một cái cửa này còn có thể đóng, Tiêu Văn cũng chỉ có kiềm chế ý tưởng trong lòng muốn đem cửa đạp vỡ thành vạn đoạn. Thầm nghĩ, ngày mai trước khi rời đi ta nhất định phải đem ngươi đạp chết mới thôi, đạp đến tứ phân ngũ liệt!

Vì sao Tiêu Văn cùng phiến cửa này lại có ân oán lớn như vậy, đó là chuyện phát sinh trước khi đến kho lương thực này.

Lúc ấy Tiêu Văn một đường lãnh hội được phong thái đá cửa của tang thi huynh nên rất là hâm mộ, đối với phiến cửa cuối cùng này, Tiêu Văn xoa tay muốn giống tang thi huynh một cước đá văng, này là cỡ nào khí thế a.

Nhưng sự thật đã đả kích Tiêu Văn, cậu một cước đá qua, cửa lung lay vài cái… không mở. Sửng sốt một chút, Tiêu Văn lập tức tạc mao, liên tục đạp vài cái, cửa rung đến lợi hại nhưng vẫn là không mở. Tiêu Văn hoàn toàn bạo phát rồi, đối với cửa sống chết đá, sau khi không biết bị đạp bao nhiêu cái, cửa rốt cục mở.

Tuy rằng cuối cùng vẫn là Tiêu Văn đá văng cửa, nhưng mà so sánh với tang thi huynh thì đúng là một bên khí phách một bên xì hơi a. Vì thế Tiêu Văn dồn hết oán hận lên cánh cửa bất khuất kia. Tiêu Văn hung hăng lườm cánh cửa một cái, sớm hay muộn cũng sẽ đem ngươi đá hư.

Đối với việc này, tang thi huynh chính là khắc sâu trong lòng một chuyện, lực phá hoại của sủng vật không tốt lắm, có lẽ là do không được bồi bổ tốt, xem ra phải kiếm một ít ‘Thuốc bổ’ a.

Tiêu Văn vù vù ăn xong cơm chiều, ngồi bên cạnh nhìn đốm lửa lay động ngẩn người.

Hình như đã lâu rồi không luyện dị năng, không biết có tiến bộ hay không. Bất quá luyện tập nhiều một chút khẳng định có ưu việt. Tiêu Văn quyết định về sau mấy chuyện nhóm lửa này do cậu đảm nhiệm, cái bật lửa trước tiên cho đi nghỉ dưỡng.

Tiêu Văn chậm rãi bình tĩnh lại tâm tình, từng chút từng chút dựa theo phương pháp hấp thu năng lượng tự do.

Tang thi huynh chậm rãi bỏ thêm củi vào đống lửa, về phần kiếm đâu ra củi, lúc trước chẳng phải đạp rất nhiều cửa sao, này thực thích hợp. Nhìn sủng vật bắt đầu tu luyện, tang thi huynh dừng lại động tác, sợ ồn đến sủng vật.

Vậy trước hết đem lương thực vừa mới thu vào xếp lại trong không gian.

Tiêu Văn tu luyện, tang thi huynh điều khiển gì đó trong không gian.

Đợi khi tang thi huynh xử lý đống lương thực kia xong, bắt đầu tuần tra trong không gian, tang thi huynh khẽ kêu: “Di.” Sinh mệnh đang hoạt động kia là cái gì? Không phải là năm vật nhỏ kia đi.

Vật nhỏ từ khi bị Tiêu Văn đặt trong phòng chưa hề tỉnh qua, mấy ngày nay Tiêu Văn đều đi vào không gian nhìn một chút, chính là mỗi lần xem đều đang ngủ. Tiêu Văn thực lo lắng bọn chúng có khi nào ngủ đến chết hay không, là chết đói ấy.

Tang thi huynh cũng quen với tình huống bọn chúng luôn ngủ, hiện tại đột nhiên tỉnh lại, nhất thời kinh hách cũng là bình thường.

Nhìn thoáng qua sủng vật còn đang tu luyện, tang thi huynh quyết định trước hết nhìn xem rốt cuộc có phải năm vật nhỏ hay không rồi sẽ nói cho sủng vật sau. Bây giờ không cần nói cho sủng vật, đến lúc đó phát hiện không đúng, sủng vật sẽ mất mát.

Tang thi huynh rất nhanh liền vào xem sinh mệnh đang hoạt động là cái gì, nhất chích lão hổ, nhất chích lang, nhất chích hồ ly, hai báo tử. Lúc trước tang thi huynh hoàn toàn sẽ không để ý năm tiểu động vật kia là loại gì, hiện tại phát hiện thật đúng là hỗn tạp, nếu lại thêm mấy loại nữa có thể mở luôn vườn thú.

Lão hổ lười biếng nằm trên tảng đá, hồ ly nằm bên người lão hổ, lang cùng hai báo tử đang luyện tập đánh nhau. Luyện tập đánh nhau? Tang thi huynh rất muốn nâng trán, quả nhiên là từ phòng thí nghiệm ra, không có thứ nào là bình thường sao?

Không chú ý đến tình huống của năm động vật trong không gian nữa, tang thi huynh chuyển qua nhìn sủng vật còn đang tu luyện. Bây giờ mang năm ‘thứ kia’ đi ra hay là mang sủng vật vào?

Suy nghĩ một hồi, tang thi huynh quyết định vẫn là mang theo sủng vật đi vào đi, nếu ngũ chích (dùng từ này để thay thế cho 5 con thú =.=) vong ân phụ nghĩa muốn chạy, liền trực tiếp cấp cho sủng vật làm bữa cơm.

Tiêu Văn tu luyện hai giờ không sai biệt lắm, thời điểm dừng lại nghỉ ngơi một hồi thì thấy tang thi huynh đang nhìn chằm chằm mình.

Khóe miệng run rẩy, tang thi huynh, ngươi làm sao thế. “Tang thi huynh, ngươi đang nhìn cái gì.” Không cần nhìn nữa, hại ta da đầu tê dại.

“Vật nhỏ trưởng thành.” Tang thi huynh trực tiếp đi vào vấn đề.

“Trưởng thành? Cái gì trưởng thành?” Tiêu Văn không hiểu ra sao, còn chưa kịp phản ứng, tang thi huynh ngươi rốt cuộc đang nói cái gì. Có thể thêm vài từ miêu tả không?

“Ngươi dưỡng sủng vật, vật nhỏ.” Tang thi huynh hữu vấn tất đáp.

“…” Suy nghĩ hồi lâu, đem hai câu nói của tang thi huynh gộp lại nghe mới hiểu được, Tiêu Văn thực hưng phấn. Năm vật nhỏ kia đã trưởng thành, nghĩa là đã tỉnh lại. Vậy có thể hảo hảo ôm một chút. Khẳng định thực mềm mại, thực manh.

“Tang thi huynh, chúng ta vào không gian đi, tối nay ngủ lại trong không gian.” Tiêu Văn thực kích động, chỉ hận không thể lập tức đi vào.

Tang thi huynh là một chủ nhân biết săn sóc, sủng vật hy vọng được qua đêm trong không gian, vậy thì vào không gian.

Tiêu Văn vừa nói xong liền cùng tang thi huynh vào không gian.

Tang thi huynh trực tiếp tới vị trí ngũ chích, sủng vật thật sốt ruột muốn được nhìn sủng vật của cậu, như vậy thân là một chủ nhân, hắn sẽ thỏa mãn yêu cầu của sủng vật.

Cho nên, thứ đầu tiên Tiêu Văn nhìn thấy là hồ ly thân mình cuộn tròn một chỗ ngủ say sưa, bởi vì hồ ly lông màu đỏ, Tiêu Văn liếc mắt một cái liền nhìn thấy một khối lông tròn màu đỏ.

Đôi tay muốn ôm vật nhỏ ngạnh sinh sinh dừng lại giữa chừng. Tiêu Văn lúc này chưa thấy lão hổ huynh cùng lang huynh và báo tử huynh đệ còn lớn hơn nữa, nhưng thể tích của hồ ly đã làm cho Tiêu Văn bị kinh hách rồi. Lúc trước, không đúng, ngày hôm qua xem vẫn là bộ dáng nho nhỏ, so với bây giờ hình dáng còn lớn hơn nhiều lần, đâu có giống vật nhỏ chỉ bé bằng lòng bàn tay ngày nào?

Này nhất định là ảo giác, Tiêu Văn thu hồi cánh tay, cổ cứng ngắc vặn vẹo nhìn về phía tang thi huynh bên cạnh. Tang thi huynh, đây là trò đùa dai của ngươi đúng không.

Có thể chỉ trong một đêm mà lớn nhanh như khí cầu, không có khả năng là động vật a! Có cho ăn chất kích thích cũng không có khả năng vỗ béo như vậy a!

“Tất cả đều là sủng vật của ngươi.” Không hiểu ánh mắt của sủng vật, tang thi huynh chỉ cho rằng sủng vật đang cao hứng đến độ không tin nổi, cho nên phải cho sủng vật một viên thuốc an thần. Hàm nghĩa chính là: đây là vật nhỏ của ngươi, sẽ không sai.

Tiêu Văn theo hướng tay chỉ của tang thi huynh nhìn lại, “A!” Đã bị kinh hách.

TM!! Đó là hổ đi, là lão hổ trưởng thành khỏe mạnh cường tráng!

Theo ngón tay tang thi huynh đổi một phương hướng khác. Đó là lang và báo đi!

Tang thi huynh không biết ‘Xác nhận’ của mình giành cho sủng vật tạo thành đả kích tinh thần cỡ nào. Chính là nhìn sủng vật bộ dáng ngốc lăng, cảm thấy sủng vật hẳn là rất cao hứng.

Tiêu Văn cảm thấy trái tim yếu đuối của mình muốn vỡ nát, cả ngày hôm nay đều là đả kích, đám vật nhỏ biến thành lão hổ uy mãnh, lang hung tàn, hồ ly giảo hoạt, còn có huynh đệ báo tử tốc độ chớp giật. Hôm nay khẳng định là xuất hành sai lầm rồi.

Vừa rồi kỳ thật cũng chỉ là ngắn ngủn vài giây, tuy nhiên cũng làm Tiêu Văn bị đả kích rất lớn.

Lão hổ nhìn thấy tang thi huynh cùng Tiêu Văn đầu tiên, nó nhìn đến tang thi huynh thì không có phản ứng gì, trực tiếp bỏ qua, thời điểm nhìn đến Tiêu Văn, lão hổ đứng dậy lui về phía sau, dùng sức nhảy vọt một cái hướng về phía Tiêu Văn đánh tới.

Tang thi huynh đối với tính cách của ngũ chích cũng khá hiểu biết, nhìn thấy lão hổ đánh về phía sủng vật cũng không có phản ứng gì.

Tiêu Văn còn đang chìm trong khiếp sợ, một trận âm phong thình lình thổi tới.

Tiêu Văn chỉ thấy một bóng đen hướng tới chính mình đánh tới, sau đó bị áp đảo. Thời điểm té trên mặt đất, Tiêu Văn còn đang suy nghĩ xem bóng đen là cái gì, trên mặt đã bị liếm, tất cả đều là nước miếng. Tiêu Văn chờ cho mê muội qua đi, mới nhìn rõ đang đè trên người cậu là lão hổ.

A, nguyên lai là lão hổ a.

Ngao ngao!! Lão hổ huynh, không thể ăn ta!

Khi lão hổ đánh về phía Tiêu Văn, hồ ly từ từ tỉnh lại, nhìn quanh bốn phía, thấy Tiêu Văn bị đụng ngã, thực kích động hai ba bước chạy tới bên cạnh Tiêu Văn, thân thiết cọ cọ vào mặt cậu.

Vốn đang đùa nghịch, lang và báo tử thấy Tiêu Văn cuối cùng. Khi bọn chúng đến bên người Tiêu Văn thì đã không còn vị trí nữa, chỉ có thể đáng thương hề hề nhìn về phía lão hổ, ý tứ thực rõ ràng, ‘nhường cho ta ít chỗ được không?’

Lão hổ rất là hào phóng, dịch người một chút, tặng cho chỗ đủ để đặt một bàn tay cùng hai chân. Lão hổ cũng không đè trên người Tiêu Văn nữa, bây giờ chính là hồ ly chiếm vị trí trên đầu, lão hổ đầu cọ trước tay phải, lang bên trái, hai Báo tử trực tiếp ngăn chặn chân Tiêu Văn.

Tiêu Văn còn chưa hồi phục lại từ kinh hách, hồ ly, lang, báo đã trước sau chiếm giữ chân tay và đầu. Tuy rằng lão hổ hiện tại chuyển qua tay phải, nhưng còn đỡ hơn hồi nãy, khủng bố a!

Hôm nay là ngày hội tụ vận rủi cả năm sao.

Tang thi huynh nhìn biểu tình của sủng vật mà thực khó hiểu, này là cao hứng đến vặn vẹo hay là hưng phấn có điểm dữ tợn? Xem ra hắn vẫn là xem lại ký ức nhiều hơn, con đường đọc hiểu tâm tình sủng vật còn rất dài. Không biết trong trí nhớ có người nào biết đọc tâm sủng vật hay không, nơi này trước hết lưu cho sủng vật cùng với ngũ chích đi, phải đi xem đống sách thu vào lúc trước có ghi lại mặt này hay không.

Tang thi huynh thực yên tâm xoay người rời đi, để lại sủng vật còn đang kinh hách lẫn khủng bố.

Tang thi huynh hoàn toàn không biết sủng vật sẽ đối với ngũ chích này cảm thấy kinh hách, trong mắt hắn, ngũ chích đã sớm nhận thức Tiêu Văn là chủ, như thế nào có khả năng làm Tiêu Văn bị thương đâu. Chẳng những sẽ không thương tổn Tiêu Văn, tang thi huynh biết khi ngũ chích đã nhận chủ, vĩnh viễn sẽ không phản bội. Cho nên Tiêu Văn sẽ an toàn, hơn nữa nơi này là không gian, vậy càng an toàn hơn. Hiện tại hắn có việc phải làm, để ngũ chích bồi ngoạn cũng là bình thường.

Vì thế tang thi huynh yên tâm ly khai.

Nhưng là Tiêu Văn bị lưu lại còn không biết
Bình Luận (0)
Comment