Mạt Thế Chi Đi Theo Tang Thi Huynh Có Thịt Ăn

Chương 41

Nhìn Trương Băng còn đang do dự, Vu Cường trực mở cửa xuống xe.

Đây là không tin phán đoán của hắn a, hắn đã đoán thì làm sao có thể sai lầm. Vu Cường hừ một tiếng, đối với ba đứa nhỏ đang ngây người khẽ hô một tiếng: “Nhanh lên, mấy đứa không lạnh à? Nhưng anh thì lạnh!” Vu Cường tin tưởng vào năng lực của mình, hắn tuy không có dị năng giống hai đứa em, cái gì mà thủy a, thổ a, nhưng hắn dường như có thể cảm nhận được nội tâm của một người có hiểm ác hay không.

Nghe qua thực giống khoa học viễn tưởng, nhưng hắn mà linh cảm ai là người xấu, cho tới bây giờ sẽ không biến thành người tốt. Cảm thấy ai là người tốt, cũng sẽ không trở thành người xấu, Trương Băng không phải vẫn là người tốt sao. Tiêu Văn cam đoan là người tốt, Văn Hàn, không cảm giác được tốt xấu.

Trương Băng rất là bất đắc dĩ, Vu Cường này cái gì cũng tốt, chỉ là đôi khi nói phong phải là phong, nói vũ phải là vũ. Trong khoảng thời gian hai ngày hai đêm này không dám khẳng định là hoàn toàn hiểu hết hắn nhưng tính tình người này vẫn là mò được rõ.

Quên đi, dù sao trực giác của Vu Cường khá chuẩn, cứ tin một lần đi, bọn nhỏ này hai ngày nay đều ở trên xe, phỏng chừng đều đông lạnh hỏng rồi, chưa tính còn chịu đói nữa. Bị Vu Cường kéo về phía trước, Trương Băng nhìn thoáng qua em trai cùng hai thằng nhóc tiểu quỷ theo sát đằng sau. Quên đi, dù sao y cùng ba tiểu quỷ đều có dị năng, cũng đủ bảo hộ cho tên ngốc Vu Cường này.

Tiêu Văn nhìn Vu Cường trực tiếp kéo một người đi về phía mình, người đằng sau kia mặt có vẻ bất đắc dĩ. Theo sau bọn họ còn có ba đứa nhỏ, cả ba đều gầy, thoạt nhìn như là ăn uống không được tốt lắm. Yên lặng mở ba lô lấy ra mấy loại thức ăn không quá cứng, cậu có nhiều đồ ăn như vậy, bọn họ lại ăn không đủ no, có thể giúp đỡ một chút.

“Tang thi huynh, ta muốn cho bọn họ một chút đồ ăn, trong không gian có bánh mỳ mềm không, lấy ra vài cái để vào ba lô đi.” Nhìn một chút, bánh mỳ thì cũng có, nhưng đều bị đè đến bẹp dí. Tiêu Văn lặng lẽ tới gần, nhỏ giọng nói vào tai tang thi huynh.

Tang thi huynh không nói hai lời, trực tiếp thò tay vào ba lô, một lát sau liền rút ra.

Vu Cường cũng chỉ thấy Tiêu Văn nói chuyện với Văn Hàn, sau đó Văn Hàn liền vói tay vào ba lô, nhưng không có lấy ra thứ gì. Có thể là Tiêu Văn muốn Văn Hàn ăn gì đó, Văn Hàn không ăn, muốn lưu cho Tiêu Văn.

Vu Cường nhường chỗ ấm cho ba đứa nhỏ, để bọn Trương Băng ngồi cạnh Tiêu Văn, sau đó mới đến hắn. Vị trí của Tiêu Văn là ấm nhất, ngồi gần Tiêu Văn cũng thực ấm áp.

Lúc ấy cường thế lôi kéo Trương Băng đi hắn không mang theo thức ăn, chỉ có Vu Diêu cẩn thận lấy đủ đồ ăn cho năm người. Về phần có thể no hay không cũng không phải chuyện hắn có thể lo lắng.

Vu Diêu cũng không ngại ngùng gì, trực tiếp cho Vu Cường và Trương Băng nhiều thức ăn nhất, sau đó mới chia đều chỗ còn lại cho ba người. Vu Cường lẫn Trương Băng không từ chối, trực tiếp nhận lấy, về phần bọn họ sẽ ăn bao nhiêu, ba đứa nhóc cũng không thể quản đúng không.

Khi Vu Diêu đề nghị để mình phân phát thức ăn, Vu Cường và Trương Băng liền đoán được ý tưởng của cậu, bọn họ không phản đối, thời điểm phát thức ăn cũng không có ý kiến gì, chỉ là mỗi lần đều ăn không hết, lấy cớ là ăn no. Ba đứa nhỏ không có biện pháp với anh trai mình, chỉ biết lần sau lại phát nhiều hơn một chút.

Cho nên Tiêu Văn nhìn thấy chính là ba đứa nhỏ đem phần thức ăn lớn hơn chia cho anh chúng, còn bản thân chỉ ăn có một ít. Vốn có điểm nghi hoặc, thẳng đến khi thấy Vu Cường cùng người kia không quản ánh mắt tức giận của ba đứa nhỏ, trực tiếp bỏ bốn, năm phần thức ăn vào túi, chỉ ăn một chút thức ăn còn lại.

A, Tiêu Văn biết đây không phải chuyện gì buồn cười, này chẳng qua là bọn họ thể hiện thân tình mà thôi.

Thả hai ổ bánh mì trước mặt mỗi người, Tiêu Văn đại khái không nói gì.

Trương Tường ngồi đối diện Tiêu Văn, cậu nhìn bánh mì trước mặt, cảm giác đã lâu lắm rồi chưa được ăn qua, có điểm ngây ngốc ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn Tiêu Văn. “Này?”

“Anh là Tiêu Văn, em tên là gì?” Tiêu Văn không chút khách khí trực tiếp vuốt đầu đứa nhỏ.

“Trương Tường.” Cậu vẫn còn ngốc lăng, chưa lấy lại tinh thần.

“Vậy còn mấy người kia? Anh vẫn chưa biết tên, có thể giới thiệu một chút sao?” Tiêu Văn rất muốn cười thành tiếng, đứa nhỏ này thật đáng yêu.

“Bên cạnh em là Vu Phi, Vu Diêu, đằng sau là anh em,Trương Băng. Cuối cùng là Vu Cường, anh của Vu Phi với Vu Diêu.” Hữu vấn tất đáp, đúng là bé ngoan.

Trương Băng rất muốn đen mặt, này không phải em trai y, ngốc manh ngốc manh thế này không phải em trai y mà.

“Phốc xuy!” Vu Cường vốn muốn nhịn nhưng là nhịn không nổi. Hắn như thế nào cũng không tưởng được Trương Tường bình thường không thích nói chuyện, đôi khi còn cảm thấy có hơi nghiêm túc, nguyên lai là ngốc như vậy a. Vỗ vỗ bả vai Trương Băng, Vu Cường cười thiếu chút nữa thì đau sốc cả hông: “Ha ha ha, khụ khụ, Trương Băng, em trai cậu… thật khả ái. Oa ha ha ha!”

“Phốc!” Vu Phi nhanh chóng nuốt đồ ăn trong miệng, miễn cho bị phun ra, cậu trước giờ cũng không phát hiện ra Trương Tường này chính là siêu ngốc a.

“Phốc! Khụ khụ! Khụ khụ” Đến lượt Vu Diêu bị sặc.

Tiêu Văn cũng rất muốn cười, nhưng cảm thấy chê cười trẻ con có vẻ không hay lắm, đành sờ sờ đầu Trương Tường. “A, Trương Tường đúng không. ” Nhét bánh mỳ vào tay Trương Tường. “Ăn đi, ăn cái này cho dễ tiêu hóa.” Lúc trước bọn họ ăn đều là mấy loại thịt khô, lương khô, cho muối hay chưa còn không biết đâu.

“Em ăn rồi vậy anh không có gì ăn sao.” Trương Tường đúng là bé ngoan.

Vu Phi, Vu Diêu cũng thấy bánh mỳ trước mặt, luống cuống ý bảo không cần, bọn họ cũng có thức ăn mà. Bánh mỳ đóng gói còn nguyên vẹn như vậy, cũng không có bị đè bẹp, làm sao có thể tùy tiện lấy được.

Vu Cường với Trương Băng nhìn đống bánh mỳ một hồi không nói chuyện. Hai người thoáng nhìn nhau, Vu Cường mở miệng: “Tiêu Văn, nếu cậu có rất nhiều lương thực, vậy bọn tôi sẽ không khách khí, nhưng cậu ăn không đủ no, bọn tôi không thể lấy.”

Nghe Vu Cường nói lời này, Trương Băng hung hăng trừng mắt nhìn Vu Cường. Người kia, rõ ràng bảo hắn nhắn dùm ý tứ là không thể nhận, thời buổi này lương thực có được không dễ, thức ăn chính là thứ duy trì sinh mạng, như thế nào có thể tùy tiện dùng của người khác. Vu Cường, anh chờ đó cho tôi.

Vu Cường nói xong, không quản ánh mắt phẫn hận của Trương Băng, còn tỏ vẻ tôi không biết cậu đang ra hiệu.

“Không sao tôi còn nữa mà, bọn nhỏ đang trong thời kỳ phát triển cơ thể, phải ăn đủ chất, tuy rằng bây giờ không có đầy đủ đồ ăn.” Tiêu Văn nói xong liền cảm giác cậu như thể đã già đi nhiều rồi, lời nói giống ông lão tám mươi a. Cậu mới 21 thôi, không đúng, hiện tại hẳn là 22 đi.

“Không có việc gì là tốt rồi, ăn đi.” Vu Cường cướp lời Trương Băng, làm y nuốt lại mấy lời định nói, lại đối với ba đứa nhỏ mắt đang sáng lấp lánh hào sảng phất phất tay. Nhìn ba tiểu quỷ tuy rằng không phải cái dạng ăn lấy ăn để, nhưng cũng không từ tốn lắm, Vu Cường cảm thấy trong lòng như bị cái gì đó chặn lại, khó chịu.

Trương Băng vốn định nói gì đó, nhưng khi nhìn ba đứa nhỏ, cái gì cũng chưa nói.

Tang thi huynh vẫn đều ngồi bên cạnh làm phông nền, vừa ngẩng đầu nhìn liền thấy Tiêu Văn biểu tình thực 囧. Sủng vật bị động kinh sao? Tang thi huynh nâng tay nắm mặt Tiêu Văn niết niết, không có a, mặt không bị rút gân, không hiểu là bị làm sao.

Vừa mới ăn xong, Trương Tường ngượng ngùng định nói cảm ơn Tiêu Văn, liền thấy Tiêu Văn đang bị tang thi huynh phi lễ.

Đứa nhỏ Trương Tường này trực tiếp sửng sốt.

Vu Phi với Vu Diêu ngẩng đầu cũng nhìn thấy, bánh mỳ trong tay thiếu điều muốn rớt, vất vả lắm mới chộp lại được. Đây là đang làm cái gì…

Vu Cường và Trương Băng đang nhỏ giọng nói chuyện, hoàn toàn không thấy.

“Vu Cường, chúng ta hiện tại cách căn cứ khá xa.”

“Còn một đoạn đường nữa.”

“Bính!”  Vu Cường bị Trương Băng gạt ngã, người này không thể hảo hảo nói chuyện sao.

Vu Phi, Vu Diêu, Trương Tường quay đầu nhìn về phía Trương Băng.

Trương Băng lúc này mới phát giác không khí có điểm không đúng. Nhìn một chút, “Phốc!” Trực tiếp phụt cười.

Không có biện pháp, mặt Tiêu Văn bị tang thi huynh rà qua rà lại, nói cũng không thể hảo hảo nói. Mới đầu bị Trương Tường nhìn thấy, Tiêu Văn mặt hơi đỏ, sau đó là Vu Phi với Vu Diêu. Hiện tại Trương Băng trực tiếp cười thành tiếng rồi.

Tang thi huynh, ngươi buông tay!

Trương Băng nhịn cười, rốt cuộc là đang làm gì thế này. Mặt Tiêu Văn không biết đã biến thành bộ dáng gì nữa, người anh em, ngươi có thể buông Tiêu Văn ra không.

Tang thi huynh không tìm được lý do sủng vật động kinh, chỉ có thể buông tay, xem ra phải nhanh chóng đọc hết cuốn sách y thuật vừa tìm được hôm trước. Sau khi sửa sang lại không gian, tang thi huynh mang hết sách y học về phòng hắn, muốn xem có thể trực tiếp lấy, rất tiện.

Tiêu Văn chỉ muốn tìm cái lỗ mà chui vào, tang thi huynh, mặt mũi của ta a, mặt mũi tất cả đều bị ngươi làm mất hết rồi! Bất quá phải hỏi rõ ràng rốt cuộc tang thi huynh vì sao lại làm như vậy. Cố gắng áp chế ý tưởng phát hỏa, Tiêu Văn hít sâu vài hơi mới miễn cưỡng nhịn được cơn tức trong lòng.

Trương Băng thấy người kia buông mặt Tiêu Văn ra, y nhanh chóng kéo Vu Cường đứng lên, mang theo ba đứa nhỏ rời đi, đi trước thì hơn a. Ba đứa nhỏ đi so với Trương Băng còn nhanh hơn, Trương Băng trừu trừu khóe miệng, ba đứa này… Lại nhìn thoáng qua Vu Cường đang ngây ngô không biết đã xảy ra chuyện gì, Trương Băng hung hăng nhéo cánh tay hắn một chút. Vu Cường ăn đau không có cơ hội lề mề, trực tiếp bị tha lên xe.

“Tang thi huynh.” Mấy người kia thật thức thời, “Ngươi có thể giải thích tại sao ngươi lại niết mặt ta không!” Tiêu Văn giọng điệu âm trầm, đen mặt. Nhưng Tiêu Văn đã quên, mặt cậu bị tang thi huynh niết đỏ, hoàn toàn đen không nổi, bộ dáng hiện tại càng giống thẹn quá hóa giận.

“Bộ dáng ngươi vừa rồi làm ta tưởng ngươi bị động kinh, cho nên kiểm tra một chút xem mặt ngươi bị rút gân chỗ nào.” Tang thi huynh trả lời rất đứng đắn.

Tang thi huynh, động kinh với rút gân hoàn toàn không liên quan a, vì sao ngươi lại áp dụng trên người ta. Biểu tình vừa rồi chẳng lẽ là lúc cậu đang cảm khái mình bị già hóa?

“Tang thi huynh, đó là thực 囧, không phải động kinh, cũng không phải rút gân!” Không ngăn chặn được cơn tức, Tiêu Văn trực tiếp tạc mao.”Ngươi chỉ vì một cái biểu tình mà niết mặt ta như niết bánh bao, niết cũng thôi, lại còn làm trước mặt nhiều người như vậy! Ta mất mặt muốn chết!”

“Vậy lần sau không có người ta lại niết.” Tang thi huynh vẫn chưa tìm ra trọng điểm câu chuyện.



Tiêu Văn cảm giác đỉnh đầu có đàn quạ đen bay qua, tang thi huynh, chúng ta quả nhiên không phải cùng một chủng tộc, trao đổi bị hạn chế.

Tiêu Văn cảm giác rất mệt mỏi.
Bình Luận (0)
Comment