Mạt Thế Chi Đi Theo Tang Thi Huynh Có Thịt Ăn

Chương 44

Thời điểm nửa đêm, Vu Cường tỉnh dậy sớm hơn Trương Băng, chỉ nhìn thấy bóng dáng Văn Hàn, còn Tiêu Văn vẫn đang ngủ. Vu Cường cũng không nghĩ nhiều, có thể là Tiêu Văn thủ hộ trước, sau đó đến Văn Hàn, hiện tại Tiêu Văn ngủ cũng là bình thường.

Chờ đến khi Trương Băng tỉnh dậy, tang thi huynh đã nằm xuống rồi. Vu Cường cảm thấy không trọng yếu, đến Trương Băng còn không phát hiện, cho nên hắn không phát hiện cũng không có gì là lạ.

Về phần tang thi huynh nằm xuống, đừng nghĩ rằng tang thi huynh không cần ngủ thì sẽ không biết nằm xuống. Nếu không nằm xuống nghỉ thì đến Vu Cường cũng sẽ hoài nghi chứ đừng nói Trương Băng.

Ngày hôm sau ba đứa nhỏ mới thức dậy, đang thu thập gì đó như là đệm chăn đêm qua dùng. Đối với việc Tiêu Văn còn đang ngủ, bọn họ nhất trí với ý kiến gác đêm nên ngủ nhiều một chút.

Vu Cường với Trương Băng nhưng thật ra tinh thần tốt lắm. Nếu gác nửa đêm trước sẽ càng buồn ngủ, từ nửa đêm sau đến sáng bởi vì đã ngủ một hồi nên đồng hồ sinh học đã cân bằng, cũng sẽ không cảm thấy uể oải.

Tiêu Văn mơ mơ màng màng mở to mắt, ánh sáng chói chang làm cậu híp mí hồi lâu mới hoàn toàn mở mắt. Trời đã sáng rồi, xem ra hôm nay thời tiết tốt lắm.

Duỗi cái eo, Tiêu Văn tâm tình không tệ.

Trời rất sáng, lắc lắc đầu, không phải cậu còn nhiệm vụ gác đêm sao, như thế nào cảm giác vừa ngủ liền ngủ thẳng đến khi trời sáng. Tang thi huynh khẳng định không gọi cậu, cũng không biết bọn Trương Băng đã biết chuyện cậu ‘Khi dễ tang thi huynh’ hay không. Trong mắt bọn Trương Băng, hành vi để tang thi huynh gác đêm một mình, còn cậu lại ngủ không phải là khi dễ người sao.

Hình tượng của cậu a. Tiêu Văn bỗng cảm thán, hình tượng của cậu trở nên thực hắc thực đen rồi.

Trương Tường và Trương Băng cùng nhau đi tới, bọn họ sửa sang các thứ xong xuôi, hiện tại muốn hỏi Tiêu Văn một chút, là cùng nhau đi hay mỗi người một ngả.

“Tiêu Văn, cậu đến căn cứ cùng bọn tôi hay nhóm cậu còn có chuyện khác muốn đi làm?” Trương Băng chờ Tiêu Văn thu thập đệm chăn xong mới mở miệng hỏi, kỳ thật Trương Băng hy vọng Tiêu Văn đi cùng bọn họ, Tiêu Văn có dị năng hay không họ không biết, nhưng hai người bọn họ dám cùng nhau hành tẩu còn không có vấn đề gì, này chứng tỏ bọn họ mạnh cỡ nào a.

Nơi này bốn phía không có núi non gì, có lẽ Tiêu Văn bọn họ từ địa phương rất xa nơi này tới. Tiêu Văn bọn họ cường hãn là không thể nghi ngờ.

Tiêu Văn không nghĩ tới Trương Băng có thể từ lời nói tối qua của cậu mà liên tưởng đến nhiều như vậy, cậu chỉ nghĩ Trương Băng muốn tìm người đi cùng nhau cho an toàn một chút.

Kỳ thật Trương Băng cảm thấy Tiêu Văn mạnh là chính xác, nhưng lại đánh giá cao độ nguy hiểm nơi Tiêu Văn ở lúc trước, sao có thể nói là an toàn, có tang thi huynh ở đó phải là rất an toàn mới đúng.

“Bọn em cũng không có việc gì.” Tiêu Văn thu thập xong nhìn thoáng qua tang thi huynh, không biết tang thi huynh có đi hay không.

Tang thi huynh thấy ánh mắt dò hỏi của sủng vật, thực vui vẻ gật đầu.

“Vậy chúng ta đi thôi, điểm tâm ăn trên xe đi.” Có được câu trả lời của tang thi huynh, Tiêu Văn quyết đi cùng bọn họ.

Trương Tường nghe thấy Tiêu Văn sẽ đi cùng với bọn họ, lập tức xốc lên chăn đệm của Tiêu Văn chạy.

Tiêu Văn còn chưa kịp phản ứng, Trương Tường đã khiêng đệm chăn đi rồi.

“Xem ra Tiểu Tường thực thích cậu.” Trương Băng nhìn em trai chính là cười cười.

Xem ra em trai y thực thích Tiêu Văn, Tiểu Tường hiếm khi thích người nào như vậy, Vu Phi lẫn Vu Diêu cũng thế. Trương Băng biết, thời điểm Tiêu Văn chưa dậy, ba đứa nhỏ thỉnh thoảng dùng khóe mắt lén xem Tiêu Văn đã tỉnh chưa.

Sau khi Tiêu Văn dậy, bọn nhóc tránh ở một bên thì thầm, sau đó Tiểu Tường liền trực tiếp dính vào bên người y theo đuôi, xem khi nào thì y mời Tiêu Văn đi cùng.

“Em cũng thích bọn nhóc.” Tiêu Văn sửng sốt một chút liền hiểu ra, này là sợ cậu đổi ý không đi cùng bọn chúng, Trương Tường trực tiếp ôm lấy đệm chăn của cậu cất lên xe, đúng là con nít.

“Không được!” Tang thi huynh mạnh mẽ phun ra hai chữ, sủng vật không được thích bọn họ, bọn họ vô luận đều có thể thích sủng vật, nhưng là sủng vật không được thích bọn họ, sủng vật chỉ có thể thích một mình hắn thôi.

“Phốc… khụ… khụ… ” Trương Băng trực tiếp bị sặc nước miếng. Văn Hàn này không lên tiếng thì thôi, bỗng nhiên nói làm mọi người kinh ngạc. Vốn định nói cái gì đều đã quên, Trương Băng chỉ biết là hiện tại y sặc có điểm khó chịu.

“……….” Tiêu Văn cũng không biết nên nói cái gì, chẳng lẽ đối với Trương Băng, Văn Hàn có điểm mất trí nhớ, sau đó chỉ số thông minh hiện tại trở về thời điểm năm tuổi, cho nên thực ỷ lại vào cậu? Rất cẩu huyết đi.

“Khụ khụ, cái kia… vậy tôi đi trước xem bọn Tiểu Tường chuẩn bị xong chưa, các cậu cũng đến đây đi.” Trương Băng chạy trối chết. Phải chạy mau, nếu lại thêm một lần nữa, sau này y sẽ bị ho lao. Vị Văn Hàn này động tác ngày hôm qua làm y chạy trối chết, hôm nay vừa mở miệng, lại lần nữa làm y chạy trối chết, lần sau vẫn là không cần thân cận quá với hắn.

“Văn Hàn, đó chỉ là trẻ con, bọn chúng thích ta là điều bình thường đúng không ?” Tiêu Văn vì để sau này không phát sinh loại chuyện này nữa, cậu chỉ có thể áp chế ý định phát hỏa trong lòng, hảo hảo khai đạo tang thi huynh.

“Ừ, ta biết, thực bình thường.” Bọn họ thích sủng vật thực bình thường, không thích mới không bình thường, sủng vật thật tốt.

“Ừ, tiếp tục, bọn chúng là trẻ con, còn là mấy đứa bé đáng yêu nữa đúng không ?” Không ngừng cố gắng.

“Ừ, bọn nó cũng không tệ lắm.” Tang thi huynh đánh giá đúng trọng tâm, người thích sủng vật nhà mình cũng không tệ.

“Vậy ta thích trẻ con có phải cũng rất bình thường hay không?” Cuối cùng chốt lại.

“Không được.” Tang thi huynh kiên quyết không bị lừa.

Thật bất đắc dĩ, Tiêu Văn cảm thấy không có biện pháp thay đổi ý tưởng ngoan cố của tang thi huynh, vì sao con nít thích cậu thì được, ngược lại cậu không thể thích bọn chúng a.

Đợi đã, cậu có thể được tụi con nít thích, nhưng không thể thích lại. Chẳng lẽ hiện tại trí óc tang thi huynh chính là trong giai đoạn phát triển của trẻ con? Tiêu Văn trực tiếp xem nhẹ hành động lẫn lời nói hoàn toàn không ngây thơ của tang thi huynh, trực tiếp dán cho tang thi huynh cái mác【cậu bé năm tuổi】.

“Vậy được rồi, ta không thích bọn chúng, ta chỉ thích một mình ngươi được chưa?” Tiêu Văn quyết định thử một lần, nói không chừng thật sự chỉ số thông minh của tang thi huynh chỉ có năm tuổi, ngày hôm qua nói câu ‘bọn họ không dễ ngửi như cậu’ cũng là căn cứ chính xác.

“Ừ, chỉ có thể thích một mình ta.” Tang thi huynh thực vui vẻ, sủng vật thế này xem như đang thổ lộ sao?

Quay đầu yên lặng lau mồ hôi lạnh. Tiêu Văn trong lòng đã hoàn toàn xác định tang thi huynh chỉ số thông minh chỉ có năm tuổi. Nghĩ lại hồi trước không thể câu thông với tang thi huynh, cậu càng thêm khẳng định suy luận của mình.

Tang thi huynh thực vui vẻ, trực tiếp vác ba lô hướng về phía xe đi tới.

Khi Tiêu Văn phục hồi tinh thần lại chỉ thấy bóng dáng tang thi huynh có điểm vui. Bóng dáng có thể dùng vui để hình dung? Tiêu Văn đối với ý nghĩ quái dị của mình mà giật mình, nghĩ nghĩ một hồi liền trực tiếp quẳng ra sau đầu.

Bởi vì Tiêu Văn không biết lái xe, về phần tang thi huynh, Tiêu Văn một câu ‘Không chắc hắn có thể lái xe’, nói cách khác xe vẫn là để Trương Băng hoặc là Vu Cường lái. Nngày hôm qua chính là Trương Băng lái xe, cho nên hôm nay Vu Cường rất tự giác ngồi ở ghế lái.

Nhìn mọi người lên đầy đủ, Trương Băng đóng cửa, ý bảo Vu Cường có thể khởi động.

Xe đi trên địa hình gập ghềnh, lắc đến lợi hại, Tiêu Văn lúc trước ngồi xe buýt đã quen nên cũng không có gì khó chịu, còn bọn Trương Băng sớm đã thành thói quen, căn bản không ngại chút rung lắc ấy. Tang thi huynh lại càng không thú vị, hắn tất nhiên chẳng có cảm giác gì.

Vu Cường ngồi phía trước lái xe, Trương Băng và Tiêu Văn phía sau nói chuyện phiếm. Tang thi huynh nhắm mắt, ba đứa nhỏ vây quanh nghe Tiêu Văn nghe bọn hắn nói chuyện phiếm.

“Tiêu Văn, cậu có điểm gì khác thường không?” Trương Băng rất tò mò, không biết Tiêu Văn rốt cuộc có dị năng hay không.

“Dị năng à, có a, của em hẳn là hỏa đi.” Tiêu Văn sờ sờ đầu Trương Tường. “Trương Tường là thổ dị năng đi, hôm qua thấy nó tạo ra bức tường kia.”

Trương Tường ngượng ngùng cúi đầu, được khen mà thẹn thùng.

“Đúng vậy, Tiểu Tường là thổ dị năng, Tiểu Phi là thủy dị năng, Tiểu Diêu cũng là thủy dị năng. Tôi là băng dị năng, tôi nghĩ đại khái là bị biến dị.” Trương Băng độ hảo cảm với Tiêu Văn rất cao, không có gì giấu diếm.

“Về phần cái người đang lái xe kia không có gì khác thường, nhưng là giác quan thứ sáu rất cường đại, có thể cảm giác được ai là người xấu, ai là người tốt, nhưng chỉ là hắn nói vậy.” Trương Băng không chút khách khí trực tiếp khinh bỉ Vu Cường.

“Này này, Tiểu Băng Băng không thể nói như vậy a.” Vu Cường tuy rằng đang lái xe nhưng vẫn là chú ý phía bên này, nghe thấy Trương Băng nói bậy về hắn, hắn lập tức không phục. Như thế nào có thể nói hắn có giác quan thứ sáu cường đại chứ, tuy rằng hình như nói như vậy có điểm đúng.

“Câm miệng, lái xe của cậu đi, còn gọi tôi là Tiểu Băng Băng thì cứ cẩn thận, hôm nay tôi đổi địa phương khác đóng băng!” Trương Băng nghe thấy Vu Cường gọi y bằng cái tên thân mật, lập tức phát hỏa, xem ra Vu Cường đã quên hôm qua tay bị đông lạnh như thế nào.

Cảm thấy chính mình trừ bỏ tay ra, những bộ vị lộ ra bên ngoài hình như thật sự đã bị đông lạnh, Vu Cường nhanh im miệng, Tiểu Băng Băng nói được là làm được, vẫn là câm miệng đi.

“Tốt lắm, anh có thể ngồi đó lái xe thẳng đến khi xe cạn xăng. Bọn em tiếp tục nói chuyện phiếm a.” Tiêu Văn khuyên nhủ Trương Băng vẻ mặt như muốn ‘Chém người’, nếu đổi lại là cậu bị gọi bằng cái tên thân mật ghê tởm như vậy, cậu đã sớm một phen hỏa thiêu đối phương rồi, không nhịn được như Trương Băng.

“Hộc.” Hít sâu một hơi, Trương Băng quyết định cứ nhớ kỹ, sau này tính sổ. “Đúng rồi Tiêu Văn, cậu có biết khi nào thì mình có được dị năng không?”

“Biết, không nhầm thì cho đến bây giờ cũng hơn mười ngày đi, em không chủ tâm nhớ, cũng không nhớ rõ lắm.”

“Vậy cậu tương đối muộn, tôi và Tiểu Tường rất sớm đã phát hiện có gì đó khác thường, lúc ấy cao hứng muốn chết.” Trương Băng nghĩ lại thời điểm phát hiện ra có điều khác thường, lúc ấy thật sự là mừng rỡ như điên a.

“Em cũng vậy, khi đó thật sự rất cao hứng.” Tiêu Văn cũng nhớ lại lúc đó.

Bầu không khí không hiểu sao có chút thương cảm.

Tang thi huynh mở to mắt nghi hoặc nhìn sủng vật, không cảm giác được có gì khác thường, hắn lại nhắm hai mắt lại.

“Đúng rồi, Tiêu Văn ca ca.” Trương Tường kéo kéo quần áo Tiêu Văn, đem Tiêu Văn đang trong mạch cảm xúc thương cảm trở lại. Tuy rằng thật ra Tiêu Văn không có thương cảm hay gì, chỉ là nhớ lại sự kiện bị “Đánh xx” bi thảm lần đó.

“Sao?”

“Hỏa dị năng của anh có khi nào đốt chính anh hay không!”

“Ách… anh không biết, bất quá đầu ngón tay thời điểm phát ra dị năng không có cảm giác bị đau.” Tiêu Văn sửng sốt, quả nhiên trẻ con là nhiều câu hỏi nhất?

Tiêu Văn giơ tay dựng thẳng ngón trỏ lên, những ngón tay còn lại thu vào, một ngọn lửa xuất hiện.

Ngọn lửa lay động trên đầu ngón tay, hiển nhiên không hề thương tổn đến Tiêu Văn một chút nào.

“Thật thần kỳ.” Trương Tường kinh hô, tuy rằng mình cũng có dị năng, nhưng nhìn thấy trên ngón tay xuất hiện ngọn lửa vẫn là cảm thấy thực kinh ngạc.

Trương Băng và Vu Phi lẫn Vu Diêu cũng sững sờ nhìn ngọn lửa trên đầu ngón tay Tiêu Văn.

“Tiêu Văn ca ca, tay anh thật sự sẽ không đau?” Trương Tường mặt có chút hồng hồng, cho dù Tiêu Văn luôn khẳng định là thật sự không đau, Trương Tường đứa nhỏ này vẫn rất lo lắng.

“Thật sự là không.” Buồn cười nhìn Trương Tường dáng vẻ khẩn trương, Tiêu Văn cảm thấy trong lòng ấm áp, quả nhiên là trẻ con đơn thuần.

Trương Băng bất đắc dĩ đỡ trán, Tiểu Tường đứa nhỏ này sao lại để ý đến Tiêu Văn như vậy đâu, là ca ca như y phỏng chừng cũng chưa được để ý như vậy đi. Trương Băng tuyệt đối không phải ghen tị, y chính là cảm khái, nguyên bản em trai trầm mặc kiệm lời, sau khi gặp Tiêu Văn, trầm mặc đều là mây bay, ‘mười vạn câu hỏi vì sao’ có vẻ thích hợp hơn.

“Trương Tường, Tiêu Văn ca ca nói không đau sẽ là không đau.” Vu Phi cũng gắt gao nhìn chằm chằm ngón tay Tiêu Văn, nhưng là so với Trương Tường càng khẩn trương hơn.

“Ừ, Trương Tường cậu không cần lo lắng, Tiêu Văn ca ca đã nói không đau.” Câu chuyện vừa chuyển, Vu Diêu thực nghiêm túc nói với Tiêu Văn: “Tiêu Văn ca ca, lúc nào đau phải nói đó.”

Trương Băng cảm thấy vừa rồi sai lầm rồi, đâu phải mỗi em trai y như vậy, này là ba tên tiểu quỷ cùng nhau làm phản a. Tiêu Văn chẳng lẽ so với y càng suất hơn, vì sao mấy tiểu quỷ này cho tới bây giờ đối với y không khẩn trương như thế. Nghi hoặc nhìn Tiêu Văn, Trương Băng cũng không thấy đẹp hơn y chỗ nào nha.

Trương Băng kỳ thật bộ dạng so với Tiêu Văn đều như nhau, hai người đều là loại hình thanh tú, tuy nhiên Trương Băng là đẹp kiểu trưởng thành, còn Tiêu Văn là loại có điểm manh thuộc tính.

“Sẽ không đau, nhưng mấy đứa không thể đụng vào.” Tiêu Văn dở khóc dở cười, cậu biết bọn họ quan tâm mình, nhưng là cậu thật sự sẽ không đau a, thật ra mấy đứa không cần dựa vào gần như vậy, cẩn thận bị lửa liếm mặt.

Bọn họ trước đó đã ăn trưa, vốn là Vu Cường được đổi ca, nhưng bởi vì nói năng lỗ mãng, Vu Cường phải chịu phạt, chính là —— lái xe.

Tang thi huynh cũng miễn cưỡng ăn một chút này nọ. Thời điểm phải ăn, Tiêu Văn còn muốn kiếm lý do vì sao tang thi huynh tạm thời không thể ăn. Thấy tang thi huynh nhìn cậu, rất lưu loát đem này nọ ăn sạch.

Ách, hiện tại Tiêu Văn rất tò mò, dạ dày tang thi huynh có chức năng tiêu hóa sao? Nếu có, lúc trước không ăn gì dạ dày tang thi huynh không bị thoái hóa?

Tò mò nhìn chằm chằm bụng tang thi huynh, Tiêu Văn quyết định vẫn là chờ khi nào nghỉ ngơi hỏi một chút, nếu ăn thì thức ăn sẽ chạy đi đâu. Tiêu Văn tưởng tượng nơi mấy thứ đó sẽ đi, tỷ như giống người máy chứa đựng ở nơi nào? Ách, có điểm ghê tởm. Có khi tang thi huynh nháy mắt nuốt vào liền đem thực vật phóng vào trong không gian? Nói đến không gian, ngũ chỉ không biết có bị nhốt đến nhàm chán hay không.

Tiêu Văn nhanh chóng quay về vấn đề chính. Nếu cất vào không gian, nhưng vừa rồi rõ ràng thấy tang thi huynh nhấm nuốt. Vì sao vẫn thấy ghê tởm?

Quên đi, không nghĩ nữa, không biết vì sao cậu có loại dự cảm càng nghĩ càng ghê tởm.

“Trương Băng, cậu không thể như vậy, tôi lái xe từ sáng đến giờ mệt chết a, để tôi nghỉ ngơi một chút được không?” Vu Cường thanh âm đáng thương hề hề truyền đến, thế nhưng làm cho người ta rất muốn nổi da gà.

Tiêu Văn xê dịch mông, cách Vu Cường xa một chút tương đối tốt hơn.

“Câm miệng, không phải cậu nói mệt chết sao? Sao còn tinh lực nói chuyện? Lái xe của cậu đi!” Trương Băng trực tiếp phản bác lại Vu Cường, mặc dù có điểm già mồm át lẽ phải.

“Ách… được rồi.” Vu Cường chỉ có thể tiếp tục lái xe, múa mép khua môi với Tiểu Băng Băng chỉ có thể thua thảm, vẫn là ngoan ngoãn lái xe thôi, nói không chừng đợi Tiểu Băng Băng mềm lòng sẽ đổi với mình.

“Tiêu Văn ca ca, không có việc gì, anh trai em rất khỏe, anh ấy có thể duy trì thật lâu.” Vu Phi nhìn vẻ mặt Tiêu Văn có chút lo lắng, lập tức giải thích.

“Đúng vậy, anh trai em rất khỏe, dù sao bọn mình tán gẫu anh ấy nghe cũng không hiểu, để anh ấy lái xe đi.” Vu Diêu rất đồng ý với nhị ca, thuận tiện đả kích đại ca một chút. Dù sao đại ca cậu không có dị năng là sự thật, bọn họ cả sáng nay đều nói chuyện có liên quan đến dị năng. Nhìn Văn Hàn ca ca ngoan cỡ nào, bọn họ nói chuyện phiếm, anh ấy một câu cũng không chen vào, chẳng bù với đại ca nhà mình chính là đồ quỷ chuyên gây sự, rất không tiền đồ.

“………. Dù sao anh cũng là đại ca của mấy đứa, mấy đứa tại sao cũng ghét bỏ anh!” Nghe thấy lời nói của hai đứa em, Vu Cường khóc không ra nước mắt. Hai tiểu tử này như thế nào mới đó mà đã đứng về phía người ngoài rồi. Hai đứa mới quen chưa được bao lâu, anh đây từ khi hai đứa tè dầm đã bên hai đứa, hai đứa liền cứ thế mà quên đại ca này như vậy.

“Ha ha!” Trương Băng cười đến vui vẻ, “Xứng đáng a, Vu Cường cậu như vậy là xứng đáng, em cậu nói rất có lý, dù sao cậu không phiền lại nghe không hiểu, vậy cậu cứ an tâm lái xe của cậu đi!”

“Vu đại ca.” Trương Tường nhỏ giọng gọi Vu Cường.

“Có đây, có đây.” Vu Cường thực vui vẻ, vẫn là có người quan tâm đến hắn.”Anh em… “

Vu Cường chưa nói xong đã bị đánh gãy.

“Vu đại ca, anh vẫn là ít nói lại, chuyên tâm lái xe đi.” Trương Tường vẻ mặt thực nghiêm túc. Tuy rằng Vu Cường nhìn không thấy, nhưng vẫn nghe ra ý khiển trách trong lời nói của Trương Tường.

“Vu đại ca, anh không chuyên tâm lái xe gì cả, làm xe xoay tới xoay lui, Tiêu Văn ca ca sẽ không thoải mái đâu.” Trương Tường khuôn mặt tươi cười tha thiết, giọng điệu ngược lại rất nghiêm túc, làm cho Vu Cường cái gì cũng nói không nên lời.

Vu Cường lái xe, lệ rơi đầy mặt. Trương Băng, Nhị đệ Tam đệ nhà mình so ra đều kém Trương Tường a, Trương Tường mới là đại BOSS cuối cùng.

“Phốc ha ha ha ha! Tiểu Tường, được đấy, vẫn là em anh ngầu!” Trương Băng sửng sốt một chút mới cười phá lên, lần sau nếu Vu Cường lại nói leo phải để Tiểu Tường trị.

“Tiêu Văn ca ca, em còn muốn nhìn hỏa diễm của anh một chút nữa.” Trương Tường hai mắt sáng lấp lánh, sùng bái nhìn Tiêu Văn.

“Đúng vậy. ” Vu Phi và Vu Diêu cùng gật đầu, bọn họ cũng muốn xem.

Mồ hôi lạnh chậm rãi từ trán chảy xuống, Tiêu Văn cũng không biết vì sao mà ba tiểu quỷ này sùng bái cậu như vậy. Từ sáng đến giờ cậu cũng không nói chuyện gì quang vinh cao siêu gì a. Như thế nào liền sùng bái cậu đâu?

“Được rồi, vậy mấy đứa né xa một chút.” Tiêu Văn đầu ngón tay điểm lên ngọn lửa, nương theo rung lắc của xe mà tả hữu lay động.

Vì thế xảy ra một màn này.

“Nếu em cũng là hỏa dị năng thì tốt rồi.” Trương Tường có điểm mất mát, cậu cũng muốn giống Tiêu Văn ca ca có thể ‘chơi lửa’ a. Nhưng cậu lại là thổ dị năng, chơi như thế nào được.

Hai nhóc còn lại cũng là vẻ mặt mất mát, bọn chúng cũng không thể nghịch.

Tiêu Văn vì thế đã hiểu được vì sao ba tiểu quỷ đối với đầu ngón tay có thể đốt lửa của cậu thích thú như vậy, vẫn là vì ‘chơi’ a.

“Vậy mấy đứa cũng thử một chút xem? Đem dị năng của mấy đứa tụ tập vào đầu ngón trỏ, xem có thể toát ra đất hoặc là nước hay không?” Không muốn nhìn ba đứa nhỏ biểu tình mất mát, Tiêu Văn suy nghĩ một chút, cảm thấy bọn chúng tuy rằng không thể ‘chơi lửa’, nhưng có thể nghịch dị năng của bọn chúng a.

“A, em thử xem.” Vu Phi tính tình có điểm giống Vu Cường, nói làm liền làm.

Lần đầu tiên: thành công, thế nhưng chính là nước chỉ xuất hiện một chút, sau đó hoàn toàn không có động tĩnh. Nhưng vẫn là thành công, Vu Diêu và Trương Tường cũng tự động triệu hồi dị năng của mình ra đầu ngón tay.

Nhất thời trong xe thỉnh thoảng xuất hiện một khối bùn đất, một bãi nước, nga không, là hai mới đúng.

Trương Băng vốn chỉ là nhìn tiểu quỷ hồ nháo, nhưng về sau lại khẩn trương nhìn ba đứa nhỏ kiên trì không ngừng lần lượt thí nghiệm.

Trương Băng nguyên bản chỉ là nhìn bộ dáng thí nghiệm rất đứng đắn của ba đứa nhóc cho vui, cũng không suy nghĩ gì nhiều, chỉ ngồi xem. Nhưng dần dần y chậm rãi phát hiện, nhóm tiểu quỷ đã có thể đem dị năng dồn vào đầu ngón tay, ngưng tụ duy trì được một quãng thời gian, tuy rằng không giữ được lâu như Tiêu Văn. Trương Băng nhìn nhóm tiểu quỷ có thể giữ được khoảng thời gian càng ngày càng dài, vẻ mặt dần ngưng trọng. Ngược lại ba đứa nhỏ đùa đến bất diệc nhạc hồ, Tiêu Văn cũng không để ý đến Trương Băng, Vu Cường thì chuyên tâm lái xe.

Về phần tang thi huynh, ngượng ngùng rồi, hắn vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần.

Trương Băng trong lòng thực kích động, y sau khi có được dị năng vẫn luôn muốn dị năng có thể mạnh hơn một chút, thế nhưng mặc kệ dùng phương pháp gì cũng không tiến triển mấy, chỉ có thể sau khi tiêu hao năng lượng lại khôi phục như cũ, vòng đi vòng lại.

Từ lúc bắt đầu đến khoảng thời gian nhóm tiểu quỷ có thể kiên trì không lâu, đầu ngón tay chúng chỉ ngưng tụ được nước hoặc là đất một cách rải rác, về sau đầu ngón tay đã có thể tụ được nước, đất một cách linh hoạt hơn.

“Tiêu Văn ca ca, anh xem, em thành công rồi.” Trương Tường khống chế được một viên cầu đất nho nhỏ, ở quanh ngón trỏ xoay xoay.

“Ừ, Tiểu Tường thật thông minh.” Tiêu Văn thật ra cũng không nghĩ nhiều, chỉ sờ sờ đầu Trương Tường tỏ vẻ cổ vũ.

“Ha ha, em cũng thành công này! Tiêu Văn ca ca, anh xem.” Vu Phi vui vẻ cười ha ha, đem quả cầu nước trên đầu ngón tay chuyển qua trước mặt Tiêu Văn.

Đang định nói chuyện, lại có một quả cầu nước nữa xuất hiện trước mặt cậu.

“Em cũng thành công nga ~ !” Nguyên lai là Vu Diêu.

“Ừ, mấy đứa đều thông minh.” Lần lượt xoa đầu hai tiểu quỷ.

Trương Băng nhìn nhóm tiểu quỷ thành công, cũng cười cười. Quay đầu nhìn Tiêu Văn cùng nhóm tiểu quỷ cười đùa vui vẻ, Trương Băng rất muốn nói một tiếng cám ơn, mặc kệ suy đoán của y có chính xác hay không.

Nhìn nhóm tiểu quỷ cố gắng ngưng tụ dị năng ở đầu ngón tay thẳng đến thành công, Trương Băng suy nghĩ rất nhiều, rất nhiều.

Y không biết mình nghĩ đúng hay sai, nhưng cũng phải thử một chút. Nếu suy luận không nhầm thì trò chơi của Tiêu Văn bọn họ có thể khiến dị năng giả thăng cấp dị năng. Tụ tập dị năng ở đầu ngón tay, vô luận dị năng giả nào cũng không thử, bởi trong mắt bọn họ bao gồm cả Trương Băng, cảm giác có chút mê muội mất cả ý chí.

Các dị năng giả đều muốn thăng cấp dị năng, bọn họ dùng phương pháp tiêu hao năng lượng, sau đó khôi phục lại nhưng vẫn vô dụng, dị năng dường như không hề thăng cấp, cũng có người thấy số lần áp dụng chưa đủ nhiều, cuối cùng vẫn chứng minh đây là một con đường sai lầm.

Cũng có người cảm thấy phải thăng cấp dị năng bằng cách hấp thu cái gì mà thiên tài địa bảo, nhưng trải qua rất nhiều thí nghiệm, phương pháp này cũng là sai lầm nốt.

Về sau nhóm dị năng giả đề cử phương pháp bình thường cũng có, không bình thường cũng có, nhưng vẫn là thất bại, dần dần mọi người không nghĩ đến chuyện thăng cấp dị năng nữa.

“A!” Nhẹ nhàng thở dài một hơi, Trương Băng nhìn Tiêu Văn và nhóm tiểu quỷ đùa vui vẻ, sâu sắc cảm thấy bản thân thực may mắn, Tiêu Văn a, cậu đúng là ngôi sao may mắn.

Nhìn nhìn Văn Hàn vẫn như cũ đang nhắm mắt dưỡng thần, trong lòng Trương Băng âm thầm quyết định.

Bình Luận (0)
Comment