Mạt Thế Chi Đi Theo Tang Thi Huynh Có Thịt Ăn

Chương 67

Văn Hàn.” Tiêu Văn kéo kéo ống tay áo Văn Hàn, ý bảo hắn nhìn một người.

Đó là một đứa nhỏ tóc vàng ăn bận rách nát. Đứa nhỏ ngồi xổm xuống, tay nhỏ bẩn thỉu đang cố gắng nhổ cỏ.

“Hử?” Văn Hàn nhìn đứa bé kia, sắc mặt có điểm không thích hợp. Đứa nhỏ này quá an tĩnh, dường như ngay cả Văn Hàn cũng không nhận ra được hô hấp của nó.

“Đứa trẻ này có gì đó mờ ám, chúng ta cẩn thận một chút.” Văn Hàn không muốn để ý đến đứa bé này, nếu hắn đoán không nhầm thì đứa bé chính là kết quả của viện nghiên cứu. Cũng không biết là thất bại phẩm hay thành công phẩm.

“Nhưng mà không thể mặc kệ nó được, trong lòng khó chịu.” Tiêu Văn cũng biết đứa bé có vấn đề, đây là con đường về nhà bọn họ, trước giờ đều chưa từng gặp trẻ con gì ở đây. Hơn nữa Lộ tiểu tử cũng nói qua, căn cứ hiện tại hầu hết không có trẻ con mấy, nếu không đã được bảo vệ cẩn thận.

Vốn đứa nhỏ hẳn là được bảo vệ kỹ lưỡng, đột nhiên xuất hiện trên đường, nếu mà nói không có âm mưu gì thì thực có lỗi với diễn xuất của tiểu tử này quá.

“Anh bạn nhỏ có thể nói cho đại ca biết vì sao em lại ở chỗ này không?” Tiêu Văn đến bên cạnh đứa bé, nửa ngồi xuống.

“Không… còn…” thanh âm đứa bé khàn khàn, tựa như đang bị cảm cúm nặng.

“Không còn gì?” Tiêu Văn lẫn Văn Hàn liếc nhau, đề cao cảnh giác. Đứa bé này xem ra không đơn thuần chỉ là mồi nhử, có lẽ bản thân nó chính là nguy hiểm.

“Đã không còn, cái gì cũng không còn.” Đứa bé ngẩng đầu, ánh mắt vô thần nhìn chằm chằm vào tiền phương, giống như không hề nghe thấy lời nói của Tiêu Văn.

Văn Hàn chớp mắt, xem ra vừa rồi hắn nghĩ sai rồi, tiểu tử này hẳn là trốn ra. Phỏng chừng một lát nữa sẽ có người đến tìm.

“Tiêu Văn, cho nó ít đồ ăn đi.” Văn Hàn ấn tượng với đứa bé này hoàn toàn không giống ban đầu, có thể trốn ra từ địa phương nào bằng khối thân thể này, xem ra rất mạnh.

“Được.” Tuy thấy Văn Hàn thay đổi thái độ thì hơi kỳ quái, nhưng Tiêu Văn vẫn tin tưởng Văn Hàn. Cầm một khối bánh mỳ tương đối mềm mại và một chai nước nhét vào tay đứa bé.

Nhìn đứa bé không nhanh không chậm ăn bánh mỳ, thẳng đến khi ăn xong bánh mỳ mới uống một ngụm nước, sau đó quay đầu, nhìn về phía Tiêu Văn.

“Không có khả năng, mọi người chạy mau, bọn họ là ác ma.” Đứa nhỏ nói xong liền cúi đầu tiếp tục nhổ cỏ.

Sau đó mặc cho Tiêu Văn hỏi như thế nào cũng không mở miệng nữa.

“Thôi vậy, chúng ta đi .trước” Văn Hàn giữ chặt Tiêu Văn, kéo cậu đi.

Lúc sắp đi, hắn nhìn thoáng qua đứa bé, vừa vặn bắt gặp đứa bé ngẩng đầu lên nhìn về phía bọn họ.

“Chết sớm giải thoát sớm, chúc ngươi tái sinh hữu duyên.” Văn Hàn cúi đầu khẽ nói.

“Cái gì? Văn Hàn ngươi vừa rồi nói gì vậy?” Tiêu Văn giống như nghe thấy Văn Hàn nói một câu gì đó, nhưng lại không nghe rõ ràng.

“Không có, chúng ta trở về đi.”

“Ừ, chúng ta….”

Tiểu hài tử nghe Văn Hàn nói xong, lẳng lặng nhìn hai người rời đi.

“Ha ha.” Khẽ cười.

“Cám ơn ý tốt của ngươi, chúc ngươi hạnh phúc. Chính là các ngươi cũng phải cẩn thận, bọn họ lòng tham rất lớn.” Nói xong đứa bé liền cúi đầu, nhổ cỏ.

Sau khi Tiêu Văn và Văn Hàn đi không được bao lâu, có năm người mặc quần áo giống nhau tìm được đứa bé.

“Ở trong này. Tìm được rồi.” Một người trong đó vừa nhìn thấy đứa bé nhất thời kinh hô một tiếng.

“Đã chết.” Mấy người tùy ý cầm lấy cánh tay đứa bé đánh giá một lúc, cuối cùng kết luận.

“Đã chết? Không phải chứ, sao lại vô dụng như vậy.” Một người nhìn đứa nhỏ có vẻ không kiên nhẫn đạp một cước. Đứa nhỏ thân thể bị đạp lung lay hai cái, sau đó lại không có động tĩnh.

“Được rồi, nếu đã chết thì tìm chỗ nào đấy ném đi.”

Năm người thương lượng một chút, cử ra một người phụ trách xử lý thi thể. Rất nhanh, bọn họ liền rời đi.

“Văn Hàn, ngươi nói xem Dư Hàng còn đến nữa không?” Sắp đến nơi, Tiêu Văn nhìn căn nhà cách đó không xa, nghĩ đến kẻ đáng ghét kia.

“Không biết, nhưng ta nghĩ bọn họ sẽ không bỏ cuộc.” Văn Hàn nhìn phía trước đột nhiên xuất hiện một nữ nhân.

“Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền tới.” Hai người đang nói chuyện liền thấy nữ nhân trước mặt.

Không phải là Trương Yến lúc trước, người tới là một cô gái cái có điểm lãnh tình, một thân quần áo màu đen, đứng ở nơi đó làm cho người ta một loại cảm giác khí phách.

“Đánh một trận.” Nữ nhân mở miệng, mắt nhìn chằm chằm Văn Hàn. Đối tượng đánh nhau đương nhiên cũng là Văn Hàn.

Tiêu Văn nhìn hai người, nghĩ không biết mình lấy ghế, bỏng, rồi ngồi xem như xem phim không?

Không biết cô gái này có phải người của Dư Hàng không, thấy người muốn gây sự nhất định phải tiên hạ thủ vi cường.

“Văn Hàn, ngươi lên đi, ta ở bên cạnh cổ vũ cho.” Tiêu Văn vỗ vỗ bả vai hắn, đi sang một bên ngồi xem diễn.

A, không có ghế thì cứ như vậy ngồi xuống đất thôi, không cần để ý chi tiết này.

“Hừ!” Nữ nhân liếc Tiêu Văn một cái, ý tứ là ‘biết thức thời’.

Khi Tiêu Văn hiểu được ánh mắt ấy, cậu rất muốn đạp qua một cước a, tốt nhất là đạp lên mặt.

Văn Hàn không nói gì, chỉ đi tới bênh cạnh Tiêu Văn cùng nhau ngồi.

Tiêu Văn thấy đối phương, rất hào phóng chừa cho Văn Hàn một vị trí. Hai người song song ngồi đó xem tuồng.

“Hai vị là có ý gì?” Nữ nhân tức giận, đối tượng nàng khiêu chiến cư nhiên để ý cũng không thèm để ý, ngồi xuống rất tự nhiên.

“Bởi vì tôi muốn đấu với cô một trận trước. Như thế nào, không chào đón?” tiếng cười sang sảng từ phía sau nữ nhân truyền đến.

Thời điểm nghe thấy giọng nói này, mặt nữ nhân liền vặn vẹo. “Chung Hồng, mi đừng âm hồn bất tán nữa có được không!” Nàng quay lại hét với người đàng sau.

“Ái chà, sao cô em lại nói như vậy. Tôi ái mộ cô cho nên mới đi theo đó mà!” Chung Hồng nói xong thuận tiện tặng kèm một cái hôn gió.

“Câm miệng, ta hôm nay không rảnh nói chuyện tào lao với mi, cút xa ta ra một chút.” Nữ nhân giận tím mặt.

“Ai u, làm người ta thương tâm quá mà.” Chung Hồng hai tay ôm ngực, bộ dạng như đang rất thương tâm.

Nữ nhân hít sâu, kiềm chế lửa giận. Nàng vẫn rõ mục đích hôm nay tới, không thể để Chung Hồng làm hỏng chuyện.

Nhìn vẻ mặt hai cô gái, Tiêu Văn rất bội phục Chung Hồng, nói chuyện như vậy thật lợi hại, nói mấy câu liền làm người khác giận sôi lên, cường giả a.

“Văn Hàn, có phải ngươi đã sớm cảm giác được Chung Hồng kia không.” Tiêu Văn cảm thấy xem diễn thật vui. Có điều Văn Hàn rất không thú vị, không chịu nói sớm với cậu, làm cậu cứ tưởng Văn Hàn cùng cô gái kia đánh một hồi.

“Ta mới đầu cũng không biết hai người họ có phải một phe hay không, vừa rồi cô ta dùng khẩu hình nói cho ta biết, nữ nhân kia để cô ta giải quyết.” Văn Hàn mới đầu còn tưởng thế nào, không nghĩ tới là một đôi oan gia.

“Nga, vậy thôi, chúng ta xem diễn đi.” Tiêu Văn thực chờ mong các nàng động thủ, không biết ai sẽ thắng.

“Trương Liên, sao tình yêu lại không để ý tới người ta như vậy?” Chung Hồng thấy Trương Liên nửa ngày không đáp, xấu hổ vặn vẹo uốn éo, biểu tình xấu hổ e thẹn. Nếu ai không biết còn tưởng Trương Liên là gia hỏa đẹp trai gì đó.

Tiêu Văn cảm thấy chưa ăn tối đúng là hành động đúng đắn. Nhổ ra sẽ không tốt lắm đâu.

“Chung Hồng, ta nhịn mi lâu rồi, lần này liền cùng nhau giải quyết.” Tục ngữ có câu, nhẫn được nhất thời nhẫn không được nhất thế đó ư, Trương Liên rốt cục nhịn không được nữa, trước hết giải quyết Chung Hồng mỗi ngày làm nàng ghê tởm đã, sau đó lại giải quyết hai người kia.

“A nha nha nha, người ta rất sợ đó!” Tuy rằng miệng nói lời mềm mại, nhưng trong tay Chung Hồng đã xuất hiện băng cầu thật to.

Trương Liên cười lạnh một tiếng, hỏa cầu liền hướng tới Chung Hồng bay qua.

“Oa nga, tình yêu đúng là nhiệt tình thật.” Chung Hồng tránh thoát hỏa cầu, xoay tay lại một khối băng cầu nện xuống hoả cầu.

“Phốc xích ~~” hỏa cầu dập tắt.

“Ta đây cũng muốn đưa cho tình yêu lễ vật.” Có qua có lại mới toại lòng nhau, Chung Hồng vung tay, băng cầu nện lên mặt Trương Liên. Tay phải vừa lật, lại một khối băng cầu đánh về phía sau.

Nhìn hỏa cầu bị Chung Hồng dập tắt, Trương Liên trong tay lại xuất hiện hai hỏa cầu, đang định công kích Chung Hồng liền nhìn thấy hai khối băng cầu, chỉ có thể ngăn trở băng cầu trước.

Tuy nói là chặn, nhưng Trương Liên vẻ mặt giống như vũng nước sau khi băng tan, bộ dáng rất là chật vật.

“Chung Hồng, ta hôm nay sẽ không tha cho mi!” Cũng không quản mồ hôi trên mặt, Trương Liên lúc này hoàn toàn muốn cho Chung Hồng một trận.

“Đến đây.” Nhìn Trương Liên vẻ mặt hung ác, Chung Hồng chỉ chớp chớp mắt. Cô đã nói vậy, tôi đây liền đánh cô chật vật một chút, cũng coi như thành toàn cho cô.

Nhất thời hỏa cầu, băng cầu bay đầy trời, đôi khi còn có nước bắn ra.

Tiêu Văn mới đầu còn tưởng sẽ được xem đánh nhau, kết quả là ma pháp đại chiến.

“Quả nhiên, dị năng gì đó vẫn không bằng võ đấu.” Lau quệt nước trên mặt.

Tiêu Văn cảm thấy vẫn nên cách xa một chút, băng cùng hỏa, sau đó thỉnh thoảng xuất hiện nước bắn đầy mặt khán giả. Thật sự là đứng hóng xem cũng là một công việc gian nan, phải nhịn xuống không được nhúng tay, còn bị liên luỵ, đẫ vậy còn phải bảo trì trạng thái lạc quan khi vây xem.

“Lực phá hoại của dị năng rất lớn, lực sát thương cũng rất lớn.” Văn Hàn giơ tay thay sủng vật chắn đi mấy giọt nước.

“Bọn họ khi nào thì diễn xong vậy, toàn là hỏa cầu băng cầu, ta cũng rã rời rồi. Ta hiện tại không rõ là đang xem cái gì nữa.” Tiêu Văn ánh mắt dõi theo hai quả cầu thuộc tính bất đồng, nhìn hai trái cầu gặp nhau sau đó nhanh chóng tiêu tán. “Lại một đôi bị triệt tiêu.”

“Xem mãi cũng nhàm chán.” Vừa mới bắt đầu còn phấn khích, có thể xem một chút, không ngờ lại bị băng cầu đánh vào mặt, không cẩn thận góc áo liền bị hỏa cầu đụng phải. Đánh một hồi, Tiêu Văn đều có thể đoán được động tác tiếp theo của các nàng.

“Chẳng mấy khi được xem, này cũng không tệ lắm.” Văn Hàn lau đi vệt nước trên mặt Tiêu Văn. Nghĩ có nên cách xa một chút không, phạm vi lan tỏa quá lớn.

“Cũng đúng, vậy tiếp tục xem đi, nói xem các nàng khi nào thì có thể đánh xong?”

“Không biết, nếu đến khuya còn chưa xong, chúng ta có thể đi về trước, dù sao cũng không tốn tiền mua vé.”

“Đúng vậy, vậy tiếp tục xem đi, dù sao cũng đang nhàm chán, lại không mất tiền.”

Trương Liên và Chung Hồng còn đang tiếp tục ma pháp đại chiến.

Phỏng chừng phải chờ đến khi hết thể lực mới có thể dừng tay.
Bình Luận (0)
Comment