Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 281

Chương 281: Sơn thần


Tình hình như thế nào à?


Ừm...


Ôn Dao quyết định sau này vẫn nên mang Ngữ Điệp đi theo, như vậy mình sẽ không cần phải xen vào những chuyện này rồi...


Có điều bây giờ, Ôn Dao chỉ có thể dùng giọng điệu bình thản, đơn giản miêu tả đại khái tình hình.


Ôn Dao cũng chỉ nói tình hình ở căn cứ Hoa Nam, dù sao những nơi khác Ôn Dao cũng không quen, không ít chuyện đều là trước đó Hạ Y Huyên nói cho Ôn Dao biết.


"Thì ra là như vậy..."


Đôi mắt Dư Khiên thẳng tắp nhìn chằm chằm vào phía trước, đồng tử tan rả, ánh mắt ngốc trệ.


Trong lòng của hắn đã nghĩ đến chuyện xấu nhất, không nghĩ đến sự thật còn tàn khốc hơn so với sự tưởng tượng của hắn.


Không biết cha của hắn, mẹ cùng em trai thế nào rồi...


Hắn đến nơi này dạy học, ngay từ đầu người nhà phản đối cho đến sau này hiểu ra rồi ủng hộ, hắn thật cảm kích có một gia đình thấu hiểu quan tâm như thế.


Nếu như, bọn họ còn sống, có khả năng nhất là đến căn cứ Hoa Nam hoặc căn cứ Hoa Trung rồi.


Cho dù là vì người nhà hay bọn trẻ này, hắn đều muốn dẫn bọn họ ra ngoài!


Một lúc lâu sau, hắn thở dài một hơi thật dài, lại hỏi một vấn đề khác: "Vậy em đến nơi này có chuyện gì không? Có cần trợ giúp gì không?"


"Nơi này có phải đã từng xảy ra động đất?"


"Động đất?" Nghe được vấn đề này, Dư Khiên có chút kinh ngạc, nhưng chuyện này hắn vẫn có ấn tượng đấy.


"Cũng có, có điều không biết có tính là động đất, khi đó tôi ở trong trường học cảm thấy mặt đất có chút lung lay, lúc đó là chuyện đầu tháng tư."


Vừa nhắc tới đầu tháng tư, Dư Khiên lập tức kịp phản ứng, đó không phải chuyện xảy ra trước tận thế mấy ngày sao!


Hắn hoảng sợ không yên lòng nhìn về Ôn Dao, chần chờ hỏi thăm: "Chẳng lẽ chuyện này có quan hệ đến tận thế?"


"Không biết."


Dư Khiên bị câu trả lời ngắn gọn đơn giản của Ôn Dao làm tắt ngấm, hắn há to miệng, cuối cùng vẫn không hỏi thêm gì.


Được rồi, cô bé này này thần thần bí bí, chỉ sợ địa vị cũng không nhỏ.


Cộng thêm cô bé có thể ra vào tự do trong rừng rậm, thực lực mạnh mẽ, nếu có thể, hắn hy vọng có thể đi theo cô bé cùng đi ra ngoài đấy. (Editor: Thiệt sáng suốt quá!!!)


Có điều, nói thế nào rồi sắp xếp thế nào hắn phải suy nghĩ thật kỹ, nhưng trước hết nói với bọn nhỏ tình huống bên ngoài.


Ở trong lòng suy nghĩ một phen, Dư Khiên cười nói với Ôn Dao nói: "Tình huống cụ thể em có thể hỏi Y Toa, tôi còn nhớ rõ bọn nhỏ nói với tôi bọn nó cảm thấy chỗ đó rõ ràng, có người già nói là do sơn thần tức giận, thầy tế còn lên núi cúng bái sơn thần."


"Sơn thần?"


Ôn Dao từ ngày hôm qua đã nghe cái gì sơn thần, thần lực, rốt cuộc là cái gì?


Thấy Ôn Dao cảm thấy hứng thú, Dư Khiên liền kiên nhẫn giải thích cho Ôn Dao.


Thì ra tộc Bạc Nhĩ thờ phụng sơn thần, bọn họ cho rằng sơn thần ban cho bọn hắn nhiều thứ đa chủng đa dạng, cung cấp cho bọn họ hưởng dụ mỹ vị thịt thú cùng da lông ăn mặc giữ ấm.


Cho nên mỗi lần lên núi đốn củi, săn bắn, khai hoang... trước đó đều thắp hương đốt giấy cầu sơn thần cho phép, nếu không sẽ dẫn đến tai nạn.


Tháng sáu hàng năm, bản làng bọn họ đều cử hành nghi thức cúng tế sơn thần, khẩn cầu ngũ cốc được mùa, cả người lẫn vật đều bình an, khu trừ tà ác, thậm chí ngày tế núi đó cấm người ngoài đến bản làng.


Bởi vì hắn và bạn gái nhiều năm đều kiên cố, còn được thầy tế trong thôn mời tham gia nghi thức tế thần năm nay.


Đáng tiếc, chuyện này khả năng vĩnh viễn sẽ không thực hiện...


"Bọn họ thờ phụng đúng là ngọn núi này sau lưng chúng ta." Dư Khiên đưa tay chỉ về phía trên, tiếp tục nói: "Nghe nói trên núi này còn có nơi thờ cúng, có điều chỗ đó là cấm địa, ngoài trừ thầy tế ai cũng không biết nó ở đâu. Về sơn thần này, còn có một truyền thuyết mỹ lệ nữa."


"Thầy ơi, Dao Dao, ăn sáng á!"


Đằng sau truyền đến tiếng gọi của Y Toa, thì ra cô đã làm xong điểm tâm rồi.


"Em để bọn A Thúc ăn trước đi, chúng tôi nói xong sẽ qua."


Dư Khiên quay đầu giương tay về phía Y Toa, sau đó tiếp tục nói ra: "Truyền thuyết rằng, có một Thần Long bị thương, hóa thành một con rắn nhỏ nghỉ ngơi ở trong rừng, sau đó được một cô bé đáng yêu lương thiện của tộc Bạc Nhĩ phát hiện.


Cô ấy mang nó về nhà, chăm sóc cho nó thẳng đến khi nó khôi phục khỏe mạnh. Sau khi thương thế tốt lên Thần Long bay về bầu trời, cũng nói với cô bé biết sau này nó sẽ trở về tìm cô ấy.


Kết quả, đợi đến khi Thần Long làm xong chuyện của mình, lúc trở lại đã không tìm thấy cô ấy, cuối cùng nó mới biết thì ra cô bé đó đã trưởng thành, trổ mã xinh đẹp động lòng người. Nhưng lại bị Tri phủ dùng toàn bộ tính mạng bản làng uy hiếp, bức ép cô ấy gả cho con trai ngốc của mình.


Cô gái trưởng thành đồng ý, hơn nữa vào đêm tân hôn tự sát. Thần Long rất tức giận, vì thế nó giết cả nhà Tri phủ từ giả đến trẻ, báo thù cho cô bé cứu nó.


Nhưng Thần Long tùy ý sát hại người phạm đã vi phạm luật trời, không thể xoay chuyển trời đất lên, vì vậy, nó hóa thành ngọn núi này, vĩnh viễn bảo hộ tộc nhân của cô bé.


Cho nên huy hiệu của tộc Bạc Nhĩ là một con rắn, hơn nữa bọn họ cũng không giết rắn ăn rắn."


Dư Khiên kể xong toàn bộ câu chuyện liền thở dài, giọng điệu mang theo hoài niệm nói: "Trước kia Lâm Lâm rất thích truyền thuyết này, vẫn luôn nói cảm động quá, quá mức cảm động... các cô gái như các người đều yêu thích đồ vật kỳ quái khó hiểu quá, truyền thuyết này một chút logic đều không thông, có cái gì cảm động đâu chứ."


Ôn Dao: không, tôi một chút cũng không cảm động...


"Được rồi, chỉ là một truyền thuyết mà thôi, chúng ta đi ăn cơm thôi."


Dư Khiên cầm lấy gậy gỗ đặt ở một bên, chống nó đứng lên, dẫn theo Ôn Dao đi ăn sáng.


Ăn sáng xong, bọn họ tiếp tục công việc trước đó - - xẻ thịt gấu chó!


Chủ yếu vẫn là ba người lớn làm chủ đạo, động tác bọn họ thành thạo, đao pháp lão luyện.


Có điều bởi vì da gấu còn rất cứng, bọn hắn không thể không sử dụng hết tất cả khí lực cả người, mỗi người đều mồ hôi đầm đìa.


Mà đứa trẻ khác đứa thì vây xem vây xem, hỗ trợ hỗ trợ, vô cùng náo nhiệt.


Tuy nhiên bởi vì gấu chó quá mức khổng lồ không thể không thay đổi vị trí, nhưng trên mặt bọn họ đều tràn trề tươi cười nhẹ nhàng.


"Tôi thấy, máu này cũng ít quá, cảm thấy thịt đều có chút khô cả rồi nè."


Một người đàn ông vừa cố gắng cắt bỏ bàn chân gấu vừa nói.


"Anh không thấy trên người con gấu này có bao nhiêu vết thương à, chảy khô cả rồi."


"Haiz, da lông này tổn hại cũng quá nghiêm trọng, cũng không còn một khối nguyên vẹn."


"Cũng không có liên quan gì, con gấu lớn như vậy, da lông cũng nhiều, đến lúc đó bảo Y Toa làm cho mấy đứa trẻ vài bộ áo da gấu, mùa đông sắp đến rồi, đến lúc đó buổi tối trên núi lạnh lắm."


"Ừm, nhưng cô bé này thật lợi hại, một người có thể giết chết con gấu chó lớn như vậy, nghe nói hình như còn có thể câu thông với động vật, chẳng lẽ cô bé ấy cũng là sứ giả sơn thần?"


Người đàn ông đang lột da gấu vụng trộm liếc nhìn Ôn Dao ở nơi xa xa, nhỏ giọng hỏi hai người khác.


Người đàn ông mang bịt mắt quét mắt nhìn hắn một cái, nghiêm túc nói: "Đừng nói mò, bộ dạng cô bé như vậy chính là người ngoài, làm sao có thể là sứ giả sơn thần."


"Đúng thế, có điều, người ngoài cũng sẽ giống như chúng ta có thần lực sao?"


"Không biết, đến lúc đó hỏi Dư lão một chút."


Ôn Dao bị thảo luận liếc nhìn sang bên kia, Ôn Dao cảm giác được bản thân vẫn luôn bị nhìn lén, nhưng cũng không có ác ý.


Ôn Dao ngắm nhìn chung quanh bên dưới, đã tìm được Y Toa cùng cô bé khác đang ngồi trong góc đan dệt.


Chương 282: Lạp Mông


Thấy Ôn Dao đi đến, Lệ Na khẽ hừ một tiếng, bị Y Toa trừng mắt cũng không dám nói gì, chỉ là động tác đan thô bạo rất nhiều.


"Dao Dao, em có muốn thử một chút hay không?"


Y Toa tiếp tục động tác dưới tay vừa ngẩng đầu cười dịu dàng hỏi.


Ôn Dao lắc đầu, đứng ở bên người Y Toa, nhìn nhánh dây mảnh dài hẹp đã được xử lý qua tay cô ấy như cánh bướm bay múa linh hoạt, một chiếc khung dần dần thành hình.


"Em muốn đi ra ngoài."


Ôn Dao bất ngờ mở miệng dọa Y Toa nhảy dựng, cô ngừng lại động tác trong tay, nghi hoặc hỏi: "Em muốn đi đâu?"


Thấy Ôn Dao lại không mở miệng nữa rồi, cô cũng có chút bất đắc dĩ, có điều nói không chừng người ta có việc riêng, cô cũng không thể ngăn cản, dù sao cô bé một mình xuất hiện ở đây vốn đã là một chuyện lạ.


"Thế chị đi lấy đồ ăn cho em cầm theo."


Y Toa đứng dậy đi vào trong nhà đá, Lệ Na nhếch miệng, tiến đến chỗ một cô bé khác nói gì đó bên tai, chọc cho cô bé ấy cười ha ha.


Cảm giác được góc óc bị người khẽ chạm vào, cúi đầu nhìn, là một cô bé khác ôm mèo rừng.


Cô bé đó tò mò nhìn Tiểu Tiểu vòng quanh cổ Ôn Dao, đột nhiên mở miệng hỏi: "Cô ấy là bạn của mi sao?"


Đáng tiếc cô bé nói ngôn ngữ tộc Bản Nhĩ, Ôn Dao nghe không hiểu cô bé ấy nói gì, nhưng Tiểu Tiểu bật thẳng dậy, kích động nói:【Chủ nhân chủ nhân! Cô ấy đang nói chuyện với em!】


【Ai?】


【Chính là thú con phía trước này! Cô ấy hỏi em và chủ nhân có quan hệ thế nào, trời ạ, cô ấy lại có thể nói chuyện cùng em!】


Ôn Dao nghe vậy bắt đầu cẩn thận dò xét cô bé này, đâu là đứa bé nhỏ tuổi nhất ở đây, nhìn bên ngoài khoảng bảy tuổi, con mắt ngập nước, thời điểm cười rộ lên làm cho người ta yêu thích từ đáy lòng.


Tinh thần lực đứa bé này cao nhất trong mọi người, tinh thần lực chấn động rất ôn hòa, làm cho người ta có cảm giác rất thân thiết.


Tinh thần lực có đặc tính như vậy, sẽ làm cho sinh vật có trí khôn nhịn không được sinh ra hảo cảm với cô bé, nguyện ý thân cận.


Dưới sự quan sát tinh thần lực của Ôn Dao, tinh thần lực đứa nhỏ này phát ra tần suất chấn động đặc biệt, đã thành lập một sự trao đổi câu thông với tinh thần lực của Tiểu Tiểu.


Đối với Ôn Dao mà nói, trực tiếp lấy ra gia nhập vào trong đó cũng không phải việc gì khó.


Mà Tiểu Tiểu đang đặc biệt khoa trương khen ngợi chủ nhân của mình.


【Gia chủ nhà ta là người tốt nhất! Tuy ta không biết thú hai chân các người lớn lên có dễ nhìn hay không, nhưng chủ nhân của ta trong lúc này tuyệt đối xinh đẹp nhất đấy! Hơn nữa chủ nhân của ta rất lợi hại, không có người nào có thể đánh thắng được cô ấy. Chính yếu nhất chính là, chủ nhân của ta cho ta ăn thiệt nhiều đồ ăn ngon! Haiza, chỉ là gần đây hạn chế đồ ăn vặt của ta rồi, hừ, cái tên đại ngốc tử ở bên kia chắc chắn trộm ăn rất nhiều, đã xong, lần sau gặp mặt nói không chừng đánh không thắng rồi... 】


【Tên đại ngốc là ai?】


【Một lão hổ đặc biệt xấu đặc biệt xấu!】


【Vì sao xấu?】


【Bởi vì nó đoạt đồ ăn với ta! Còn đoạt chủ nhân với ta! Ta nói với mi, mỗi ngày nó cứ như đại gia vậy đó, cả ngày... 】


Tiểu Tiểu nhịn không được ngược lại tố khổ nỗi lòng thầm kín với cô bé người ta, đau lòng tố cáo Đại Hoàng làm đủ loại việc xấu, Ôn Dao nghe được đều lặng im.


Có khoa trương như vậy không?


Nhìn Tiểu Tiểu rất có tư thế nói hết một ngày một đêm, Ôn Dao không thể không xen vào cắt đứt nó khóc lóc kể lể.


【Còn gì nữa không?】


【Còn có... Ah! Chủ nhân! Người đã đến rồi á! 】vừa nghe được âm thanh của Ôn Dao, Tiểu Tiểu cứng người lập tức đổi đề tài.


【Chủ nhân chủ nhân, người xem, cô ấy nói cô ấy tên Mạn Toa, có thể nói chuyện cùng em đây này! 】


Nghe được âm thanh của Ôn Dao, Mạn Toa thoáng mở to hai mắt nhìn, cô bé kinh nghi nhìn Ôn Dao, nháy mắt mấy cái sau đó thăm dò hỏi thăm:【Chị, chị cũng là sứ giả của sơn thần sao?】


Cái quỷ gì...


Ôn Dao lắc đầu, Mạn Toa không xác định nói:【Thế nhưng ông nội Tế Tư (thầy tế) đã từng nói qua, chỉ có sứ giả sơn thần mới có thể câu thông cùng động vật, nếu chị không phải, chị làm sao có thể nói chuyện được như vậy?】


【Tế Tư?】


【Ừm, có điều ông nội Tế Tư đã bị sơn thần mang đi, bằng không đã có thể biết rõ chị có phải sứ giả sơn thần hay không rồi.】


Đều đã ở niên đại này rồi, còn có người mê tín như vậy? Ở đâu ra sơn thần chứ...


Ôn Dao cảm thấy có chút không thể thông hiểu được, lúc này Y Toa cũng trở về, cô đưa cho Ôn Dao một giỏ trúc nhỏ.


Bên trong có một khối thịt khô, còn có một chút quả dại.


"Cái này cho em mang theo trên đường ăn, nhớ về sớm một chút, buổi tối trong rừng rất nguy hiểm."


Nhìn ra Ôn Dao có ý từ chối, Y Toa lại mở miệng nói: "Em cho chúng ta con gấu chó lớn như vậy, chúng ta chỉ đưa một chút lễ vật nhỏ em cũng không muốn lấy sao?"


Nhìn xem vẻ mặt lập tức trở nên thương tâm của Y Toa, Ôn Dao vẫn nhận lấy giỏ trúc, cũng nói cho cô biết: "Buổi tối không nhất định trở về."


"À?"


Y Toa còn chưa kịp hỏi gì, Ôn Dao đã quay người đi ra ngoài rồi.


Ánh mắt Lạp Mông vẫn luôn nhìn về phái bên này, thấy được hành động của Ôn Dao, cậu ném đồ vật trong tay đi, rửa tay sạch, rồi vọt thẳng đến phía trước Ôn Dao.


"Cậu... cậu muốn đi đâu?"


Lạp Mông đỏ mặt lắp bắp hỏi thăm.


Thấy Ôn Dao lướt thẳng qua cậu đi ra ngoài, cậu lại vội vàng đi theo.


"Cậu muốn đi ra ngoài à? Tôi... tôi đưa cậu đi! Tôi đối với vùng này rất quen thuộc, có thể dẫn đường!"


"Không cần."


Bị Ôn Dao không chút lưu tình từ chối, Lạp Mông cắn cắn môi dưới, chuẩn bị tiến lên khuyên một lần nữa, liền nhìn thấy một sợi roi nước vung về phía cậu.


Bình Luận (0)
Comment