Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 41

Chương 41: Tiểu anh hùng?


Ôn Dao vừa chống người đứng dậy, liền chứng kiến Quốc vương đánh về phía cô, bóng dáng cực lớn giống như ngọn núi nhỏ đè xuống người cô.


Ôn Dao chịu đựng phần lưng nóng rát đau đớn, lăn một cái về phía bên phải, đồng thời vung ra vài mũi dao nước muốn bức lui Quốc vương, ai ngờ nó giống như hoàn toàn không biết đau đớn, đã trúng vài mũi đao nước cũng mặc kệ, lần nữa nhào đầu về hướng Ôn Dao.


Hơn nữa sau khi tiến cấp năng lực phòng ngự của Quốc vương cũng tăng cường không ít, mũi dao nước chỉ có thể lưu lại trên người nó vết máu nhẹ nhàng.


Ôn Dao chửi một tiếng, dưới móng vuốt lợi hại của Quốc vương sắp đập đến trên mặt cô, tay phải xuất hiện một tấm khiên chặn công kích của Quốc vương.


Tấm khiên này là cha cô cho cô ở đại lục Ella đấy, vẻ ngoài vô cùng mộc mạc, chất liệu màu đen xám, toàn thân không có một chút trang trí nào khác, chỉ ở chính giữa tấm khiên có một lỗ khảm, nghe nói tấm khiên này là thủ nghệ của người lùn, công nghệ tinh xảo, tuyệt đối chém sắt như chém bùn.


Hiện tại tấm khiên này quả nhiên không phụ danh hào công nghệ của người lùn, lập tức cùng va chạm với móng vuốt Quốc vương, không chỉ chặt đứt móng vuốt Quốc vương, đồng thời còn để lại miệng vết thương sâu thấy cả xương trong lòng bàn chân của nó.


Quốc vương đau rống lên một tiếng, phần trên lần nữa ngẩng lên, Ôn Dao thừa cơ lăn ra khỏi dưới thân Quốc vương, sau đó xoay người lên, nhanh chóng lui về phía sau, kéo ra khoảng cách hai bên.


Với tư cách một con công kích từ xa, Ôn Dao cũng không muốn dùng thân thể mảnh mai của chính mình cứng đối cứng với đối phương, vậy cũng không chỉ thổ huyết đơn giản như vậy.


Mắt trái Quốc vương đỏ bừng, nhìn kỹ có chút đục ngầu, dường như thần chí không rõ, xem ra tiến cấp xuất hiện có chút vấn đề, tuy thực lực tăng, nhưng lại không thể khống chế tốt chính mình, đáy mắt chỉ còn bạo lệ.


Sau khi bị thương Quốc vương nổi giận căn bản mặc kệ những cái khác, cũng không để ý miệng vết thương đổ máu, chỉ không ngừng đánh về phía Ôn Dao.


Sân vận động không lớn, Ôn Dao trốn đông tránh tây, phát huy không tiện, thời gian dần qua, Ôn Dao bị dồn đến một chỗ hẻo lánh.


Không thể tiếp tục như vậy được nữa, Ôn Dao muốn trực tiếp sử dụng tinh thần lực công kích, nhưng Quốc vương vẫn cứ một mực tấn công khiến cô không rảnh có thời gian thi triển ra.


Quốc vương lần nữa nhào đầu mãnh liệt về phía trước, hai chân Ôn Dao duỗi ra, bổ ngang một chữ mã cúi người trượt xuống xuôi theo dưới thân nó, đồng thời đưa tay giơ lên tấm khiên đâm thẳng vào phần bụng khá mềm mại của nó.


Khi Ôn Dao trượt ra phía trước, phần bụng Quốc vương lập tức bị kéo ra một lổ hổng sâu hoắc, máu tươi bắn ra tung tóe, thậm chí có ruột chảy ra, Quốc vương "Bành" một tiếng ngã xuống đất.


Ôn Dao đứng người lên, sờ soạng một cái vết máu bắn tung tóe trên mặt, lại lắc lắc máu tươi phía trên tấm khiên, một lần nữa xoay người chuẩn bị cho Quốc vương một kích cuối cùng.


Đột nhiên, từ phía bên phải khán đài bay ra một đạo quang nhận đánh úp về phía Ôn Dao, chân phải Ôn Dao vừa lui, một cái nghiêng người xinh đẹp tránh thoát công kích.


Lúc này, một cô bé trẻ tuổi tóc dài xõa vai từ trên khán đài chạy xuống dưới, cô bé kia một phát bổ nhào vào trên người Quốc vương, trong miệng càng không ngừng khóc gọi: "A Hoàng! A Hoàng mi không sao chứ!"


Không phải gọi Quốc vương sao? Thì ra còn có cái tên tiếp đất như thế nha.


Trước đó Ôn Dao tiến vào sân vận động liền phát hiện cô bé này, có điều cô tưởng rằng con Vua chó chộp tới đấy, cũng không để ý, bây giờ xem ra... bọn hắn hình như là cùng một nhóm?


Quốc vương khó khăn hơi ngẩng đầu, con mắt khôi phục thanh tĩnh, nó lè lưỡi liếm liếm tay cô bé, dường như muốn trấn an cô bé.


Cô bé vừa khóc gọi A Hoàng, vừa đem tay đưa đến phần bụng không ngừng đổ máu của Quốc vương, đồng thời trong lòng bàn tay xuất hiện luồng ánh sáng màu trắng.


Hệ trị liệu!? Tròng mắt Ôn Dao hơi híp, ánh mắt trở nên ác liệt, ta rất vất vả đánh đến gần chết, mi còn muốn chữa trị cho nó?


Ngay tại lúc miệng vết thương Quốc vương bắt đầu khép lại, một cây roi nước dài đánh bay cô bé kia, Quốc vương nhìn thấy cô bé bị đánh bay, bắt đầu giãy dụa... cố gắng muốn đứng lên.


Ôn Dao tiến lên, dùng tinh thần lực ngăn chặn thân thể Quốc vươnh, sau đó giơ tay tấm khiên lên, quyết đoán đâm đến đầu nó.


"Đừng ——!" Cô bé kia vừa đứng lên lại nhìn thấy một màn này, cô bé kia cố gắng chạy đến Ôn Dao, vừa tê tâm phế liệt la lên.


Ôn Dao mắt điếc tai ngơ, đâm đã hạ thủ không chút dừng lại.


Quốc vương biết chính mình chạy trời không khỏi nắng, nó dùng ánh mắt bi thương cầu khẩn nhìn Ôn Dao, dường như hi vọng Ôn Dao có thể buông tha nó, thậm chí con mắt trái duy nhất có thể nhìn thấy mọi vật còn chảy xuống nước mắt tí tách.


Đáng tiếc trong mắt Ôn Dao không có bất kỳ ý nghĩa gì, kẻ giết người người vĩnh viễn phải giết, từ lúc nó nuôi nhốt người và Zombie, có lẽ nó đã nghĩ đến kết cục như vậy.


Tấm khiên vô cùng sắc bén trực tiếp đâm xuyên qua đầu Quốc vương, tay Ôn Dao chuyển, đem động xoắn càng lớn hơn.


Bị tinh thần lực ngăn chặn Quốc vương không phát ra bất kỳ thanh âm gì lại giống như đã chết, Ôn Dao rút tấm khiên ra, không đứng dậy rời khỏi, hơn nữa đưa tay với vào vết thương trong phần bụng tìm kiếm cái gì.


Cô bé kia vào lúc Ôn Dao đâm tấm khiên đã ngã ngồi một chỗ, cô bé kia vốn ngu ngơ, sau đó bắt đầu dùng ánh mắt tràn ngập hận ý nhìn bóng lưng Ôn Dao, mắt cô bé kia đỏ lên, duỗi hai tay ra, trên tay bắt đầu ngưng tụ quang nhận.


Ôn Dao cứ như vậy không hề phòng bị ngồi xổm tìm đồ, hoàn toàn không để ý đến động tĩnh phía sau, bởi vì...


"Vèo" một bóng trắng chạy trốn tiến đến, sau đó một lần nữa đánh bay cô bé kia.


Bạch Tiểu Tiểu kịp thời đuổi tới, vui vui vẻ vẻ bơi tới bên người Ôn Dao, cọ cọ vào cánh tay của cô, muốn cầu khen ngợi.


Ôn Dao không để ý tới nó, giống như xảy ra chuyện cảnh sát vĩnh viễn đều là người đến cuối cùng, Boss đều bị cô một mình giết, đồng đội mới chạy tới, mi nói xem, đồng đội này còn cần làm gì?


Rất nhanh Ôn Dao đã tìm được thứ cô muốn tìm, một viên tinh hạch hình tròn có sợi tơ trắng bên trong, có lẽ là tinh hạch của thú biến dị, không phải ở trong đầu, mà ở trong phần bụng.


Ôn Dao lại móc ra ba viên tinh hạch của ba con chó biến dị chết trước đó, một viên màu đỏ, một viên màu xám nhạt, còn có một viên cũng có sợi thô màu trắng, có điều nhỏ hơn không ít so với của con vua chó kia.


Dùng nước rửa sạch sẽ tinh hạch và tay, Ôn Dao nhìn quần áo trên người dính đầy máu tươi, suy nghĩ nên đổi quần áo trên người rồi mới trở về, bằng không Hạ Uyển nhìn thấy rồi biết nói thế nào đây?


"Tại sao cô giết A Hoàng?" Cô bé bị đánh bay lần nữa ương ngạnh đứng lên, trên khuôn mặt thanh tú tràn đầy nước mắt, cô bé đó dùng ánh mắt thống khổ oán hận trừng mắt nhìn Ôn Dao, lớn tiếng chất vấn cô.


Không vì sao cả, là kẻ thù đương nhiên phải giết chết nha.


"Cô có biết A Hoàng là thân nhân duy nhất của tôi không hả?"


Ừ, nó cũng giết chết không ít thân nhân của người khác.


"Cô là Ác Ma! Tuổi còn nhỏ mà lòng dạ ác độc, tâm ngoan thủ lạt, cô sẽ gặp báo ứng đấy!"


Ừ, A Hoàng nhà cô thiện lương nhất, sau khi chết nhất định tiến vào Thiên Đường.


"Cho dù A Hoàng giết nhiều người như vậy, cũng là do bọn họ đáng chết!"


Ôn Dao nhìn cô bé kia đầy quái dị, tuy cô cảm thấy những con chó biến dị này nuôi nhốt người và Zombie cũng không có gì, dù sao ở trong mắt cô chính là mạnh thắng yếu thua, nhưng cũng không cảm thấy người khác đáng chết nha!


"Ai bảo bọn họ đối xử với những con chó lang thang kia như vậy!" Cảm xúc cô bé kia có chút không khống chế được: "Bọn hắn còn làm mù mắt A Hoàng! Cho nên đây là quả báo của bọn hắn!"


Ôn Dao chẳng muốn so đo với người bị bệnh tâm thần, cô quay đầu chuẩn bị gọi Tiểu Tiểu đi, lại nhìn thấy Bạch Tiểu Tiểu đang cố gắng tìm tinh hạch mà Quốc vương làm rơi tán loạn trên mặt đất trước đó, thân thể so với trước kia to hơn một vòng lại dài vài mét du động trong sân vận động không lớn....


Tiền đồ này...


【Đi thôi!】


【Chủ nhân chủ nhân, chờ em lấy những vật này đã, không thể lãng phí!】


Khóe miệng Ôn Dao co giật, lúc trước làm sao lại chọn con hàng tham ăn thế này chứ!


【Ta mang mi đi tìm tinh hạch nó cất dấu.】


【Thật sao?!】


Bạch Tiểu Tiểu nghe xong, dựng đứng thân thể lên, hai mắt tỏa ánh sáng nhìn Ôn Dao.


Ôn Dao nhẹ gật đầu, Bạch Tiểu Tiểu đem tinh hạch chồng chất cùng một chỗ một ngụm nuốt hết, cũng mặc kệ những thứ khác, trườn như bay đến bên người Ôn Dao, thúc giục cô mau đi.


Ôn Dao vừa đi đến cửa, liền nghe giọng bé gái phía sau: "Cô chờ đấy, tôi nhất định sẽ giết báo thù thay A Hoàng!"


Báo thù? Ôn Dao dừng bước, tinh thần lực của cô phát giác cô bé kia nói không sai, cô bé đó thật sự hận không thể giết chết cô, đã như vậy...


Ôn Dao không quay đầu lại, trực tiếp đi ra khỏi sân vận động, cô đứng ở cửa ra vào đợi một lúc, thẳng đến một lần nữa Bạch Tiểu Tiểu tiến vào cũng đi ra, cô mới mang theo Bạch Tiểu Tiểu tiến vào một dãy phòng học.


Dừng lại ở một bãi đất trống dưới chân tường dãy phòng học đó, Ôn Dao đi lòng vòng, xác định địa điểm, dùng mũi gót chân chỉ vào chỗ trống dưới chân, nói với Tiểu Tiểu: "Đào đi."


Bạch Tiểu Tiểu không hỏi đào cái gì, trực tiếp bắt đầu dùng cái đuôi đâm xuống đào lên, cũng may đất đai khá xốp, chỉ chốc lát sau liền đào được một túi lớn, mở ra xem, tràn đầy tinh hạch, đa phần đều là màu xám nhạt, cũng không có ít các màu khác, còn có mấy viên rõ ràng lớn hơn những viên khác một chút.


Bạch Tiểu Tiểu còn chưa xem đủ, Ôn Dao đã thu cái túi vào, Bạch Tiểu Tiểu gấp gáp, còn chưa xem đủ đây này!


Có điều dưới ánh mắt Ôn Dao nhẹ nhàng quét đến, Tiểu Tiểu vẫn yên lặng, ai da da, phải nghe lời mới có tinh hạch ăn.


Đáng tiếc Bạch Tiểu Tiểu ngồi cười không tốt lắm, bằng không cũng không cần đi bộ rồi, chẳng qua nếu Bạch Tiểu Tiểu lớn lên một chút, có lẽ có thể ngồi được nha...


Ôn Dao một bên trượt băng, vừa nghĩ, thuận tiện nhìn thấy cửa hàng thiết yếu đều đi về ăn cướp một trận, một đường ung dung thảnh thơi lướt về đến đầu trấn.


Ồ, làm sao đám người kia vẫn còn ở đây?


Ôn Dao cho rằng đám người kia có lẽ đều bị dọa chạy mới đúng, làm sao còn ở lại chỗ này?


Ôn Dao không biết, bởi vì Bạch Tiểu Tiểu và Hạ Uyển đại phát thần uy, lại thêm biểu hiện trước đó của cô, mặc dù mọi người cảm thấy cô lành ít dữ nhiều, nhưng vẫn cảm thấy đi theo bọn họ sẽ an toàn hơn, cho nên tất cả đều ở lại.


Ôn Dao cũng mặc kệ những ánh mắt kinh dị đầy tò mò của mọi người nhìn mình, đi thẳng đến chiếc nhà xe của nhà mình, còn chưa vươn tay, thoáng chốc cánh cửa đã mở ra, gương mặt Hạ Uyển tràn đầy ôn nhu nhìn Ôn Dao, nhẹ nhàng nói: "Tiểu anh hùng của chúng ta trở về rồi hả?"


Tiểu anh hùng? Ai?


Nghe được giọng nói ôn nhuu ngọt ngấy đến chảy nước kia, Ôn Dao không hiểu sao cảm thấy có chút khẩn trương, cô nuốt nước miếng một cái, làm sao cứ cảm thấy không đúng lắm?


"Sao thế? Chẳng lẽ tiểu anh hùng của chúng ta không giết chết con vua chó kia?" giọng nói Hạ Uyển vô cùng ôn nhu.


"Không phải, chết rồi." Ôn Dao lắc đầu.


"Không hổ là tiểu anh hùng của chúng ta, vì an toàn của đoàn người, vì không để càng nhiều người bị hại nữa, dùng tinh thần lực ảnh hưởng cũng bỏ lại cha của mình, lẻ loi một mình xông vào hang ổ vua chó, còn thành công giết chết vua cẩu, lợi hại quá nhỉ!" giọng nói Hạ Uyển dần dần nghiến răng nghiến lợi


Đợi đã nào...! Ai nói cô vì an toàn của người khác, vì không để thêm nhiều người bị hại hơn nữa... mới đi sao? Cô thiện lương như vậy sao?


Còn có! Ai nói cô dùng tinh thần lực với Ôn Trác rồi hả?


Ai! Đứng ra!


Chương 42: Lại đang gia tăng tác giả khuẩn


Bây giờ Ôn Dao có chút lơ ngơ, có điều khi cô lướt qua Hạ Uyển nhìn thấy Ôn Trác đang mỉm cười đứng sau chị, cô đã biết ai là kẻ đầu sỏ gây ra chuyện này.


Vừa muốn mở miệng, vẻ mặt Ôn Trác vì muốn tốt cho cô liền ra vẻ khuyên nhủ Ôn Dao: "Dao Dao, nhanh nói xin lỗi với mẹ con, mẹ con cũng vì quá lo lắng cho con nên mới..."


"Để cho chính con bé nói!" Hạ Uyển cắt đứt lời Ôn Trác, chị thấy trên người Ôn Dao đã thay một bộ quần áo mới, càng tức giận rồi.


Ôn Trác thật có lỗi cười cười với Ôn Dao, vẻ mặt bất lực.


Tiểu nhân!


Ôn Dao không nghĩ đến chuyện sẽ biến thành như vậy, thật sự đánh giá thấp lòng dạ hẹp hòi của người đàn ông này, có điều quan trọng nhất trước mắt phải vượt qua cửa ải này trước.


Ôn Dao vốn mờ mịt, ánh mắt vô tội nhìn Hạ Uyển, lộ ra dáng vẻ tươi cười đầy trẻ con, sau đó dùng giọng điệu đầy tội nghiệp gọi lên: "Mama."


Hạ Uyển cảm thấy trái tim mình lập tức mềm nhũn, con gái rất lâu không có gọi chị như vậy... Không được! Không thể như vậy! Trái tim vừa nhuyễn xuống đã cứng trở lại, đang chuẩn bị nói thêm gì đó, lại nhìn thấy hai mắt Ôn Dao khép lại, thân thể mềm nhũn, ngã ngược ra sau.


"Dao Dao!" Hạ Uyển một tay ôm Ôn Dao, tinh thần luống cuống, Ôn Trác vội vàng kéo Hạ Uyển không biết làm sao: "Ôm Dao Dao vào đi, anh đến xem."


Hạ Uyển gật gật đầu, ôm Ôn Dao đi về phía giường, Ôn Trác theo sát phía sau, thuận tiện đóng cửa xe lại, chặn lại ánh mắt chung quanh vẫn luôn nhìn trộm.


Mà Bạch Tiểu Tiểu có chút mờ mịt bị nhốt ở ngoài cửa, chủ nhân làm sao vậy? Vừa rồi không phải còn rất tốt sao? Còn có... đừng nhốt nó ở ngoài chứ!!!


Bên này bởi vì Ôn Dao ngất xỉu mà rối loạn, bên kia gần đây Ôn Minh cũng gặp phải chút ít phiền toái.


Sau khi mấy người Ôn Minh đi ra khỏi khu nội thành cũ, trường học sớm đã rút lui cùng với bộ đội, bọn họ trở lại công viên sáng hôm trước cất dấu xe, lại đi nơi khác góp nhặt chút ít đồ ăn, cuối cùng thay đổi chiếc Jeep Wrangler, sau đó đi theo phương hướng của bộ đội tiến đến căn cứ Hoa Nam.


Có thể vì có bộ đội thanh lý qua, trên đường đi đều không gặp nguy hiểm gì quá lớn, ngẫu nhiên có một ít Zombie chặn đường cũng bị bọn hắn giải quyết.


Cứ như vậy chạy trên đường được vài ngày, Từ Dương đều cảm thấy có chút nhàm chán rồi.


"Ah ah ah ah ah, vì sao lại nhàm chán như vậy, dù sao cũng phải đến mấy con cho tớ tập luyện một chút chứ." Từ Dương ngồi ở chỗ ngồi phía sau bắt đầu tru lên.


"Luyện tập? Lấy cái gì luyện? Dị năng của cậu?" Cố Minh Duệ giễu cợt nói.


Từ

Bình Luận (0)
Comment