Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 71

Chương 71: Mơ thấy cái gì


Mạn Mạn sau khi ăn no nê cảm thấy mỹ mãn biến trở về nguyên hình như trước, một lần nữa về  trên vai Ôn Dao, bây giờ nó có chút lười biếng đấy, dây leo trực tiếp rủ xuống dưới, tùy ý đong đưa trước quần áo Ôn Dao.


Ôn Dao vừa đi đến cửa, đột nhiên nhớ đến cái gì liền quay trở lại, cô ngồi xuống, lấy chiếc vòng tay trên cánh tay đứt kia ra, dùng nước rửa sạch sau đó tùy ý đánh giá, rồi lại ném vào trong chiếc nhẫn không gian, còn có chuyện quan trọng hơn, vật này sau này lại nghiên cứu.


Ôn Dao trở lại đại sảnh bệnh viện, tất cả Zombie đều bị giải quyết hết, đầu cũng có vết thương bị đào mở, thi thể chất đầy nửa đại sảnh.


Hai tay Ảnh Điệp khoanh trước ngực lặng yên tựa ở một bên cột, trên quần áo màu xanh da trời của cô tung tóe không ít vết máu, nghe được tiếng bước chân, cô ngẩng đầu, trong ánh mắt mang theo bất mãn, dường như trách cứ Ôn Dao quá lâu rồi.


"Ngữ đâu?"


Ôn Dao trở về rồi, thế nhưng cô gọi Ngữ Điệp còn không đáp lại, bởi vậy ánh mắt cô nhìn về phía Ôn Dao sáng ngời đầy khinh bỉ, chỉ còn kém viết trên mặt hai chữ "Phế vật" thôi.


"Trở về."


Ôn Dao mặc kệ cách nhìn của Ảnh Điệp, đợi lát nữa còn thật sự bận lắm đây này.


Mặc dù Ảnh Điệp có chút bất mãn, nhưng gần đây cô đối với Ôn Dao không phản bác, Ôn Dao muốn, có thể là Ngữ Điệp đã từng lơ đãng ra mệnh lệnh gì đó cho cô, dù sao phó tinh thần thể Ảnh Điệp này rất bảo hộ chủ tinh thần thể, còn rất nghe lời, giống như chị gái và em gái vậy.


Ảnh Điệp cõng Ôn Dao trên lưng xuyên thẳng bên trong thành thị, xa xa phía chân trời xuất hiện có chút ánh sáng, trời, sắp sáng.


Trở lại hội quán mỹ thuật, Ôn Dao đi thẳng đến trước mặt anh của mình, ngẫm nghĩ, lại quay người đi đến chỗ Từ Dương kia.


Tuy cô xác định phương pháp này không có vấn đề, nhưng tốt xấu gì cũng là anh ruột của mình, làm thí nghiệm vẫn nên đổi một người khác.


Ôn Dao vươn tay, thời gian dần qua, đầu Từ Dương bị quả cầu nước bao vây lại, rất nhanh, dưới tình huống thiếu dưỡng khí, sắc mặt Từ Dương càng ngày càng tím, cậu há to mồm muốn cố gắng thở, chỉ có từng chuỗi bọt khí toát ra.


Từ Dương đang đi trong căn cứ, vừa mới dẫn những người khác đánh lui Zombie vây thành, không ngừng được người lấy lòng cậu, không ít cô gái đều cố gắng đến gần cậu.


Nhưng cậu là người nào, nhất định muốn là lãng tử đi qua muôn ngàn hoa, không dính chút phiến lá nào nha.


Sờ lên da thịt trơn mềm của các chị gái nhỏ, cậu chuẩn bị đi tìm Ôn Minh lại đánh một trận, lúc này đây, cậu nhất định có thể đánh bại cậu ấy trở thành cường giả mạnh nhất căn cứ!


Còn đi chưa được mấy bước, hắn không khỏi bấm bấm vào cổ mình, chuyện gì xảy ra! Vì sao cậu không thể hô hấp rồi hả? Cảm giác này như thế nào giống như bị ngâm nước vậy!


Từ Dương cố gắng há to mồm muốn hô hấp, lại làm sao cũng không thể nào thở được, ngay tại lúc cậu ta cho rằng mình thật sự sắp chết rồi, đầu đau đớn một trận, mở bừng mắt ra, thật đúng là miệng uống đầy nước.


Ôn Dao vẫn luôn lẳng lặng quan sát phản ứng của Từ Dương, vào lúc thân thể cậu bắt đầu run rẩy liền triệt bỏ tất cả nước, có điều Từ Dương vẫn uống một ngụm.


Từ Dương ngẩng đầu lên, há miệng lớn thở hổn hển, cực lực hít thờ lấy không khí tươi mới, ôi chao ơi, vừa rồi cảm giác kia quá khó chịu, quả thực cho rằng mình thật sự sắp chết rồi.


Đợi đến lúc thở được rồi, Từ Dương mới đứng lên dò xét bốn phía.


Ách... Không phải cậu ở căn cứ sao? Làm sao đến đây rồi hả?


Không đúng! Bọn hắn không phải đi bệnh viện tìm thiết bị sao? Không phải đều tiến vào bệnh viện rồi sao? Như thế nào vẫn còn ở hội quán mỹ thuật?


Ánh mắt Từ Dương ném qua Ôn Dao, hi vọng cô có thể giải đáp, nhưng Ôn Dao không để ý tới hắn, đã không có vấn đề nên đi cứu tỉnh anh trai ngu xuẩn kia rồi.


Nhìn bóng lưng Ôn Dao, Từ Dương chỉ có thể nhìn về phía Ngữ Điệp.


Nhưng ai có thể nói cho cậu biết vì cái gì tiểu loli biến thành nữ tu la mặt lạnh rồi hả!


Nhìn ánh mắt âm tàn giết chóc kia của Ảnh Điệp, Từ Dương yên lặng xê dịch vị trí, cách cô xa hơn một chút, thật là đáng sợ, cảm giác một giây sau dường như muốn xông đến chặt hắn vậy.


Ôn Dao đi đến trước mặt Ôn Minh, chuẩn bị dùng phương pháp tương tự đánh thức cậu.


Từ đầu cô đã không hy vọng gì vào con Zombie kia, loại mộng cảnh này, người chế tạo kỳ thật rất khó trực tiếp giết người ở bên trong, chỉ có thể càng không ngừng chế tạo ảo giác để cho bọn họ không ngừng tiêu hao tinh thần lực, không ngừng để bọn họ cho rằng đã bị tổn thương, cuối cùng cho rằng mình chết mà tử vong.


Cô không cho rằng con Zombie kia sẽ chủ động thả bọn họ, mà nói điều kiện quá phiền toái, vẫn không thể xác định nó không có gian lận.


Trực tiếp giết chết, mặc dù mọi người bị vây nhốt, nhưng lực lượng mộng cảnh bởi vì người tạo thành mộng cảnh chết mà suy yếu, lúc này là lúc có thể dùng cách của hắn đánh thức bọn họ.


Con người vào lúc sắp chết, thân thể đại não đều có cơ chế bảo hộ, sẽ cường hành đánh thức người đó, giống như đang lúc người đó bị ác mộng có người lay động đánh thức vậy.


Ôn Minh dẫn theo Ngữ Điệp lắc lư trong bệnh viện, bọn họ cũng không biết mình đã đi bao lâu.


Ôn Minh xác định chính xác là Ngữ Điệp, sau đó vẫn dẫn theo cô, dù sao cũng là nhà mình thu dưỡng, như thế nào cũng phải bảo vệ tốt.


Vừa mới gặp được cô không lâu, đã bị một đoàn Zombie vây quanh, cho dù dị năng cậu không kém, thế nhưng trải qua thời gian dài như vậy cũng không chịu nổi tiêu hao.


Hơn nữa, kỳ quái nhất chính là, không thể hấp thu tinh hạch, hấp thu không có bất kỳ phản ứng gì.


Ngay vào lúc cậu cho rằng mình nhịn không được, đột nhiên trong thân thể có một cỗ cảm giác mát khắp người, làm cho ý thức của cậu thanh tỉnh, dị năng trong thân thể cũng đang không ngừng khôi phục.


Tuy không rõ vì sao, nhưng rốt cuộc là chuyện tốt, khôi phục lại Ôn Minh liền giải quyết hết tất cả Zombie, tiếp tục mang theo Ngữ Điệp đi tìm những người khác.


Đặc biệt cô nói Dao Dao cũng vào được, cái này làm cho cậu càng lo lắng hơn, phải nhanh chóng tìm được tất cả mọi người!


Có điều Ngữ Điệp vẫn không thói quen thân cận với người khác giới, tuy cùng Ôn Minh có chút quen thuộc, nhưng vẫn không thể dựa vào quá gần, bởi vậy hai người song song đi tới, chính giữa cách một khoảng cách lớn.


Ngữ Điệp có chút bận tâm, hôm nay sáng sớm gọi Tiểu Ảnh đều không có bất kỳ phản ứng, ngay từ đầu cô không có để ý, bởi vì tối hôm qua các cô có chút bất đồng, có đôi khi Tiểu Ảnh sẽ đùa nghịch tiểu tính tình che đậy chính mình.


Nhưng hiện tại chỗ nguy hiểm như vậy cô ấy còn không ra, nhất định là có vấn đề rồi! Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!


Hai người lại gặp mấy lần Zombie, có điều Ôn Minh phát hiện, những Zombie này càng ngày càng yếu, khoảng cách thời gian xuất hiện cũng càng ngày càng dài.


Cho nên, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?


Còn không hiểu rõ ràng, Ôn Minh lại cảm thấy mình khó thở, giống như ngâm nước.


Ngữ Điệp nhìn thấy Ôn Minh đột nhiên ôm cổ của mình, cả người trực tiếp ngã trên mặt đất, hoảng sợ đến sửng sốt.


Cô cắn môi dưới, trong lòng đấu tranh thật lâu, cuối cùng khẽ cắn môi, lúc chuẩn bị tiến lên nhìn xem, cả người Ôn Minh chợt biến mất.


Ôn Minh nằm rạp trên mặt đất cố gắng thở phì phò, cậu cảm thấy từ khi mình biết bơi qua còn không bao giờ chịu cảnh chật vật như vậy.


Sau khi bình phục lại, cậu ngẩng đầu nhìn về hướng em gái đang ngồi trước mặt mình, có chút không phản ứng kịp, lại nhìn chung quanh, làm sao cậu vẫn còn ở hội quán mỹ thuật?


Ôn Dao kiểm tra tinh thần lực của cậu, xác định ngoại trừ tinh thần lực suy yếu bên ngoài cũng không có vấn đề khác, Ừm, xem ra phương pháp này quả nhiên không tệ.


Ôn Minh bò dậy, thấy cách đó không xa Ảnh Điệp lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bọn họ, không khỏi nhíu mày, tuy lớn lên giống như đúc, nhưng khí chất cả người hoàn toàn khác nhau, đặc biệt là ánh mắt, có thể nhìn ra đáy mắt có chút nhàn nhạt sát ý, không phải nhằm vào cậu, mà nhằm vào tất cả mọi người ở hội quán mỹ thuật...


Ngữ Điệp không phải ở cùng một chỗ với cậu sao? Cậu xác định người kia là thật sự, vậy người có vẻ mặt lăng lệ ác liệt này là ai?


Ôn Minh cuối cùng nhìn về phía Từ Dương, ánh mắt hỏi thăm cậu ấy làm sao vậy.


Từ Dương liếc mắt, bĩu môi về phía Ôn Dao: hỏi tớ làm gì, hỏi nhỏ em của cậu đấy!


Chương 72: Hoàn thành nhiệm vụ


Ôn Dao đơn giản giải thích, cả người Ôn Minh đều không tốt, cho nên nói kinh nghiệm trước đó của bọn họ tất cả đều là giả dối? Kỳ thật hiện tại mới vừa hừng đông mà bọn họ vẫn còn đang ở hội quán mỹ thuật không có xuất phát?


Ôn Minh đột nhiên nghĩ, cái này sẽ không còn là một giấc mộng nữa chứ...


Ôn Dao cũng mặc kệ Ôn Minh có thể tiêu hóa sự thật này hay không, cô phân phó ôn minh trước tiên cứu tỉnh dị năng giả nào kha khá.


Mặc dù mộng cảnh này không có năng lượng người tạo mộng chèo chống, nhưng sẽ không ngừng hấp thu tinh thần lực của những người khác để duy trì bản thân.


Trước tiên cứu tỉnh những người có tinh thần lực mạnh, đằng sau sẽ càng ngày càng dễ dàng.


Ôn Minh, Từ Dương trước cứu tỉnh thành viên tiểu đội của mình, sau đó nói rõ tình huống với bọn họ, sau đó lại để cho bọn họ đi cứu những người khác.


Ôn Dao không để ý đến hội quán mỹ thuật dần dần ồn ào, cô dẫn theo Ảnh Điệp đi đến nơi hẻo lánh không có người.


Tình huống Ảnh Điệp đặc thù, không thích hợp dùng phương pháp kia, hơn nữa giữa các cô đã không có liên hệ, đã trở thành tinh thần thể độc lập.


Dù sao có cùng nguồn gốc, hiện tại đợi năng lượng mộng cảnh yếu đi sau đó xem thử Ảnh Điệp có thể trực tiếp gọi tỉnh cô ấy hay không.


Trong bệnh viện, Ngữ Điệp ngoại trừ vào lúc Ôn Minh biến mất thoáng kinh hoảng, rất nhanh liền tỉnh táo lại rồi.


Cô cũng không phải đứa trẻ bình thường, vốn cũng khá thông minh, đã trải qua tận thế một thời gian sau đó cũng làm tâm trí cô càng thêm thành thục, cô rất nhanh cảm thấy nơi này không đúng.


Liên lạc không được Tiểu Ảnh, thất lạc Ôn Dao, đột nhiên Ôn Minh biến mất, còn có Zombie càng ngày càng ít...


Trước đó Ôn Minh nói có khả năng bọn họ rơi vào ảo cảnh, nhưng bây giờ xem ra, cảm giác không đúng lắm...


Ngữ Điệp vẫn đứng nguyên tại chỗ suy nghĩ, thời gian dần qua, cô cảm giác hoàn cảnh chung quanh dường như có chút vặn vẹo, giống như từ từ nhạt đi, đây là chuyện gì xảy ra?


Đang lúc suy tư, cô phảng phất nghe được tiếng của Tiểu Ảnh, lúc có lúc không, dường như từ chỗ rất xa truyền đến.


Ngữ Điệp tập trung lắng nghe, giống như đang gọi cô tỉnh lại, tỉnh dậy? Cô không phải đang tỉnh sao? Chẳng lẽ... bây giờ cô đang nằm mơ?


Còn không hiểu rõ ràng, đột nhiên cô cảm thấy một hồi trời đất lật chuyển, bỗng nhiên mở mắt ra, phát hiện mình đứng ở trong hội quán mỹ thuật, còn chưa kịp mở miệng hỏi Ôn Dao ở trước mặt, chợt nghe đến trong đầu truyền đến tiếng hừ lạnh.


Tiểu Ảnh!


Vấn đề bên này được giải quyết, bên kia đa phần mọi người cũng đều tỉnh lại, ngoại trừ một ít người vừa mới đầu chết trong mộng cảnh, những người khác không có trở ngại gì.


Toàn bộ hội quán mỹ thuật xôn xao hẳn lên, tất cả mọi người đều không hiểu chuyện gì xảy ra, đều nhỏ giọng bàn luận.


Tăng Hoa Huy nhíu mày nhìn xem Ôn Minh đang ngồi xếp bằng trước mặt hắn, vừa rồi Ôn Minh đã giải thích một lần chuyện xảy ra lần này, cho nên... Tập thể bọn họ bị vây trong mộng cảnh rồi hả?


Ngẫm lại không khỏi hoảng sợ một trận, nếu như không phải có người trước mặt này, nhiệm vụ lần này của bọn họ có khả năng toàn quân bị diệt rồi, không hổ là người tư lệnh coi trọng!


Bị Tăng Hoa Huy dùng ánh mắt khâm phục chăm chú nhìn, trên mặt Ôn Minh vẫn vân đạm phong khinh, trong lòng vẫn không khỏi cười khổ.


Nếu có thể, đương nhiên cậu không muốn chiếm công lao của em gái, tuy cậu không biết làm sao Dao Dao ra khỏi mộng cảnh đi giết con Zombie kia, nhưng ít nhất nói rõ thực lực của con bé không kém.


Nhưng bây giờ Dao Dao còn quá nhỏ, có được thực lực không hợp tuổi, ngoại trừ bị bên ngoài lôi kéo coi trọng, hơn nữa là muốn đối mặt với âm mưu quỷ mị chỗ tối, căn cứ cũng không sóng êm gió lặng như nhìn thấy bên ngoài đâu đấy...


Tăng Hoa Huy cũng không rõ ràng lắm chuyện đã trải qua, Ôn Minh nói cũng có chút ít hàm hàm hồ hồ, nhưng hắn cũng không có miệt mài theo đuổi, một bởi vì mặt mũi tư lệnh, còn có cường giả đều không muốn người ngoài biết thủ đoạn của chính mình, hắn cũng không có ý định truy vấn căn nguyên vấn đề.


Xác định con Zombie khiến bọn họ lâm vào mộng cảnh đã chết, hơn nữa nơi bệnh viện kia vốn không còn nguy hiểm gì nữa, Tăng Hoa Huy quyết định tiếp tục nhiệm vụ.


Thi thể chiến hữu chết đi bị dị năng giả hệ hỏa hoả táng, mỗi người lấy một ít tro cốt mang về căn cứ, phần tro cốt còn lại bị vùi ở bên ngoài đất đai ngoài kia.


Tăng Hoa Huy mang theo nhóm chiến sĩ khác cúi chào về phía ngôi mộ nhỏ kia, trên mặt của mỗi người đều mang theo nghiêm túc và trang trọng, không có người chảy nước mắt, lại có thể cảm nhận được một cỗ bi thương hào khí.


Sau khi tận thế tiến đến, bọn họ đã có giác ngộ bất cứ lúc nào cũng có thể hy sinh, sợ hãi không? Đương nhiên sợ đấy, nhưng ngẫm lại phía sau mình còn có nhiều người tay không tấc sắt như vậy, ngẫm lại người thân của mình, như vậy bọn hắn làm tất cả đều đáng giá đấy...


Tăng Hoa Huy nghỉ ngơi và hồi phục tốt đội ngũ, hạ lệnh tiếp tục xuất phát.


Không ít dị năng giả có ý kiến đối với việc này, tuy nghe nói Zombie lợi hại đã bị tiêu diệt, nhưng ai biết còn có gì đó lợi hại hơn đang chờ bọn hắn hay không? Bọn hắn cũng không muốn không công đi chịu chết, không phát hiện còn chưa đến bệnh viện lại không hiểu thấu chết nhiều người như vậy.


Lần này Tăng Hoa Huy cũng không dễ nói chuyện như vậy, còn chưa tới đạt đến mục đích binh lính dưới tay mình đã hao tổn không ít, hiện trong lòng của hắn còn tản ra lửa.


Trực tiếp trấn áp dị năng giả dẫn đầu nháo sự, đồng thời ra lời nói, không đi có thể, vậy sau này cũng đừng nghĩ tiến vào cổng lớn căn cứ.


Cộng thêm tiểu đội dị năng khác có mắt không tròng, trận khôi hài này thật lâu liền đã xong, bọn hắn lên đường lần nữa.


Ôn Minh vừa lái xe vừa nghĩ làm sao giải thích cùng Dao Dao chuyện đoạt công lao của cô, trước đó cậu đã nói bàn khẩu cung tốt với đội viên khác, bây giờ phải nói rõ cùng em gái.


Ai, tuy là vì tốt cho cô, nhưng đoạt đồ của em gái, Ôn Minh vẫn cảm thấy rất mất mặt nha, không mở miệng được à!


Nhìn ra Ôn Minh mấy lần muốn nói lại thôi, Ôn Dao tùy ý mở miệng nói: "Em không

Bình Luận (0)
Comment