Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 105

Edit: Dật Phong

Beta: Yến Phi Ly

Lốp xe bị ăn mòn mất hai cái, hơn nữa bình xăng bị rò rỉ đã không thể dùng tiếp nữa, mọi người không thể không đi bộ trở về căn cứ.

Tuy mỗi người đều được phân hai viên tinh hạch và da của cóc biến dị nhưng so với tổn thất thì có thể nói là bé nhỏ không đáng kể. Đối với một đám người sống sót vốn là lâm thời lập nhóm không có thế lực nào chống lưng, mất đi một chiếc ô tô có thể thay cho đi bộ và mấy chục lít xăng thì không khác gì bọn họ mất đi một nửa khả năng sinh tồn. Vì thế trên đường trở về, không khí xung quanh đám người cực kỳ u ám, cho dù là Dư Kiến Quân thích nói chuyện nhất cũng yên tĩnh, mà Trương Duệ Dương và Ngô Tử Nhiên sau khi khóc to, trên lông mi còn đọng lại giọt nước li ti rốt cục lực chú ý của hai đứa cũng bị dời đi.

Lý Mộ Nhiên cảm giác lưng đã đau đến chết lặng, giống như Phó Đam nói, không còn cảm giác, cho nên cô cũng không hé răng để tránh dọa đến mấy đứa nhỏ. Còn về những người khác, họ cũng nhìn thấy nhưng chuyện sau khi chiến đấu với động vật biến dị rồi bị thương đã là chuyện bình thường, căn bản sẽ không ngạc nhiên rồi gây ồn ào.

“Rõ ràng là cóc ăn côn trùng, vì sao Ú Ú nhà chúng ta còn mạnh hơn bọn nó nhỉ?” Trong lúc đi, Lý Viễn Trác vốn vẫn luôn yên lặng đột nhiên lại hỏi một câu như vậy khiến người lớn nghe được cũng không biết trả lời thế nào.

Nếu như là bình thường, Trương Duệ Dương khẳng định sẽ rất vui vẻ tìm hiểu vấn đề này, nhưng lúc này lại ủ rũ cúi đầu không lên nổi tinh thần. Lý Mộ Nhiên mặc dù đau lòng nhưng lại cứng rắn không an ủi, cô hy vọng qua lần này, nhóc có thể hiểu được nhóc không chỉ có một mình, hành vi của nhóc có thể sẽ ảnh hưởng đến những người xung quanh, cũng bởi vậy phải học được việc suy nghĩ kĩ trước khi làm mà không phải như lần này cứ thế xông lên, cho dù điều đó xuất phát từ lòng tốt. Nếu nói cho một đứa trẻ năm tuổi về đạo lí ấy nó chắc chắn sẽ không hiểu, chỉ có thể lấy trải nghiệm thực tế buộc nó tự hiểu ra. Tận thế tràn đầy nguy hiểm, sẽ không bởi vì còn nhỏ mà được ưu ái.

“Bởi vì Ú Ú màu đen đó.” Ngô Tử Nhiên khịt cái mũi còn đỏ ửng, trả lời chắc chắn như đinh đóng cột.

“Liên quan gì đến màu đen?” Lý Viễn Trác khó hiểu.

“Bởi vì màu đen nên cóc không nhìn thấy.” Ngô Tử Nhiên rất đắc ý vì mình thông minh hơn người khác, có thể nghĩ đến như vậy.

“….” Lý Viễn Trác lần thứ hai xác định cấu tạo não bộ của phái nữ vô cùng kỳ quái.

Nghe hai đứa ngây ngô cãi nhau, tâm tình Lý Mộ Nhiên dần dần bình tĩnh trở lại, không khỏi hồi tưởng lại câu nói kì quái lúc trước của Qủy Bệnh ở trên xe.

Nếu là cô, tôi sẽ vứt bỏ thứ này! ‘Thứ’ mà gã nói chẳng lẽ là Ú Ú? Hay là Dương Dương? Làm sao gã biết Ú Ú có thể khắc chế cóc biến dị? Hay là có ý gì khác? Cô ngẩng đầu tìm kiếm bốn phía, cuối cùng thấy được người đàn ông đó đi sau cùng, sắc mặt của gã còn kém hơn lúc mới xuất phát, một bộ lung lay sắp ngã gió thổi sẽ nghiêng, hoàn toàn không còn sự nhanh nhẹn dũng mãnh như lúc đấu với cóc biến dị lúc nãy nữa. Người này… thật sự rất kỳ quái!

***

Ngày hôm nay, trên 80% đội ngũ ra ngoài săn bắn hoặc làm nhiệm vụ đều bị tập kích do động vật biến dị hoặc là đàn zombie, có một đội thậm chí khi đang săn zombie gần một thị trấn thì bị đàn zombie đột nhiên lao đến đuổi cho chạy trối chết, suýt chút nữa bị diệt toàn bộ.

Bấy giờ nhịp sống sinh hoạt trong căn cứ đã dần dần ổn định, cho dù mỗi ngày phải mạo hiểm ra ngoài kiếm tinh hạch và thức ăn, đó cũng là tự thân lựa chọn vì muốn sống. Đối với bọn họ mà nói, một dặm xung quanh căn cứ là tuyệt đối an toàn, nếu không những người sống sót không đủ điểm để đi vào cũng không dám dựng lều ngay ngoài căn cứ để cư trú. Cũng bởi vì như thế, khi tin tức các đội ra ngoài liên tục bị tập kích truyền về, lập tức khiến quản lí căn cứ chú ý và cũng làm cho nhóm người sống sót bắt đầu hoảng loạn.

“Xảy ra chuyện gì? Không phải phái người đúng giờ dọn dẹp rồi sao, vì sao lại xuất hiện tình huống này?” Người đàn ông đứng bên cửa sổ gỗ khắc hoa, khuôn mặt lạnh lẽo, ánh mắt âm trầm nhìn khoảnh sân trống rỗng bên ngoài không có bất cứ màu xanh nào, bóng tối kéo dài xua đi màu trắng của tuyết. Sau lưng y, cách hai bước chân, một thanh niên hơn hai mươi tuổi mặc áo bành tô đen, thân hình thẳng tắp đứng khoanh tay, vẻ mặt cung kính.

“Quả thật có phái người định kỳ dọn dẹp, nhưng bởi vì diện tích rất rộng không có cách nào có thể cách ly hoàn toàn, động vật biến dị và zombie thỉnh thoảng xông tới là bình thường. Trên thực tế, chuyện đoàn xe bị tập kích mỗi ngày đều có, chỉ là phần lớn đều phát sinh rải rác, hơn nữa lực công kích không mạnh cho nên không gây chú ý. Còn chuyện tập kích đồng loạt như lần này quả thật là hiếm thấy, tôi đã phái người đi thăm dò, tin tưởng rất nhanh sẽ có đáp án thuyết phục.” Thanh niên trả lời.

Người đàn ông hừ lạnh một tiếng, giọng không vui “Đây là chức trách của cậu, người khác có thể không chú ý nhưng cậu thì không thể. Bất kể là nguyên nhân gì, việc này phải lập tức xử lý.” Nói đến đây, y dừng lại, tuyên bố mệnh lệnh “Cậu đi phát lệnh, từ ngày mai trở đi phái ra bốn tổ dị năng lái xe luân phiên tuần tra trong phạm vi 50 km2, cần phải dọn dẹp sạch sẽ những nguy hiểm tiềm ẩn.”

“Nhưng mà…” Thanh niên lộ ra vẻ khó xử, còn muốn nói điều gì thì lại bị cắt ngang không lưu tình.

“Không nhưng nhị gì cả, nếu ngay cả xung quanh căn cứ cũng không yên ổn, chúng ta dùng cái gì cam đoan với người sống sót trong căn cứ Đông Châu rằng cái chốn này vẫn còn an toàn? Thật vất vả mới bình ổn được lòng người, giờ phải giải quyết dứt khoát.” Giọng nói của người đàn ông như sắt đá mạnh mẽ vang dội, không cho phản bác.

Thanh niên nghe vậy, nét do dự trên mặt mất đi, thần sắc trịnh trọng đáp “Vâng.” Nói xong liền rời đi triệu tập mọi người phân phối nhiệm vụ.

“Khoan đã.” Ngay khi thanh niên sắp đi tới cửa, người đàn ông đột nhiên gọi anh lại, xoay người, khuôn mặt bình thường lộ ra dưới ánh đèn, nhưng cái mũi cao thẳng, đôi mắt sâu thẳm như hồ nước lạnh cùng với khí thế mơ hồ trên người lại làm cho y có một loại mị lực độc đáo của đàn ông thành thục, đối với đại đa số phái nữ thì đó là lực hấp dẫn khó có thể nói rõ.

Thanh niên dừng bước chân, quay đầu lại chờ y căn dặn.

“Tình huống Tống Nghiễn thế nào?” Người đàn ông hỏi.

“Nghe nói, Tống Nghiễn đã sắp khỏi hẳn nhưng người của chúng ta cũng không nhìn thấy anh ta đi ra, trong khoảng thời gian này đoàn xe của anh ta cũng không nhận nhiệm vụ nào.” Thanh niên trần thuật lại tin tức mà anh thu được, không thêm thắt một chữ nào.

Ánh mắt người đàn ông híp lại, trong đó hiện lên vẻ nguy hiểm, rồi sau đó khóe môi nhếch lên, lộ ra nụ cười mang theo ý sâu xa.

“Cậu chuẩn bị một chút, ngày mai tôi muốn đích thân đi thăm cậu Tống.”

“Vâng.”

***

Lý Mộ Nhiên vô lực ngả người xuống giường, trong lòng uể oải khó chịu nói không nên lời. Vừa về tới căn cứ, ngay cả vết thương của mình còn chưa xử lí liền đi tìm Tống Nghiễn. Đáng tiếc dù cô cầu xin như thế nào cũng không được, đừng nói Tống Nghiễn mà ngay cả Tiêu Thắng cô cũng chưa nhìn thấy. Tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi thực sự xảy ra, cô vẫn cảm thấy khoảng cách địa vị khiến người ta tuyệt vọng. Đến khi bầu trời tối đen, cô mới không đợi được nữa mà quay về, nhìn thấy ánh mắt của mấy đứa nhỏ đứng ở cửa chờ cô từ mong đợi trở thành thất vọng, cô hận không thể giống như Trương Duệ Dương lúc sáng mà lớn tiếng khóc lên. Nhưng đối với cô, ngay cả cách giải tỏa đơn giản này cũng là một loại xa xỉ. Cô hiểu rất rõ, một khi cô sụp đổ, bọn nhỏ sẽ không còn hy vọng.

Tận thế đã gần được một năm, dược phẩm bởi vì không có phương thức bảo quản hợp lí, hơn nữa quá thời hạn hoặc vì nguyên nhân khác mà phần lớn đã không còn tác dụng, vì thế hiện tại dược phẩm còn dùng được còn quí giá hơn cả vàng bạc kim cương, người sống sót bình thường căn bản không có cơ hội dùng tới, có lòng nhưng không đủ sức, cho nên căn cứ cũng không thành lập khu chữa bệnh. Người sống sót sau khi bị thương hầu như đều tự cố gắng, nếu sống được thì coi như nhặt lại được mạng. Về phần người dị năng hệ trị liệu, ở bất cứ căn cứ nào đều là dạng tồn tại như quốc bảo. Người thường đừng nói là xin giúp đỡ, cho dù là gặp mặt cũng không thể được. Điều duy nhất đáng mừng chính là, sau khi trải qua hai đợt biến đổi lớn cho dù là người chưa thức tỉnh thì sức chống cự cùng với năng lực tự lành cũng mạnh hơn trước tận thế rất nhiều.

Có lẽ vận mệnh của Phó Đam đã được quyết định. Sống tiếp thì sẽ tàn tật, nếu không thể, mạng cũng không còn nữa.

Nghĩ đến đây, trái tim Lý Mộ Nhiên như bị bóp nghẹt, không có cách nào đi vào giấc ngủ. Không thức tỉnh dị năng đã bất hạnh lắm rồi, nếu còn tàn tật nữa thì phải tồn tại tiếp trong tận thế bằng cách nào đây, phải biết không phải ai cũng có thể tâm chí kiên định khó có thể bẻ gãy như Trương Dịch. Huống chi Phó Đam mới gần mười bốn tuổi, cuộc đời chỉ vừa mới bắt đầu.

Bọn nhỏ đều ngủ say, cho dù Trương Duệ Dương tiếp tục tự trách, Lý Viễn Trác và Ngô Tử Nhiên có đau lòng, lo lắng thay Phó Đam bao nhiêu đi nữa, dù sao cũng vẫn chỉ là trẻ con, ban ngày hoảng sợ, hãi hùng lại đi bộ mấy chục dặm nên giờ đã kiệt sức, vừa dính giường là ngủ say. Bởi vì vẫn luôn lo cho Phó Đam, Lý Mộ Nhiên ngay cả vết thương của mình cũng không để ý, lúc này nằm trong ổ chăn, lạnh lẽo lui đi, cảm giác đau đớn ùa tới, nóng rát như bị lột một tầng da rồi sau đó dùng kim đâm vào làm cho cô toát mồ hôi lạnh, không tự giác mà cắn chặt răng.

Mà ngay khi cô vì đau đớn khiến thần kinh bắt đầu hoảng hốt, cảm thấy như mình đang ở địa ngục, trong tai lại truyền đến tiếng nức nở nho nhỏ, trong đó còn có tiếng hít thở đầy đau đớn khi có khi không. Thanh âm kia rõ ràng rất nhỏ nhưng như là sấm sét khiến cô tức khắc tỉnh táo lại.

Nín thở yên lặng nghe trong chốc lát, xác định thanh âm là đến từ Phó Đam đang nằm một chỗ khác trong ổ chăn, cô chậm rãi thở nhẹ ra, vươn tay lau đi mồ hôi lạnh trên trán, cố hết sức mà chống đỡ cơ thể đứng dậy, vén chăn kín lại cho Trương Duệ Dương, sau đó mò mẫm đi tới.

“A Đam.” Cô ngồi vào bên giường, vươn tay tới khe chăn hở ra, nhẹ nhàng gọi.

Tiếng khóc nức nở phút chốc ngừng lại, thân thể trong chăn trở nên cứng ngắc nhưng cũng không đáp lại, trong phòng lập tức lại tĩnh lặng, tựa như trước đó chỉ là ảo giác của Lý Mộ Nhiên.

“A Đam.” Lý Mộ Nhiên thở dài, lại gọi “Làm sao vậy? Có phải vết thương đau lắm không?” Ngay cả cô cũng không chịu được thì huống chi là một đứa nhỏ.

Có thể là biết không thể giả vờ được nữa, trong chăn khẽ động đậy, thiếu niên ló đầu ra, trong phòng rất tối, cái gì cũng không nhìn thấy nhưng Lý Mộ Nhiên có thể dựa vào thính giác nhận biết được động tác của cậu.

“Chị Mộ Nhiên, đau…” Thiếu niên thấp giọng than thở, trong thanh âm mang theo giọng mũi nặng nề, còn có tiếng thút thít không kìm nén được. Nói chưa dứt lời, cậu liền ngừng lại, nhưng tiếng hít thở nặng nề lại cho thấy cậu đang cố gắng nhẫn nhịn. Tận thế khốc liệt đã dạy cho bọn nhỏ phải nhẫn nại và kiên cường.

Trong lòng Lý Mộ Nhiên vừa xót vừa thương, vươn tay nhẹ nhàng xoa đỉnh đầu cậu, dịu dàng an ủi “Ngủ đi, ngủ sẽ không đau nữa.” Khi nói ra lời này, cô không khỏi xấu hổ, càng cảm thấy mình vô dụng thế nào, nếu không sao lại khiến đứa nhỏ sống dựa vào mình phải đau đớn như thế.

Trong đêm tối tâm hồn con người luôn yếu ớt nhất, bởi vì cô dịu dàng vuốt ve, thiếu niên vẫn luôn chịu áp lực sợ hãi và mê mang giờ phút này bùng phát, cậu nhóc bỗng nhiên nhào vào trong lòng cô, không khống chế được mà khóc lên, lại còn lo lắng sẽ đánh thức em trai em gái mà cố gắng đè nén âm thanh, bởi vì nhẫn nhịn, thân thể càng run mạnh hơn.

“Chị Mộ Nhiên, em đau quá… hu hu hu… Em thật sự rất sợ… Em sợ, em không muốn biến thành người tàn tật…” Ban ngày còn có thể miễn cưỡng cười vui nhưng đối mặt với sự thật sắp tới, đừng nói là đứa trẻ cho dù là người thành niên cũng sẽ không thể chịu đựng được. Biểu hiện của cậu đã đủ tốt lắm rồi.

Cảm giác thân thể cao gầy trong ngực run rẩy khó có thể ngừng, Lý Mộ Nhiên chỉ cảm thấy ánh mắt chua xót không chịu nổi, cuối cùng nhịn không được rớt xuống nước mắt.

“Đừng sợ, chị Mộ Nhiên nhất định sẽ nghĩ cách chữa khỏi cho em, sẽ không để em biến thành tàn tật.” Thật lâu sau, cô thở sâu, vững vàng nói ra những lời giống như lời hứa hẹn.
Bình Luận (0)
Comment