Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 118

Edit : Dật Phong

Beta : Yến Phi Ly

Thêm hai người dị năng gia nhập, Kiều Dũng đương nhiên không có ý kiến gì, thậm chí còn vui vẻ chào đón. Hách Vĩ Minh sở hữu dị năng hệ băng với lực công kích rất mạnh, Nguyễn Phong chỉ là người dị năng hệ thổ bình thường nhưng khả năng sử dụng dị năng của anh ta lại vượt xa đám Hùng Hóa, đã đạt tới trình độ tụ đất thành đá, hoá đá thành mũi tên. Có thể nói, sự gia nhập của hai người khiến thực lực toàn đội lại tăng thêm một bậc.

Hai chiếc xe thẳng hướng đông nam, khi đến Hàm Trạch họ không vào thành phố mà trực tiếp đi lên đường cao tốc thông từ Hàm Trạch tới Vân Châu. Bởi con đường từ Bác Vệ tới Hàm Trạch thường có người qua lại nên coi như an toàn, nhưng cao tốc Hàm Vân đã bị rất nhiều thực vật biến dị xâm lấn, biến thành không khác gì rừng rậm. Hơn nữa trên đường thỉnh thoảng có động vật biến dị và zombie tập kích nên từ khi lên cao tốc Hàm Vân, tốc độ của mọi người liền chậm lại. Đến khi bầu trời tối đen vẫn chưa đi được quá 50 km. Cũng may họ không quá xui xẻo nên gặp phải những sinh vật biến dị khá bình thường, mọi người hợp lực tiêu diệt khá dễ dàng, chỉ là trì hoãn chút thời gian.

Trước khi trời tối, mọi người dừng chân ở một trạm nghỉ hoang tàn trên đường cao tốc, sau khi dọn sạch thực vật biến dị có tính công kích xong thì ngủ lại trong sảnh chính ở tầng một. Đáng tiếc là trong trạm nghỉ trừ đệm chăn ra thì dù là xăng hay đồ ăn đều đã bị vơ vét hết sạch, chắc hẳn việc này đã xảy ra trước trận mưa lớn.

Một đêm an toàn, hôm sau từ tờ mờ sáng, hai chiếc xe liền xuất phát. Sáng sớm đã gặp hai lượt tấn công từ đàn zombie ven đường và năm con động vật biến dị có hình dáng gớm ghiếc, còn phải dọn dẹp thực vật biến dị chắn ngang đường mà tốc độ di chuyển của nó lại chậm rì như ốc sên bò. Đến giữa trưa dừng lại tại một chỗ trống trải, lấy bạt phủ thành một không gian kín, nhóm bếp lò ở bên trong, chuẩn bị nấu hai nồi canh nóng để mọi người ăn kèm với bánh bột ngô và cũng để làm ấm người.

Vì tiết kiệm xăng, xe Suv của Nguyễn Phong không mở điều hòa, độ ấm bên trong chỉ hơn bên ngoài một chút, từ lúc dừng xe giết động vật biến dị một ngày trước, Nam Thiệu và Trương Dịch đã xuống xe, để lão Dư, chị Hoa và nhóc Hoắc Duệ tám tuổi ngồi trong xe, nhưng chị Hoa lại bảo người đeo mắt kính lên ngồi. Mắt kính rất yếu, không bằng cả lão Dư hay chị, cũng không biết cậu ta làm thế nào sống đến hiện tại. Theo nguyên tắc khôn sống mống chết trong mạt thế, từ lần đầu tiên thiên tai, với thể chất của cậu thì đã nên biến thành zombie. Nhưng cậu lại vẫn còn sống, tuy không thức tỉnh dị năng nhưng có thể suýt soát vượt qua mỗi kiếp nạn, khiến người ta không thể không khen một tiếng kỳ tích, cũng khen một câu may mắn.

Về phần Hoắc Duệ, khi tận thế xảy ra thì nhóc đang ở nhà bà nội, bà nội biến thành zombie còn nhóc thì sống, một mình ngơ ngác mà chạy ra bên ngoài, bị chị Hoa cùng thôn nhìn thấy, từ đó cưu mang nhóc. Cha mẹ nhóc ở thủ đô, đến giờ cũng không biết thế nào. Bởi vì trong tên nhóc có một chữ Duệ, đồng âm với Duệ trong Duệ Dương và tuổi cũng còn nhỏ, thế cho nên mỗi lần nhìn đến nhóc, Trương Dịch đều sẽ nghĩ tới con trai nhà mình, đau lòng lo sợ đồng thời cũng vô cùng quan tâm, chỉ hy vọng người bên ngoài gặp được tiểu Dương Dương cũng sẽ chăm sóc cho thằng bé thêm một chút.

Trong đoàn số lượng người thường chiếm gần một nửa, cho dù người dị năng, biến dị có thể chống đỡ cũng không thể không để ý quan tâm người thường. Xe tải và Suv đã sớm thay đổi thứ tự chạy, dù thế nào xe tải mở đường đều sẽ dũng mãnh tin cậy hơn. Lúc này hai xe dừng cách năm sáu mét trên cao tốc, mọi người đều xuống xe, trừ nhóm lửa nấu canh, những người còn lại vừa đi xung quanh hoạt động làm ấm cơ thể lạnh cóng, vừa tuần tra cảnh giới.

“Bên kia là chỗ nào?” Trương Dịch đột nhiên chỉ vào bên phải hỏi. Bên ngoài dải phân cách đường cao tốc hóa ra còn có một khoảng đất rộng lớn, lúc này bị tầng tầng cây cối màu tím chen lấn, khiến người ta không khỏi nghĩ đến hoa oải hương ở vùng Provence miền nam nước Pháp, chỉ là cây cối trước mắt cao hơn cũng mọc dầy hơn. Cảnh như vậy đương nhiên là đẹp, hoặc là nói, thực vật sau tận thế mọc lên đều rất đẹp, nhưng sẽ không có ai có tâm tư đi thưởng thức hay thậm chí nghĩ đến lời khen ngợi hoa mỹ. Trương Dịch không phải đang chỉ đám cây màu tím này, mà là vượt qua cánh đồng tím bát ngát thấp thoáng bóng một khu trại ẩn nấp trong dãy núi đá, ước tính khoảng cách với đường cao tốc tầm gần một ngàn năm trăm mét. Trên đường đến tận đây, các kiến trúc hai bên đường cũng không ít, sở dĩ Trương Dịch hỏi như vậy là bởi vì vừa rồi anh mơ hồ nhìn thấy bóng người đi lại trên khu trại kia.

Nam Thiệu đứng ở bên cạnh chăm chú quan sát một lúc lâu, không chắc chắn nói “Tôi nhớ Trung Châu có khu tụ cư của người dân tộc Yết, có thể chính là nơi này.”

“Trại Đại Yết ở Sơn Nam, chỗ này là trại Tiểu Yết. Nhưng nếu nói tới truyền thống dân tộc, Đại Yết đã bị du nhập văn hóa Hán rất nhiều, Tiểu Yết lại được bảo tồn rất tốt và cũng thần bí hơn, nó gần như không chào đón người ngoài tiến vào.” Hách Vĩ Minh nghe được bọn họ nói chuyện, vội vàng bu lại. Anh ta là người Hàm Trạch nên rất quen thuộc mọi việc quanh đây.

Trong ấn tượng của hầu hết mọi người, người Yết là dân tộc hung hãn, mạnh bạo, đã từng có thời sự đưa tin một thanh niên người Yết thi lên đại học, bởi vì thói quen sinh hoạt mà bị bạn chung phòng cười nhạo, kết quả vào ban đêm người bạn cười nhạo kia đã bị cậu ta dùng dao sừng trâu đâm chết trên giường, máu tươi từ trên giường chảy xuống sàn nhà, loang thành một vũng lớn. Có lẽ không phải tất cả người Yết đều như vậy nhưng chuyện này lại khiến mọi người kiêng kị hơn với người dân tộc Yết, dù là việc buôn bán hay là chuyện khác cần tiếp xúc đều sẽ hết sức cẩn thận.

“Cậu đến đó rồi hả?” Trương Dịch quay đầu nhìn về phía Hách Vĩ Minh, hỏi.

Hách Vĩ  Minh lắc đầu, có chút bất đắc dĩ nói “Sao có thể, thực ra có một lần thừa dịp người Yết ăn tết nên suýt nữa tôi với thằng bạn trốn vào được, nhưng cuối cùng vẫn bị chặn lại bên ngoài. Những người của trại Tiểu Yết này mẹ nó không chịu nói chuyện tử tế gì cả.” Giọng nói có vẻ vừa tiếc vừa hận.

“Có đường đến đó từ đây không?” Nam Thiệu biết Trương Dịch chú ý thấy có người, muốn đi xem có tin tức đám Trương Duệ Dương hay không, cho nên trực tiếp hỏi.

“Có đấy, nhưng phải quay lại khoảng 5-6 km, ở đó có một con đường đi xuống. Theo đường đó đi khoảng mười phút thôi là đến.” Hách Vĩ Minh vừa nói vừa vung tay chỉ.

“Chúng ta đi…” Nam Thiệu đang muốn trực tiếp đi điều tra thử, lại bị Trương Dịch cắt ngang.

“Thôi, bây giờ không tiện. Đợi ổn định chúng ta sẽ đi, nói không chừng đấy chỉ còn là zombie.” Trong lòng anh tất nhiên là không muốn chờ dù chỉ một phút, nhưng trong đội có nhiều người với sức chiến đấu yếu, anh cũng không thể ích kỷ không quan tâm.

Nam Thiệu còn muốn khuyên tiếp, bên kia đã nấu xong canh, gọi bọn họ qua. Chờ ăn xong, mọi người đều thấy thân thể ấm áp hơn nhiêug, liền thu dọn đồ đạc tiếp tục xuất phát. Nam Thiệu vốn đang định đến trại Tiểu Yết thám thính, nhưng thấy Trương Dịch kiên quyết, chỉ có thể tạm thời bỏ qua. Kỳ thật hắn cũng không cho rằng khu trại gần như bị thực vật biến dị chiếm trọn kia còn người sống, chẳng qua là vì Trương Dịch, hắn mới có thể tính toán đi một chuyến mà thôi.

Bọn họ không biết là, khi họ nhìn về phía trại Tiểu Yết ở xa kia, trong cái chuồng u ám vốn để nuôi heo của trại đang dùng xích sắt xích một đám gọi là ‘thịt heo người’, mà trong đó có ba gương mặt quen thuộc, chẳng qua vẻ mặt cũng chết lặng như những người khác, sắc mặt xanh tím, nếu không phải thân thể bị lạnh phát run, con mắt thỉnh thoảng chuyển động một chút thì chẳng khác zombie bao nhiêu.

Bốn phía chuồng bị đá chắn kín, phía trên là nơi người ở, mỗi người đều bị xích sắt khóa cổ chân, muốn chạy trốn quả thực là không có khả năng. Đúng lúc này cửa mở, một chút ánh sáng mờ mờ từ trên rọi xuống, một chậu thực vật biến dị nấu chín được đổ vào máng heo, sau đó cạch một tiếng, tấm ván gỗ phía trên lại bị đóng chặt. Trong chuồng trở về khung cảnh âm u, mà những người hoặc ngồi hoặc nằm vốn không nhúc nhích kia lại bắt đầu cử động, trong tiếng va chạm loảng xoảng của xích sắt, như sói đói săn mồi nhào về phía máng heo, không sợ nóng mà tranh đoạt từng miếng thực vật biến dị.

Thân thể Mập Mạp phúc hậu có vẻ còn béo hơn trước, chẳng qua quần áo trên người rách rưới dính đầy vết máu, phần da thịt hở ra lại gồ ghề, như là đã từng bị khoét đi vậy. Cho dù như thế, động tác của y vẫn rất linh hoạt, rất nhanh đã cướp được thức ăn. Mà hai người trông có vẻ xanh xao vàng vọt khác, cũng không thua y, mỗi người cũng cướp được mấy miếng thức ăn nóng hôi hổi. Ba người tụ tập lại, hai người đề phòng những kẻ khác, Mập Mạp thì nhét miếng thức ăn sũng nước trong tay vào miệng người nằm trên mặt đất “Mau ăn! Mau ăn!” Cũng không quan tâm có khiến người ta nghẹn hay không.

Đến miếng thứ ba, người nọ lắc đầu không chịu há miệng nữa, Mập Mạp và hai người kia góp đống thức ăn lại rồi chia đều, cuối cùng thừa một miếng thì tự y ăn. Trong bóng tối thỉnh thoảng vang lên tiếng ho do bị nghẹn nhưng không ai ăn chậm lại. Thực vật biến dị chua chát khó nuốt, nhưng vào miệng bọn họ lại như món ngon mĩ vị, cuối cùng ngay cả nước dính trên ngón tay cũng liếm sạch.

“Anh Béo, chị Từ bị sốt rồi, chị ấy sẽ chết sao?” Trong đó, một thiếu niên tầm mười lăm mười sáu tuổi mở miệng hỏi, giọng nói mơ hồ mang theo lo lắng. Cậu nói rất nhỏ, chỉ có hai người bên cạnh nghe được rõ ràng.

“Thôi đi, trẻ con biết gì mà nói? Bạo lực như cô ta thì Diêm Vương cũng không dám bắt đâu.” Mập Mạp liên tục xua tay, tựa như muốn xua đi điềm xấu mà thiếu niên nói, nhưng một lát sau, y vẫn lo lắng nói với một người thanh niên khác “Hay là… hòa thượng, cậu niệm kinh gì đó cho cô ấy đi.”

Thanh niên vừa định đáp ứng, Mập Mạp vốn đang vươn tay thử nhiệt độ người nằm trên mặt đất, mặt đột nhiên bị lãnh trọn một cái tát, một giọng nói khàn khàn yếu ớt lại khiến người ta cảm thấy quyết đoán vang lên trong bóng tối “Cút!”

Một cái tát này cũng không mạnh, cho nên Mập Mạp không thèm để ý, thấy đối phương còn có sức đánh người, không khỏi bớt lo lắng đi một nửa, miệng lại uy hiếp “Cô mà không khỏi, anh đây sẽ bảo hòa thượng niệm kinh cầu siêu cho.”

Thanh niên bên cạnh hợp thời mà niệm câu ‘A di đà phật’, chọc cho cô gái trên mặt đất tức đến ho khan, lại không nói gì, dù sao cũng biết bọn họ có ý tốt. Mập Mạp lặng yên thở dài, nâng cô khỏi nền đất, đặt cô nằm trong lồng ngực vừa mềm vừa ấm của mình, thiếu niên và hòa thượng nhích lại gần, bốn người chen chúc một chỗ, miễn cưỡng chống được sự lạnh lẽo trong chuồng.

Ba người này chính là cục thịt Trần, hòa thượng Giới Sân và thiếu niên Bùi Viễn, cô gái đang bị sốt kia tên là Từ Tịnh. Lúc trước bởi vì bọn họ phải gặp rừng rắn mà thất lạc với đám Kiều Dũng, sau lại bị chim chuột đuổi đến cùng đường, là Từ Tịnh cứu bọn họ. Từ Tịnh không phải người dị năng, nhưng lái Hummer và mang theo rất nhiều súng đạn, một loạt xả súng ngầu level max liền giết sạch đám chim đang truy kích bọn họ. Về phần vì sao một cô gái lại đi một mình, cô không nói những người khác cũng không thể nào biết được. Bọn họ vốn muốn đi Bác Vệ, đáng tiếc Từ Tịnh không biết đường, ma xui quỷ khiến ra sao lại đi qua Hàm Trạch, lạc vào trại của lũ man rợ này. Lúc ấy nhìn thấy nhiều người sống sót, bọn họ còn rất vui vẻ, ai ngờ ăn xong một bữa cơm liền biến thành ‘thịt heo’ của người ta. Không chỉ phải giúp bọn họ thử ăn thực vật biến dị, cứ cách một khoảng thời gian còn bị cắt một miếng thịt trên người cho bọn họ cải thiện thức ăn. Từ Tịnh là một người kiêu ngạo, bị đối xử như heo đương nhiên không chịu ăn gì, lại bị cắt thịt, tức giận đan xen thế rồi đột nhiên ngã bệnh. Nếu không phải ba người chăm sóc chỉ sợ cô đã chết rồi.

Bọn họ đương nhiên cũng muốn trốn, chẳng qua xích sắt trên chân rất khó phá hỏng, chứ đừng nói đến còn phải đi qua chỗ ở của đám người Yết bên trên, cho nên chỉ có thể giả bộ yên lặng như những người khác, chờ cơ hội trốn thoát.
Bình Luận (0)
Comment