*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: TiTan
Beta: Yến Phi Ly
Hai giờ sau, trong trung tâm tầng ngầm số hai được bảo vệ cẩn mật của viện nghiên cứu thuộc căn cứ Đông Châu, một nam một nữ xuất hiện không một tiếng động. Ba nghiên cứu viên của tổ chức đang hết sức chăm chú thao tác dụng cụ thí nghiệm các mẫu máu hoặc bộ phận đặc thù lấy từ sinh vật biến dị áp dụng trên người phát hiện có biến, đang muốn quay đầu thì cảm giác được cổ chợt lạnh, cảm giác đau chưa kịp sinh ra đã ngã xuống sàn.
Tống Nghiễn không phí thời gian đi nhặt dao nhỏ được chế tác lâm thời, để Lý Mộ Nhiên dùng tinh thần lực kiểm soát tình huống chung quanh, còn mình đến trước camera đánh ra một luồng lôi điện cao thế men theo dây điện tiêu hủy toàn bộ thiết bị theo dõi. Luồng điện lan đến phá hủy nguồn điện trung tâm làm cả viện nghiên cứu hoảng loạn rơi vào bóng tối, Lý Mộ Nhiên và Tống Nghiễn nắm chặt thời gian thay áo khoác dài trắng của nghiên cứu viên.
Nhìn đầu tóc lộn xộn và khuôn mặt lem nhem không nhìn rõ màu da đối lập hẳn với áo blouse trắng trên người Lý Mộ Nhiên, lông mày hắn nhíu lại khó chịu cố không để ý, quay đầu nghiên cứu cách thao tác dụng cụ.
Lý Mộ Nhiên không chú ý tới biểu tình thay đổi rất nhỏ của hắn, phần lớn tinh thần phóng ra bên ngoài. Sau giấc ngủ hai tiếng, tinh thần lực của cô khôi phục được không ít, trừ lần vừa rồi mang Tống Nghiễn quay lại còn có thể sử dụng dị năng thêm một lần. Dù vậy thì trở lại cái nơi làm người ta không thoải mái này vẫn cứ khiến cô cảm thấy thần kinh cả người đều căng chặt.
Hơn hai giờ sau tiếng cảnh báo chói tai thứ nhất vang khắp tầng ngầm viện nghiên cứu, Tống Nghiễn tìm được cách mở ra lồng sắt cầm tù động vật biến dị. Viện nghiên cứu trừ canh gác nghiêm ngặt bên ngoài thì những mặt khác đều là nhằm vào thành viên bên trong viện nghiên cứu để thiết kế, cho nên các dụng cụ thí nghiệm cũng không cố tình làm phức tạp, tuy rằng yêu cầu có vân tay để mở ra, nhưng dưới tình huống bây giờ cửa này đã bị mở, chỉ cần hiểu các chữ ngoại ngữ viết tắt, thông qua dấu vết thao tác để lại bên trên vẫn có thể mò ra phương pháp sử dụng đơn giản.
Trong khi Tống Nghiễn nhanh chóng mở các lồng sắt, Lý Mộ Nhiên xác định bọn người cách họ gần nhất cũng phải vài cửa nữa thì vội quơ mấy cuốn sổ ghi chép và bút vào ba lô. Không phải vì lúc trước Tống Nghiễn yêu cầu cô tìm giấy bút, muốn tìm chúng quá đơn giản, chỉ cần có thể bình an trở về chạy qua cái chợ nào đấy là có thể tìm được cả đống. Cô nghĩ trên những cuốn sổ ghi chép này có khi lại có thứ gì quan trọng, mang về để những người khác “tham mưu”. Mà Tống Nghiễn càng dứt khoát, trực tiếp ngắt nguồn điện trong phòng, sau đó lợi dụng dị năng hệ kim phá hư dụng cụ gỡ xuống chip tồn trữ, nhét vào trong tay Lý Mộ Nhiên. Từ lúc xuất hiện trong phòng đến lúc phá xong không hơn hai phút, hoàn toàn không cho hệ thống cơ hội kích hoạt tấn công hoặc tự hủy, làm Lý Mộ Nhiên xem đếnhìn màn trợn mắt há mồm.
Rầm! Toàn bộ viện nghiên cứu dường như đều chấn động, không đợi người ta nghĩ gì, lại rầm một tiếng động đất nữa.
“Động vật biến dị tông cửa!” Lý Mộ Nhiên dùng tinh thần lực tra xét nói “Thực vật hình như cũng bắt đầu lớn lên.” Giọng điệu cô thực bình tĩnh, nhưng trong lòng lại không.
Lầu hai có khoảng mười mấy loại động vật biến dị, Lý Mộ Nhiên đã từng nhìn thấy mấy con, sức chiến đấu đều cực kỳ đáng sợ. Trong đó có một con hồi trước lúc mưa to cô và mấy người Nam Thiệu và Trương Dịch gặp được, chính là con quái vật nửa khỉ nửa người có cánh không da lông, chẳng qua lần đó Lý Mộ Nhiên không nhìn thấy, cho nên không biết. Mà quái vật khỉ giữa một đám động vật biến dị cuồng bạo cũng chỉ là hạng bình thường, có thể thấy được thực lực khủng bố của viện nghiên cứu. Không biết bọn họ dùng vật liệu gì làm lồng sắt mà có thể nhốt đám sinh vật biến dị với lực phá hoại khổng lồ này. Nếu có thể dùng loại vật liệu này chế tạo vũ khí, loài người sẽ có phần thắng lớn hơn trước sinh vật biến dị. Nhưng loại vật liệu này hiển nhiên cũng không nhiều, ít nhất cửa các phòng nghiên cứu không phải là kim loại có thể ngăn cản thú biến dị này. Lý Mộ Nhiên tra xét thấy đã có hai cửa bị phá hư, nghiên cứu viên không kịp chạy đã bị dị thú phẫn nộ trực tiếp xé thành mảnh nhỏ, nuốt vào bụng.
Khi năm nghiên cứu viên cầm tiêu bản vọt tới phòng điều khiển, cầu thang nối lầu một và lầu hai mở ra như dự đoán của Tống Nghiễn, hầu hết nhân viên nghiên cứu chạy lên trên, đan xen giữa bọn họ là cảnh vệ trang bị hạng nặng. Những cảnh vệ này lúc trước tìm Lý Mộ Nhiên và Tống Nghiễn ở lầu một cho nên tới đặc biệt đúng lúc.
“Em đứng phía sau tôi.” Nghe Lý Mộ Nhiên miêu tả xong, Tống Nghiễn quyết đoán nói, đồng thời hòa tan hai đống dụng cụ rách nát thành một khiên kim loại dày năm sáu cm che trước mặt hai người. Lúc này nếu bọn họ chạy ra ngoài nhất định đụng mặt với nghiên cứu viên chạy tới, còn không bằng chờ ở đây giữ sức.
Vừa chuẩn bị xong, cửa hai bên yên lặng hoạt động mở ra, ánh đèn trên đường đi tràn vào căn phòng tối đen vì nguồn điện bị hủy kèm theo lửa đạn liên tục phóng vào. Viên đạn bắn lên khiên kim loại của Tống Nghiễn làm phát ra âm thanh keng keng vang vọng nhưng không có một cái nào xuyên qua được. Lý Mộ Nhiên nắm chặt đao trong tay đứng sau lưng Tống Nghiễn, cô mới cao hơn một mét sáu chút đỉnh, hơn nữa trong mạt thế thiếu dinh dưỡng nên rất gầy ốm, cả người hoàn toàn được thân hình vạm vỡ như núi của Tống Nghiễn che lại. Không biết có phải vì bóng dáng Tống Nghiễn nhìn qua quá mức trấn tĩnh mà dù dưới tình huống đạn bay tứ phía, trong lòng cô vậy mà không cảm thấy lo lắng một chút nào.
Mà trong đạn lửa, Tống Nghiễn bỗng nhiên hét lớn một tiếng, dồn sức ném khiên kim loại ra hướng cửa, một tay túm Lý Mộ Nhiên, vọt đến sau đống dụng cụ. Khiên kim loại xoay tròn phi thẳng ra đám người đang hoảng loạn bắn đạn bên ngoài, hoa lửa văng khắp nơi, lại không dừng lại chút nào lượn một vòng bên ngoài. Một lát sau, tiếng kêu thảm thiết vang lên, rồi rầm một tiếng, khiên kim loại dừng trên mặt đất. Bốn phía nháy mắt im lặng, chỉ có tiếng động vật biến dị phẫn nộ kêu gào thỉnh thoảng vọng đến xa xa làm người ta thấy như không thật.
“Một tên còn sống, chân bị kẹt.” Lý Mộ Nhiên nói.
Chẳng qua chỉ trong nháy mắt, những nghiên cứu viên lúc đầu còn giơ súng tàn sát họ một tên bị ném bể sọ, hai tên bị tước cổ, còn có một tên bị đập thành thịt nát, tên còn sống dư lại kia mắt thấy cũng không sống nổi lâu nữa. Khiên kim loại dính đầy máu óc đỏ sền sệt lẳng lặng nằm trên mặt đất, cạnh bên sắc bén dưới ánh đèn lập loè ánh kim loại.
Từ lúc tiến vào đến bây giờ, chưa đến mười phút, tổng cộng đã chết tám người. Là tám người sống chứ không phải zombie. Trong lòng Lý Mộ Nhiên cảm thấy không thoải mái, nhưng không nói gì. Tống Nghiễn chưa cho cô cơ hội ra tay là vì quan tâm đến cô. Những người này có phải cũng bị bắt vào trong này làm hay không, nhà bọn họ còn có người già phụ nữ trẻ em dựa vào họ mới có thể sống sót hay không, đủ loại việc như thế, cô cũng không dám để chính mình nghĩ tới. Cô rất rõ ràng, đến bước này rồi không phải bọn họ chết thì sẽ là cô và Tống Nghiễn, kể cả những người sống sót bị bọn họ bắt đi làm thí nghiệm chết. Không có lựa chọn thứ ba.
“Cố đuổi kịp!” Tống Nghiễn kêu cô, dẫn đầu chạy ra phía ngoài, chạy qua chỗ tên nghiên cứu viên chân bị đè, thuận tay phi cho hắn một dao, giúp hắn đỡ khổ sở.
Lý Mộ Nhiên sớm đã dự đoán được hắn sẽ làm như vậy, bởi vậy chỉ có thể cứng đờ cổ guồng mạnh hai chân đi theo sau hắn, không dám nhìn tên nghiên cứu viên chết không nhắm mắt kia. Đổi lại là cô, cô cũng sẽ làm như vậy, cô không muốn bởi vì mềm lòng nhất thời mà để người ở phía sau có cơ hội cho bọn họ một viên đạn. Mọi chuyện đã bắt đầu, đồng tình thương hại không khỏi quá đỗi buồn cười.
Nếu là trước đây, Tống Nghiễn nhất định sẽ ghi tạc trong đầu bố cục sơ bộ viện nghiên cứu Lý Mộ Nhiên vẽ ra để tiện hành động cũng có thể tùy cơ ứng biến. Nhưng hắn bây giờ trí nhớ bị tổn thương nhẹ, những thứ ghi nhớ cũng có khả năng xuất hiện hỗn loạn, cho nên hắn chỉ có thể ỷ lại Lý Mộ Nhiên chỉ đường rồi quyết định bước tiếp theo đi như thế nào.
Đường thông đến tầng một chỉ có một cái, lúc này đã bị động vật biến dị và cảnh vệ võ trang xông tới ngăn chặn. Tống Nghiễn cũng không vội đi lên, mà mang Lý Mộ Nhiên đến cuối tầng hai, giải quyết toàn bộ nhân viên nghiên cứu lọt lưới.
“Thực vật biến dị lớn lên nhanh quá đã nhét đầy phòng thí nghiệm, chúng nó còn bò khắp tường lên đến trần, cả nóc nhà và mặt đất cũng bị ăn mòn nứt ra. Nếu chúng ta không đi nhanh, chỉ sợ sẽ bị vây ở chỗ này mất.” Vừa nỗ lực đuổi kịp Tống Nghiễn, Lý Mộ Nhiên vừa thở hồng hộc nói. “Còn có… Còn có sinh vật lai zombie phía dưới, có thể bị thả ra không ạ?”
Sức chiến đấu của nhân viên nghiên cứu phòng thí nghiệm cũng không cao, tuy rằng bọn họ cầm vũ khí hoặc có dị năng, nhưng trước mặt người đã trải qua trăm trận chiến như Tống Nghiễn căn bản không đáng kể, huống chi bên cạnh còn Lý Mộ Nhiên có năng lực tinh thần trinh sát phụ trợ. Thường là trước khi kịp phát hiện đã bị diệt trở tay không kịp. Nguyên nhân cũng vì Tống Nghiễn nhanh chóng ra tay khi đối phương còn chưa kịp phản ứng. Một khi đối phương có chuẩn bị, ưu thế dị năng của Lý Mộ Nhiên không còn thì cũng không thể chiếm lợi như vậy. Dù hắn có lôi kéo thủ hạ tới tấn công căn cứ cũng chỉ tổn hại đôi bên, ở chốn tận thế nguy hiểm này không khác gì tự tìm đường chết. Huống chi bởi vì hắn xảy ra chuyện, Lâm An tạm thời nắm quyền, sau khi trở về còn có nhiều phiền toái hơn để giải quyết, cứ trì hoãn thì không biết tình huống bên này lại phát sinh biến hóa gì, việc giải quyết viện nghiên cứu không nên để lâu, cho nên dù biết rõ phải mạo hiểm hắn vẫn kiên trì muốn làm.
Nghe Lý Mộ Nhiên nói, Tống Nghiễn trầm mặc một lát, sau đó bảo cô xem những động vật biến dị đó chạy đến đâu.
“Đã lên tầng một. Đều tản ra, chúng nó đuổi theo sau cảnh vệ và nghiên cứu viên… Phòng thí nghiệm không có người.” Vì để tra xét rõ ràng, Lý Mộ Nhiên ngừng lại, tay vịn ở cạnh tường, cong eo vừa nói vừa thở, nói đến câu cuối cùng trong giọng điệu mơ hồ chút mừng rỡ.
“Tầng hai còn người sống không?” Tống Nghiễn hỏi. Những nghiên cứu viên đó một người cũng không thể giữ, giữ lại chính là phiền toái, thứ bọn họ nghiên cứu rất khó không chọc người để mắt, đặc biệt là kẻ có dã tâm.
“Còn hai người, họ đã bị thực vật biến dị cuốn lấy… Á…” Lý Mộ Nhiên nói, chưa kịp sợ hãi vì những hình ảnh mình thấy liền cảm giác được eo bị nâng lên, tiếp theo được Tống Nghiễn khiêng lên vai. Vách tường hai bên đường đi lui dần về phía sau, nuốt gọn tiếng kinh hô của cô, cũng ném lại cành thực vật biến dị như ác ma vươn tới phía sau.
“Em quá chậm.” Tống Nghiễn đơn giản giải thích một câu. Không biết do thể năng hắn trước giờ vẫn tốt hay là kiêm biến dị tốc độ, tốc độ chạy thế mà không thua người biến dị tốc độ như Cục thịt Trần, có khi còn nhanh hơn.
Lý Mộ Nhiên bị khiêng hơi khó chịu, có chút không được tự nhiên, nhưng bây giờ thời gian là mạng sống, nhanh hơn một giây nhiều thêm một đường sống. Cô vốn dĩ đã cảm thấy theo không kịp Tống Nghiễn, đương nhiên lúc này sẽ không bởi vì mặt mũi hoặc xấu hổ mà giãy giụa giận dỗi, đơn giản dùng phần lớn tinh lực để tra xét tình huống chung quanh với lầu trên lầu dưới.