Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 184

Edit: Yến Phi ly

“Người có biệt hiệu này thì đâu mà chẳng có.” Tống Nghiễn dừng lại, đáp rất lãnh đạm, trong lòng hắn hơi không thoải mái, bởi thâm tâm cứ mờ mờ ảo ảo không thích Lý Mộ Nhiên nhắc tới những người đàn ông kia.

Trực giác cho cô biết tựa hồ Tống Nghiễn hoàn toàn không có hứng thú với việc mình nói, Lý Mộ Nhiên thức thời ngậm miệng, trong lòng lại âm thầm cân nhắc, quê nhà của cái anh Lục mập kia là Trung Châu, không biết có phải chính là người bạn kia của anh Trần hay không. Chẳng qua dù phải thì cô cũng đâu thể làm gì. Nghĩ đến đây, cô không khỏi cảm thấy uể oải, chỉ có thể tạm thời dứt bỏ chuyện này ra khỏi đầu.

Tống Nghiễn trầm mặc đi trước trong bóng đêm một đoạn đường, hắn bật lửa một lần nữa, dò xét trước sau một lượt, cuối cùng dừng lại nói: “Đến rồi.”

Lý Mộ Nhiên không phát hiện chỗ này khác biệt gì với nơi khác, mãi đến khi Tống Nghiễn bảo cô tra xem bên trên có người hay không, cô dùng tinh thần lực đi dò thì mới biết hóa ra ở trên là tầng hầm của một căn biệt thự. Không có người nhưng chất đầy đồ đạc, thức ăn và nhu yếu phẩm, đúng là cực kỳ đầy đủ.

“Có rất nhiều thứ…” Cô nuốt nước miếng, nhịn không được thốt lên, cảm thấy bụng giống như đang sôi sùng sục. Nói ra miệng mới phản ứng lại Tống Nghiễn không phải muốn hỏi điều này, vội vàng sửa lời: “Phía trên chúng ta là một tầng hầm, bên trong rất nhiều đồ, không có người, thế nhưng trong nhà có người ở, lúc này những người đó đang ăn cơm.” Bên ngoài trời đã tối, nhưng người có thể sống trong biệt thự tại căn cứ thủ đô dĩ nhiên không cần tiết kiệm chi tiêu giống người bình thường sớm đã lo trèo lên giường nghỉ ngơi.

Nghe được đáp án, Tống Nghiễn không chần chừ nữa, hắn dặn Lý Mộ Nhiên chờ ở bên dưới liền dựa vào mặt tường bò lên thật nhanh. Lý Mộ Nhiên kinh sợ, thầm nghĩ chẳng lẽ chủ nhiệm còn biết món võ thằn lằn leo tường trong truyền thuyết, thẳng đến khi cô cẩn thận xem xét mặt tường mới phát hiện trên đấy chằng chịt vết gồ ghề, như là lâu năm không được tu sửa cộng thêm hơi ẩm mà tạo nên tổn hại, nếu như không phải tận mắt nhìn đến thì ai mà nghĩ có thể leo lên từ đây cơ chứ.

Tống Nghiễn không để cô đợi quá lâu, rất nhanh bên trên truyền đến tiếng tảng đá bị di chuyển rất nhỏ, một lát sau, chút ánh sáng xuất hiện chiếu rọi ra một cửa động ngay ngắn, Tống Nghiễn đang đánh bật lửa nhô đầu ra từ cửa động, ra hiệu gọi cô lên. Lý Mộ Nhiên hít sâu, ngón tay bám trên vách tường bắt đầu cố gắng bò từng bước. So với sự nhanh nhẹn của Tống Nghiễn thì cô lộ ra vẻ vụng về hơn rất nhiều, nhưng may mà còn có thể dựa vào chính mình tự trèo lên, chứ không cần bị mắng rồi lại phải nhờ Tống Nghiễn giúp đỡ.

Đợi cô lên tới, Tống Nghiễn lại dịch tảng đá trở về chỗ cũ. Tảng đá kia rất nặng, nếu như là người thường chưa trải qua huấn luyện đặc biệt, lại ở tình huống thân thể nửa lơ lửng thì muốn nhấc nó ra cũng không phải chuyện dễ dàng, nhưng dù sao nhờ Tống Nghiễn mà đã giảm thấp khả năng vừa ló ra đã bị phát hiện của họ.

Tầng hầm rất lớn, rộng phải đến 200m2, bên trong có rất nhiều đồ nhưng không hề hỗn loạn, tất cả mọi thứ được phân loại theo quy tắc, ở giữa còn chừa ra lối đi dễ dàng cho việc lui tới lấy đồ dùng. Nơi hai người đi lên nằm ngay phía sau lối đi ra cầu thang, may mắn là như thế bằng không một khi bên trên phiến đá bị đồ đạc chồng chất thì dù Tống Nghiễn có là người dị năng e là cũng chẳng thể làm gì.

Tống Nghiễn dùng bật lửa chiếu đại khái tầng hầm để đánh giá sơ bộ, sau đó hắn chẳng hề khách sáo lấy xuống không ít thứ vào ba lô của mình từ đống thức ăn chất đầy kia. Sau đó hắn lại cầm hai hộp đồ ăn, bốn gói bánh quy và hai bình nước nhét vào tay Lý Mộ Nhiên, hắn lấy thật sự rất có kỹ xảo, tuy rằng lấy nguyên một ba lô nhưng nhìn qua thì lại như là không hề xê dịch chút xíu nào. Khi đi Lý Mộ Nhiên không mang theo ba lô, hiện tại cũng chỉ có thể nhìn đầy thức ăn trong tầng hầm này mà đỏ mắt thèm thuồng. Cô chợt nhớ tới hang động chứa đầy lương thực lúc trước khi còn ở thị trấn Vọng Dương của huyện Tử Vân, bọn họ cũng chỉ lấy một chút về ăn còn sau này bởi vì mưa to và thực vật biến dị nên đành nhịn đau dứt bỏ.

Nghĩ đến đây, đột nhiên tinh thần cô rung lên, với dị năng hiện tại của cô thì chỉ cần trở lại thị trấn Vọng Dương, muốn lấy lương thực trong cái hàng kia chẳng phải dễ dàng như lấy đồ trong túi thôi sao. Nhưng lập tức cô lại thấy uể oải, giờ đừng nói trở lại trấn Vọng Dương, dù muốn về Bắc Trần gần hơn rất nhiều thì cô cũng chẳng biết lúc nào mới về được nữa.

Tống Nghiễn không chú ý đến cô bất chợt lại nảy ra cảm xúc suy sụp, hắn lấy đồ xong liền tìm đến chỗ chất chồng chăn màn, hơi dịch chuyển một chút tạo ra một không gian đủ cho một người nằm xuống, tầng chăn dưới cùng hắn không nhúc nhích, vừa hay để lót thành nệm.

Tắt bật lửa, hai người dựa vào chăn ngồi trên mặt đất, trong bóng đêm trầm mặc mà nhanh chóng xử lý sạch đồ ăn trong tay Lý Mộ Nhiên.

“Ăn xong thì đi ngủ.” Đột nhiên Tống Nghiễn mở miệng.

Lý Mộ Nhiên sửng sốt mấy giây, đợi khi nuốt hết đồ trong miệng xuống mới nói: “Để em gác đầu hôm đi, chủ nhiệm.” Sau một ngày dài bôn ba, người gác đầu thật ra sẽ tương đối chịu thiệt, bởi vì không thể kịp nghỉ ngơi để khôi phục thể lực và dị năng, nếu như gặp chuyện gì đột phát thì nửa phút nghỉ ngơi đều không có. Về phần người gác nửa sau thì cũng chỉ hơi khó chịu lúc mới dậy mà thôi. Ở trước mặt Tống Nghiễn cô chỉ là một sinh viên thực tập còn chưa tốt nghiệp, dĩ nhiên cô muốn chủ động gánh vác công việc tương đối gian khổ mà không yêu cầu kỹ thuật cao siêu gì.

“Không cần gác đêm.” Tống Nghiễn nói.

“Thế nhưng…” Lý Mộ Nhiên chần chừ, họ đang ở trong địa bàn của người khác mà.

“Yên tâm đi.” Tống Nghiễn ngắt lời cô, có gác đêm hay không đối với hắn đều không có gì khác nhau, chỉ cần hơi có dị động thì dù có đang ngủ say hắn cũng sẽ lập tức tỉnh lại, cho nên hoàn toàn không cần phải lãng phí sức lực làm điều thừa.

Được rồi. Lý Mộ Nhiên không nói thêm nữa, suốt cả chặng đường hai người đã bồi dưỡng nên sự tín nhiệm đối với lẫn nhau, biết hắn đã dám nói như vậy thì chắc chắn đã nghĩ xong biện pháp ứng phó cho nên cô cũng không kiên trì nữa.

Ăn xong, Tống Nghiễn vo hộp và vỏ bánh lại một cục nhét vào ba lô, tất nhiên họ đâu muốn ném lung tung để người khác phát hiện. Về vấn đề chỗ ngủ thì Tống Nghiễn không kiên nhẫn thương lượng với Lý Mộ Nhiên, hắn trực tiếp nhét người vào khe hở giữa hai chồng chăn, còn hắn thì ngồi ở bên ngoài lối đi, lưng tựa và đống chăn nhắm mắt lại. Trong suy nghĩ của hắn, đàn bà con gái chung quy sẽ yếu ớt hơn, cho nên mới không để cô ngủ tại chỗ giống mình.

Lúc Lý Mộ Nhiên nằm xuống còn tự nhủ mình phải cảnh giác một chút, thế nhưng ban ngày hoảng sợ bôn ba, cộng thêm trong tầng hầm ngầm nhiều đồ nên rất ấm, vừa chợp mắt cô liền ngủ say ngay. Đương nhiên, trong đó e rằng còn có nguyên nhân là bởi vì sự hiện diện của Tống Nghiễn, nếu như đổi thành đám nhóc như Trương Duệ Dương, hoặc là Quỷ Bệnh khiến người ta dò không ra nông sâu kia thì cô tuyệt đối không dám ngủ ngon lành như vậy. Đáng tiếc ngủ đến nửa buổi cô vẫn bị lay tỉnh.

Chung quy là cảnh giác thành quen, dù cho phía trước ngủ rất sâu nhưng bị gọi như vậy thì nhoáng một cái cô cũng lập tức tỉnh táo lại, khi cô đang muốn mở miệng hỏi chuyện gì liền phát hiện miệng bị bịt kín. Nhất thời cô không khỏi dựng thẳng tóc gáy, ngày đông rét buốt mà trên lưng chảy đầy mồ hôi lạnh, mãi đến khi từ hơi thở phán đoán ra người bên cạnh này là Tống Nghiễn thì cô mới hơi hơi thả lỏng. Cùng lúc ấy, trong tai cô chợt truyền đến tiếng bước chân, tuy rằng đối phương cố ý bước thật nhẹ nhưng tại không gian yên tĩnh bốn phía thì vẫn rất rõ rệt.

Người tới đang hướng về phía bọn họ. Cơ thịt Lý Mộ Nhiên vừa mới thả lỏng lại lần nữa buộc chặt, tinh thần lực kéo dài ra ngoài, vừa thấy rõ người tới là một nam một nữ liền bị Tống Nghiễn đẩy đẩy vào bên trong, cô biết ý vội ngồi dậy, tay chống đệm chăn lui vào trong, Tống Nghiễn nhét ba lô vào, ngay sau đó cũng chui theo, đồng thời thò tay kéo kéo hai chồng chăn tận khả năng che đi khe hở quá mức rõ rệt. Nơi ban đầu chỉ đủ một mình Lý Mộ Nhiên ngủ, lúc này lập tức chen vào hai người, lại thêm một cái ba lô phồng to, thân người Tống Nghiễn lại rất vạm vỡ cao lớn, không thể không bước vượt qua ba lô ghé sát vào người Lý Mộ Nhiên mới miễn cưỡng kéo chăn phía trước che lại được hai người. Dù là như vậy thì vẫn lưu lại khe hở rất rõ rệt.

Đèn pin chiếu sáng bắn tới lối đi bên này, lòng Tống Nghiễn hơi trầm xuống, ánh mắt không khỏi hiện lên nguy hiểm, nếu thật sự bị đối phương phát hiện thì hắn không thể không ra tay diệt khẩu.

Cũng may hai người kia mạng lớn, khi họ sắp đi tới chỗ Tống Nghiễn ẩn nấp lại chợt ngừng, sau đó truyền đến một loạt tiếng vang quái lạ như là đang đánh nhau, sau đó ‘cộp’ một tiếng đèn pin rơi trên mặt đất, lăn xa, ánh sáng chiếu lại đây, chiếu rọi vào cẳng chân đang quấn lấy nhau của hai người kia, hình thành một cái bóng có hình thù kì quái.

Lý Mộ Nhiên ban đầu còn đang yên lặng lưu ý động tĩnh của hai người kia bỗng dưng thu hồi tinh thần lực, mặt đỏ bừng lên, trong lòng âm thầm mắng to. Tống Nghiễn cũng không khỏi cứng đờ cả người. Hắn tuy không có khả năng tra xét bằng tinh thần lực giống như Lý Mộ Nhiên nhưng chỉ bằng tiếng động truyền tới thì cũng có thể tưởng tượng ra hai người kia đang làm cái gì. Nếu chỉ một mình hắn thì cũng không cảm thấy sao cả, chuyện giới hạn độ tuổi hơn hắn cũng đã thấy qua, thế nhưng cố tình sau lưng hắn lúc này còn có một cô gái đang kề sát, hai người cùng nhau nghe phim sex trực tiếp, cảm giác này quả thực khó lòng tả cho hết.

Tiếng quần áo cọ xát vào nhau, tiếng thở dốc hồng hộc, tiếng rên rỉ lúc cao lúc thấp, còn có tiếng nước lép nhép đặc trưng khi hai bên vật lộn cộng với hình ảnh do đèn pin chiếu rọi tạo thành một loạt hình ảnh hết sức hoang đường. Chồng chăn xếp đống bị đụng tới rung lên từng đợt, khiến cho Tống Nghiễn và Lý Mộ Nhiên đang trốn bên trong không khỏi cảm thấy lúng túng, thế mà đôi nam nữ kia tựa hồ còn cảm thấy không đủ, trực tiếp kéo một cái chăn xuống trải lên mặt đất, sau đó lăn lên, tư thế của hai người cũng thay đổi, hai đôi chân quang lỏa còn thỉnh thoảng hướng về bên này lộ rõ ra trước mắt.

Có Tống Nghiễn che đằng trước nên Lý Mộ Nhiên dĩ nhiên nhìn không thấy cảnh này nhưng dù là như thế, mặt của cô vẫn nóng như muốn bốc hơi, động cũng không dám động, về phần hô hấp thì lại càng cố sức kìm xuống. May mà trời rét, cô và Tống Nghiễn đều mặc rất dày, nếu đổi thành ngày hè nóng nực như trước trận mưa to thì dưới loại tình huống quần áo mong manh dính sát lấy nhau này, chỉ sợ lại càng không biết phải làm sao mới giải quyết ổn thỏa. Tống Nghiễn vốn còn không sao cả nhưng chẳng rõ có phải vì bị sự căng thẳng của Lý Mộ Nhiên ảnh hưởng hay không mà thân thể lại cũng trở nên khẩn trương hơn, mắt xem xét theo thời gian trôi qua ánh sáng đèn pin dần dần trở nên mờ nhạt, cuối cùng rốt cuộc hao sạch lượng điện, che giấu hết thảy mọi thứ trong bóng tối, hắn mới âm thầm thở phào. Mặc kệ thế nào, nhìn thấy sẽ luôn luôn phiền lòng. Hơn nữa không có ánh sáng, khả năng bại lộ của hai người cũng thấp đi.

Hai người kia chắc cũng vui vẻ đủ, lăn qua lộn lại vài hồi, cuối cùng mới chịu ngừng. Lý Mộ Nhiên nghe xong đều chết lặng, còn mừng thầm vì họ cuối cùng cũng chịu đi, nào biết bọn họ lại nằm ở nơi đó mở miệng nói chuyện.

“Em theo anh tới đây không sợ anh Cảnh thân yêu của em phát hiện à?” Người đàn ông cười khẽ, giọng khàn khàn gợi cảm. Theo những gì trước đó Lý Mộ Nhiên ‘nhìn’ thấy thì diện mạo người này rất bình thường, chẳng qua giọng nói lại có vẻ quyến rũ khiến đàn bà phải khát tình.

Quả nhiên, trong bóng đêm nghe được giọng gã, người phụ nữ kia ưm một tiếng rồi quấn lên, nũng nịu: “Có gì mà phải sợ? Giờ hắn bị hai con hồ ly tinh kia câu hồn đi rồi, đâu rảnh mà nghĩ tới bổn cô nương nữa. Tuy hắn là võ giả Hoàng cấp nhưng em cũng có dị năng song hệ mà, hắn cứ nhìn thấy ả đàn bà nào xinh đẹp là muốn lăn giường, giờ còn đòi em thủ tiết vì hắn, thế gian làm gì có chuyện tốt như vậy.” Tuy là nói thế nhưng cô ta lại lén lút gặp gỡ người đàn ông này, có thể thấy được cô ả cũng chỉ mạnh miệng mà thôi, hoặc là trong lòng kỳ thật vẫn luyến tiếc cái người được gọi là ‘anh Cảnh thân yêu’ kia.

Người đàn ông dĩ nhiên hiểu rõ nhưng cũng không chọc thủng lời cô ta, gã chỉ nói: “Hai chị em sinh đôi kia quả thức quá hấp dẫn, lại còn là người dị năng, không trách Cảnh Thành thương đến nỗi muốn khắc vào tim.”

“Sao hả, anh cũng thấy mà thòm thèm đúng không? Muốn em giúp anh nghĩ cách cướp hai ả về tay không? Đừng nhìn hiện tại Kiều Cảnh Thành cưng hai ả lên mây, không chừng qua vài ngày nữa liền chán thôi.” Người phụ nữ kia nói bằng giọng chua lè.

“Anh có cưng là đủ rồi.” Gã đàn ông khẽ cười, lại ôm lấy cô gái kia, nghiêng người đặt cô nàng dưới thân. Mới chỉ nghỉ ngơi một lát thế mà gã lại tiếp tục uy phong lẫm liệt, ở phương diện này quả thực là gã có thiên phú dị bẩm.
Bình Luận (0)
Comment