Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 218

Edit: Yến Phi Ly

Ánh mắt dữ tợn lạnh lẽo của quái vật thẳng tắp xuyên qua khe hở kệ hàng, đối diện ngay với đôi mắt đang lén dò xét của Trương Duệ Dương, ngọn lửa tham lam trong mắt nó hừng hực cháy lên giống như một kẻ đói khát nhìn thấy miếng thịt ngon, khiến người ta run rẩy. Trương Duệ Dương hoảng hốt hét lên một tiếng, bất chấp tất cả mà không ẩn nấp nữa, cậu nhóc đứng lên quay đầu bỏ chạy.

Loảng xoảng! Kệ hàng bị đụng đổ, móng vuốt sắc bén của quái vật vươn tới, trực tiếp đạp kệ hàng làm bằng sắt cong queo biến hình, tiếng gào rú hưng phấn lộ ra tàn nhẫn vang lên trong siêu thị nhỏ chỉ gần 300m2, mỗi một lần nó nâng bước đều không nhanh không chậm, cứ như con mồi tươi ngon trước mắt đã nằm trong túi nó. Điều duy nhất khiến nó bất mãn có lẽ là con mồi này quá bé, hẳn không đủ để nhét kẽ răng.

Trương Duệ Dương bị dọa cho hoảng sợ mà cắm đầu chạy, nhóc ra sức di chuyển hai cái chân ngắn, mồ hôi trượt xuống trên trán, tóc đen bết lại vào gương mặt lấm lem như mèo hoa. Tuy nhóc người nhỏ thân nhẹ, có thể linh hoạt chạy qua những nơi chật hẹp thế nhưng trước sức mạnh khổng lồ và động tác thô bạo của quái vật thì ưu thế ấy đã hoàn toàn mất đi ý nghĩa. Mắt thấy nhóc sắp sửa bị móng vuốt kia chụp trúng, phía sau bỗng nhiên vang lên tiếng kêu của Ú Ú, ngay sau đó là tiếng quái vật tức giận rít gào.

Phía trước là một cánh cửa nằm tận cùng bên trong siêu thị, cửa đang đóng chặt, không biết là dẫn tới đâu. Trương Duệ Dương không quay đầu lại mà tiến lên, dùng sức đẩy nhưng chẳng thể đẩy ra, nhóc hoảng loạn nắm tay lại dùng sức đập thùng thùng mấy cái, vừa đạp vừa quay đầu lại xem, phát hiện là Ú Ú vừa rồi đã chạy thoát đã quay trở lại, hiện nó đang quấn lấy con quái vật kia. Nhóc có thể nhìn ra được Ú Ú rất sợ, nó vừa vỗ cánh nhào lên cắn quái vật vừa phát ra tiếng kêu thảm thiết như là con chuột hoảng sợ không thôi. Trương Duệ Dương không dám nán lại lâu, nhóc vội lấy dao găm cất trong túi vải đeo trên người mình ra, lách lưỡi dao vào thanh nẹp của cánh cửa, sau đó hai tay nắm cán dao dồn sức xuống, chỉ nghe một tiếng ‘cách’, cánh cửa bị vạch ra một đường xẻ rồi sau đó nhóc nghiêng lưỡi dao đi cố sức tiếp tục. Mồ hôi nhóc xuôi theo trán trượt xuống khiến cho hai mắt phát đau, nhóc bất chấp tất cả chẳng nhấc tay đi lau, đợi đến khi rốt cuộc vẽ ra một cái khung méo xệch mới dùng chân đá vài cái, rốt cuộc đạp rớt một tấm ván gỗ, lộ ra một cái lỗ không quá rộng.

Trương duệ Dương quay đầu nhìn thoáng qua, bởi vì quá mức hoảng loạn nên thật ra không thấy rõ gì cả, nhóc chỉ biết toàn bộ siêu thị bị phá tan hoang, từng kệ hàng ngay ngắn giờ đều đổ nghiêng ngả, chỉ có hai bóng dáng to lớn quấn lấy nhau giao đấu. Nhóc biết Ú Ú nhất định đánh không lại quái vật kia, không thì lúc đầu nó sẽ chẳng sợ tới mức chạy trốn, cho nên nhóc không dám dừng lại, nhanh chóng chui qua lỗ hổng mới vừa tạo ra.

Bên trong rất tối, chỉ có thông qua cổng tò vò mà chiếu vào một chút ánh sáng mỏng manh, tuyệt đối không thể thấy rõ có những gì, nếu như là người trưởng thành cẩn thận nhất định sẽ đi quan sát một chút xem có nguy hiểm gì không, Trương Duệ Dương thì lại không có khái niệm ấy, nhóc vội bò vào bên trong rồi sờ tới chốt cửa, sau đó kéo cánh cửa ra.

“Ú Ú, bên này! Bên này!”

Ú Ú vẫn không dám kề cận quái vật quá mức, nó ỷ vào thân thể linh hoạt, thường là cắn một miếng liền lui ra xa xa, thuần túy là quấy rối giữ chân, thu hút sự chú ý của quái vật lên người mình. Tuy rằng không gian trong siêu thị có hạn, nó không linh hoạt nhanh nhẹn như ở nơi trống trải nhưng hình thể quái vật kia to hơn gấp đôi Ú Ú, lại còn có một cái đuôi rất dài nên càng bị hạn chế hơn, nhất thời nó cũng không làm gì được Ú Ú. Nghe Trương Duệ Dương gọi, nó không chút do dự né tránh móng vuốt của quái vật bay sang bên kia.

Két? Bất kể là Trương Duệ Dương, hay là Ú Ú luôn luôn tin tưởng cậu nhóc đều không hề nghĩ tới cánh cửa kia rất chật, Ú Ú lại nhào tới quá nhanh và mạnh, thế là lập tức kẹt ở đó.

Nếu như Ú Ú có thể chảy mồ hôi, lúc này phỏng chừng là nó đã đổ mồ hôi như mưa rồi. Thân thể nó kẹt ngay cửa, cánh mở không ra, bốn chân vùng vẫy gạt tới gạt lui cũng không dùng lực được, điều khủng khiếp nhất là cái mông mềm mềm của Ú Ú đang đối diện với quái vật khổng lồ. Nếu như bị cắn một miếng… hình ảnh đó chắc hẳn rất đẹp, nó quả thực không dám tưởng tượng.

“Ú Ú, mày cố gắng lên!” Trương Duệ Dương cũng nóng nảy, ôm lấy đầu Ú Ú cố sức kéo vào trong. Chỉ là dù sao nhóc còn quá nhỏ, dù có khỏe tới mấy thì sức cũng có hạn, căn bản kéo không được con côn trùng đang mắc kẹt, ngược lại có khi còn kéo rớt đầu Ú Ú xuống trước. Mà lúc này quái vật miệng rộng đã đến, hàm răng sắc bén như đao thép lóe ra ánh sáng khiếp người, cái lưỡi hồng treo đầy dịch nước bọt liếm một cái lên mông béo tròn của Ú Ú, tựa hồ cực kỳ vừa lòng, răng sắc như cưa bằng kim loại há ra rồi ngậm chặt lại.

Ú Ú bị liếm mà run rẩy, nó còn chưa kịp chuẩn bị thì đau nhức đã truyền đến khiến nó hét ầm lên, tiềm lực phát ra, thoát khỏi khung cửa giam cầm, vọt vào bên trong. Loảng xoảng một tiếng, một bên cửa không chịu nổi lực ma sát cực lớn, trực tiếp bị kéo rời khỏi khung. Ú Ú dừng cách đó 2 mét, đầu nó đâm vào một chồng thùng giấy khiến chúng rơi vãi khắp nơi.

“Gàooo ——” Miếng ăn tới miệng lại biến mất, quái vật hét lên giận dữ, chấn động đến mức lỗ tai người nghe ù ù khó chịu. Bởi vì thân thể nó to hơn Ú Ú quá nhiều, dù cho cổng tò vò đã bị phá rộng ra nhưng vẫn chẳng thể chui lọt, bởi vậy con thú dữ táo bạo trực tiếp tông vách tường, đánh đến nỗi cả căn nhà đều rung rung như có động đất, cát đá bụi bặm cũng vì thế mà ào ào rớt xuống.

Trương Duệ Dương bị xung lực quăng tới một bên nhanh chóng đứng lên, cố gắng lay Ú Ú từ đống thùng giấy ra, lúc này nhóc mới phát hiện nó đã hấp hối, đúng là bị thương không nhẹ. Nhóc lo lắng cực kỳ, đầu lưỡi hồng của quái vật lại ở nơi đó quét tới quét lui, không cẩn thận sẽ bị quấn lấy, vì thế nhóc chui xuống dưới bụng Ú Ú, tay chân cùng cố hết sức khiêng nó vào sâu trong phòng.

Đây là một gian nhà kho, cạnh cửa có một chiếc giường đơn, có chồng thùng giấy cao cao ngăn cách với bên trong. Sau thùng giấy là hàng hóa xếp lộn xộn, may mà ở giữa còn có lối đi đủ rộng không thì Trương Duệ Dương sợ rằng rất khó kéo Ú Ú vào trong. Trong góc nhà kho lại có một cánh cửa bị tấm rèm dài sát đất che đi, kéo ra liền có ánh sáng rọi vào, hóa ra là một căn phòng bếp nhỏ và sạch sẽ.

Ầmmm! Móng vuốt của quái vật chộp vào khung cửa, lập tức cánh cửa còn lại bị rớt xuống, bức tường xung quanh cũng bị tróc ra từng mảng lớn, nếu Trương Duệ Dương vẫn tiếp tục ở lại kho hàng thì rõ ràng sẽ không đủ an toàn.

Trương Duệ Dương thở gấp, khuôn mặt nhỏ nhắn im lặng cố gắng lôi Ú Ú vào nhà bếp, chiều ngang của cửa bếp xấp xỉ với cánh cửa khi nãy. Lúc này Ú Ú lại gần như tê liệt chẳng còn sức để mà vọt vào, nhóc con kéo nửa lôi, Ú Ú bị ép gần như chết đi sống lại, cảm giác như đầu nó sắp sửa bị kéo rụng xuống.

Ầm! Rầm! Bên ngoài quái vật bám riết không tha, nó dùng thân thể thô to và cái đuôi cường tráng đánh vào bốn phía cổng tò vò, thỉnh thoảng còn dùng vuốt sắc lay vài cái, mắt thấy cửa càng lúc càng rộng, Trương Duệ Dương gấp đến độ nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, nắm phần lông mềm mềm trên đầu Ú Ú, đột nhiên khom lưng lật nghiêng Ú Ú lại sau đó mới dùng sức kéo. Lần này may mắn nhóc đã thành công, chẳng qua sườn bên kia của Ú Ú ban đầu đã bị thương, kéo đẩy ma sát một hồi lại càng nặng thêm. Thế nhưng nó cũng không kháng nghị, chẳng rõ là vì sợ đến nỗi không có gan hay là do không còn sức lực nữa.

Rầm!!! Lại là một tiếng đụng vang lên, vô số gạch tường tróc ra, cổng tò vò bị mở rộng đủ cho cái đầu của quái vật chen vào, nó bò vài bước vào trong, phát hiện phần thân vẫn chưa thể thông qua, không khỏi nổi giận gầm lớn một tiếng, đầu vung lắc dữ dội, đụng cho bức tường rách nát không chịu nổi lại sụp xuống từng mảng.

Vốn gương mặt nhỏ nhắn của Trương Duệ Dương bởi vì dùng sức mà đỏ bừng trong khoảnh khắc lại bị dọa trắng bệch. Nhóc không dám nhìn nữa, vội đóng chặt cửa bếp, cài chốt lại rồi tìm bàn ghế dựa và tất cả những thứ có thể dịch chuyển được ra chặn cửa, nhưng nhóc vẫn biết nếu cứ tiếp tục ở lại nơi này là không được.

“Ú Ú, mày đừng sợ, có tao đây rồi.” Nhóc vừa thở hổn hển vừa nói, phỏng chừng đang tự khuyến khích mình và cũng phần nhiều là muốn an ủi Ú Ú, bởi vì nhóc hoảng sợ nên thậm chí không chú ý đến bốn chân của Ú Ú đều cuộn tròn lại giống như đang giả chết, hai cái râu dài cũng không thấy đâu nữa.

Trong phòng bếp không có cửa thông ra bên ngoài, chỉ có hai cửa sổ bằng kính nằm ở vị trí cao tầm thắt lưng người lớn, ngoài ra còn có một nhà vệ sinh. Tuy rằng Trương Duệ Dương đã hơn năm tuổi nhưng bởi vì dinh dưỡng thiếu thốn, vóc dáng vẫn không phát triển nhiều, căn bản nhìn không thấy bên ngoài như thế nào. Vì thế nhóc nắm cửa sổ lưu loát bò lên trên mới phát hiện ngoài kia cũng là một con đường, tuy rằng không náo nhiệt bằng con đường phía trước nhưng lại có không ít zombie đang lượn lờ.

Siêu thị mini này nằm tại trung tâm thành phố, tận thế đã qua hơn một năm, những nơi thành lập căn cứ hoặc quần thể người sống sót thì thôn trấn cùng với huyện thị xung quanh phần lớn đã bị dọn dẹp gần hết, dù ngẫu nhiên có sót lại gì thì cũng không phải thứ tốt, đa số không dùng được. Chỉ có nơi đông dân cư trừ trước tận thế thì mới tạo thành quần thể zombie tỷ như trung tâm thành thị, lại hoặc là giống thành phố Nhân Hoài tỉnh Bắc Châu này, khi bùng nổ tận thế thì không có bao nhiêu người sống sót, siêu thị, trung tâm thương mại, kho hàng coi như được bảo tồn nguyên vẹn. Đương nhiên, thời gian dài, thời tiết cùng với thực vật biến dị sinh trưởng và các yếu tố phi nhân loại tạo thành hư hao thì không tính trong đó.

Cũng bởi vì như vậy nên sau khi quẩn quanh mấy siêu thị ngoài thành phố mà chẳng được gì, Ú Ú trực tiếp đưa Trương Duệ Dương đến trung tâm nguy hiểm rình rập bốn phía này. Ú Ú không sợ zombie, càng không sợ thực vật biến dị, thậm chí đại đa số động vật biến dị cũng chẳng làm gì được nó, cho nên nó thà lưu lạc khắp nơi cũng không chịu trở về đối mặt với Tống Nghiễn khiến nó run sợ. Chỉ là Ú Ú không thể ngờ đến nó sẽ gặp một quái vật mang hơi thở đậm đặc hơn cả Tống Nghiễn, thiên địch chân chính của nó —— thú biến dị đầu cá sấu mình sư tử. Đây quả thực là vận rủi của con côn trùng này, hai hàm răng chuyên cắn lá cây của nó cũng không khỏi run lẩy bẩy.

Bởi vì là ở trong trung tâm thành phố nên dù cả hai không phải đang ở khu vực phồn hoa như ngã tư hay giao lộ nhưng lượng người vẫn rất lớn. Phía sau con đường này là khu chợ đầu mối, kề sát lại là bệnh viện tư nhân, ủy ban nhân dân, thành ủy,… tận thế vừa phát sinh quả thực nơi này náo nhiệt khỏi bàn. Lúc này zombie đã bớt đi không ít thế nhưng lượng còn lại cũng đủ cắn nuốt Trương Duệ Dương và Ú Ú tới mức xương cốt chẳng còn một mảnh. Cũng vì Trương Duệ Dương còn nhỏ, Ú Ú càng không biết chuyện nên trong lòng không có khái niệm gì, nếu đổi thành đám người lớn như Trương Dịch hay Nam Thiệu, tiến vào siêu thị xong sẽ đi xem xét tình hình địa thế chung quanh rõ ràng, dọn dẹp hết thảy nguy hiểm tiềm ẩn và chuẩn bị một đường lui thuận tiện thì sẽ không đến mức phải bàng hoàng thất thố như Dương Dương hiện tại.

Ầm! Cách ván cửa truyền đến tiếng vang nặng nề, một lát sau lại là tiếng lạch cạch của các loại đồ vật bị hất tung lên rồi rơi xuống, nện ở trên trần, trên tường, trên nền nhà, hiển nhiên thú biến dị khổng lồ kia đã phá được cửa kho hàng, đang dần tiến về hướng này.

Bên ngoài tuy rằng zombie nhiều vô kể nhưng so sánh với con quái vật trong kia thì chẳng tính là gì. Trương Duệ Dương vừa nghe động tĩnh trong kho bèn không hề nghĩ ngợi kéo cửa sổ ra, lại phát hiện hai cánh cửa sổ xếp trùng lại một chỗ sẽ lộ ra một không gian khá rộng. Thế nhưng giờ nếu muốn đưa Ú Ú ra ngoài thật sự rất khó, mà âm thanh kéo cửa sổ của nhóc đã gợi ra sự chú ý của zombie chung quanh, chúng đã bắt đầu chạy tới bên này.

Gió lạnh mang theo bông tuyết thổi vào từ bên ngoài cửa sổ, mồ hôi của Trương Duệ Dương len nhem trên trán lại lần nữa rịn ra một lớp mỏng.

“Ú Ú, mày bám một bên cửa sổ, nghiêng người là có thể qua. Chúng ta phải nhanh lên, quái vật sắp đuổi tới rồi.” Cửa phòng bếp đã bị khua vang rầm rầm, Trương Duệ Dương không dám chậm trễ thêm nữa, nhóc nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ, vừa cố sức khiêng Ú Ú lên nhét qua ô cửa khá rộng, lại vừa thở hồng hộc nhắc nhở. Nhóc chưa từng nghĩ về vấn đề liệu Ú Ú có thể nghe hay không, hoặc nghe được nhưng có hiểu hay không.

May mà Ú Ú bị gió lạnh thổi tới nên dần dần tỉnh táo lại, có lẽ nó thật sự nghe hiểu lời của Trương Duệ Dương, khi đầu vừa đập lên khung cửa sổ thì hai cái chân trước khẽ giật giật bám lên trên, người nó hơi nghiêng đi, đồng thời dùng sức, lập tức chen ra ngoài cửa sổ, giúp cho áp lực của Trương Duệ Dương giảm đi không ít. Không có gánh nặng là Ú Ú nữa, Trương Duệ Dương vội vã nhảy theo sau ngay.

Cùng lúc đó, bên ngoài đã có năm sáu zombie xúm lại đây và có rất nhiều con theo sát sau đó, mà cửa phòng bếp bên trong cũng bị đụng văng, bàn ghế chặn cửa đều bị hất tung ra, cái đầu khổng lồ dữ tợn của thú biến dị đầu cá sấu mình sư tử xuất hiện ngay phía sau cửa.
Bình Luận (0)
Comment