Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 314

Edit: Yến Phi Ly

Dĩ nhiên không phải nằm mơ.

Đó là một cánh cửa nhưng lại không chỉ là một cánh cửa đơn thuần, phía sau cửa là một thế giới mà mắt thường không có cách nào nhìn thấy được.

Nói là thế giới thì cũng hơi cường điệu thái quá, bởi vì nó chỉ rộng khoảng 600km2, tương đương với một huyện khá nhỏ. Nơi ấy có núi có rừng, có đồng cỏ có đất ruộng, có sông hồ, còn có một tòa nhà với diện tích hơn 1000m2. Khu nhà ấy là nơi phòng thủ nghiêm mật nhất trong thế giới nhỏ này, ở trung tâm có một hồ nước rộng hơn 100m2, trên mặt hồ sương mù mịt mờ, cây cối bên bờ mọc tươi tốt hệt như cõi tiên.

Đây thật sự là chốn bồng lai tiên cảnh.

Nơi này rất rộng, dùng dị năng của Lý Mộ Nhiên đương nhiên không thể tra xét hoàn toàn, cô chỉ có thể miêu tả sơ bộ về thế giới khác biệt ấy, một thế giới không bình thường nhưng lại đủ khiến hết thảy người sinh sống ở trong tận thế ngóng trông. Sau khi nghe xong lời cô tự thuật, nhất thời tất cả mọi người lúng túng không nói gì, có lẽ ai cũng bị kinh sợ. May mắn là Quỷ Bệnh đã tẩy não họ không ít, họ cũng đã chứng kiến chẳng ít chuyện thần kỳ nên khả năng tiếp thu được nâng cao, chốc lát sau ai cũng đều bình tĩnh lại.

“Rõ ràng đó là một vùng riêng biệt không bị hoàn cảnh tận thế ảnh hưởng, chẳng trách không thiếu ăn.” Thẩm Hi cảm thán, khó mà nói được lời này là ước ao hay là ghen tỵ.

Mọi người đều có cảm xúc riêng, nhưng trước mắt bọn họ còn có chuyện quan trọng hơn nên tạm thời không đào sâu vào vấn đề này.

“Trước tiên tìm người đi đã.” Trương Dịch nói.

Lần này Lý Mộ Nhiên tiêu tốn thời gian dài hơn rất nhiều, qua khoảng chừng nửa tiếng đồng hồ cô mới thu hồi tinh thần lực, khi đang định lên tiếng, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, cô chẳng thể làm gì khác hơn là tạm thời giữ im lặng.

Trương Dịch cách gần nhất, vì vậy anh quay người ra đi mở cửa. Nam Thiệu không yên lòng mà theo sát ở phía sau. Trương Duệ Dương víu khung cửa, thò cái đầu nhỏ nhìn ra ngoài sân.

“Tìm thấy người chưa?” Nhân lúc này, Tống Nghiễn thấp giọng hỏi Lý Mộ Nhiên.

Lý Mộ Nhiên khẽ gật gật đầu.

“Có nguy hiểm tính mạng không?” Tống Nghiễn lại hỏi. Nếu như có thì chẳng cần để ý tới gì khác được nữa, chỉ có thể ưu tiên cứu người trước.

Lý Mộ Nhiên nhẹ giọng đáp lại: “Trước mắt thì hẳn là không đâu.”

Tống Nghiễn và Thẩm Hi đều thở phào nhẹ nhõm, cuộc trò chuyện ngắn ngủi dừng lại tại đây, bởi vì cửa cổng đã mở ra, tiếng Trương Dịch nói chuyện với ai đó truyền vào.

Đứng ngoài cửa là một cậu thanh niên trẻ trung chừng hai mươi tuổi, thân hình không cao nhưng nom rất nhanh nhẹn, tóc cắt tỉa cẩn thận, đôi lông mày rậm như chổi quét đặc biệt khiến người ta khắc sâu ấn tượng. Nhìn thấy cửa mở ra, còn chưa thấy rõ người, trên mặt cậu chàng đã hiện lên nụ cười tươi rói, lộ ra hàm răng trắng tinh khiến cho làn da đã đen nhẻm dường như càng có vẻ đen hơn.

“Em là Đào Tiểu Sơn, anh Kiệt bảo em tới dẫn đường cho mấy anh.” Cậu thanh niên tự giới thiệu mình trước.

Trương Dịch vội vàng mời người vào nhà.

Đào Tiểu Sơn có vẻ rất tự nhiên, vào trong sân liếc mắt nhìn thấy Trương Duệ Dương đang đứng ở cửa chính thò ra cái đầu nhỏ và cặp mắt tròn xoe, ánh mắt cậu chàng bỗng sáng lên, sờ soạng túi trên người một hồi, lấy ra một nắm đậu tương chiên rồi chạy tới túm lấy tay Trương Duệ Dương nhét đậu vào. Không nhét hết cho nhóc được, cậu ta bèn nhét vào trong túi thằng bé.

“Nào, cho cháu đó, ăn nhiều vào nhé, đậu tương này thơm lắm.” Đào Tiểu sơn vừa nói vừa lấy thêm đậu trong túi mình ra, có lẽ cậu ta chuyên cất đậu chiên để làm đồ ăn vặt.

Trương Duệ Dương bị sức lực đầy nhiệt tình của chú lạ mặt này làm cho ngơ ngác, trong tay cầm mấy hạt đậu, theo bản năng mà nhìn về phía ba mình.

Trương Dịch dở khóc dở cười, vội vàng nói: “Được rồi, được rồi! Trẻ con nghịch ngợm lắm, nhiều hơn cháu nó cất không được, lỡ rơi mất thì tiếc lắm.”

Anh vừa mở miệng, Trương Duệ Dương bèn vội vàng che túi không cho Đào Tiểu Sơn nhét đậu vào trong nữa, miệng còn không quên nói: “Cám ơn chú, nhiều lắm rồi ạ, cháu ăn không hết.”

Đào Tiểu Sơn cũng không miễn cưỡng, đưa tay thả đậu tương lại trong túi mình, giơ tay sờ sờ mặt của mình rồi thất vọng nói: “Anh mới hai mươi thôi mà em gọi anh là chú hả? Anh già tới vậy sao? Gọi anh, mau gọi anh!”

Trương Duệ Dương dạ một tiếng nhưng lưỡng lự chưa biết phải làm sao. Có điều Đào Tiểu Sơn cũng không chờ nhóc sửa xưng hô đã tự mình nói: “Đều tại tận thế chết bầm này khiến mặt anh biến thành vừa đen vừa thô ráp, có đắp mặt nạ mỗi ngày cũng không cứu lại được.” Nói xong, cậu lại nhìn về phía Trương Duệ Dương, vươn tay nhéo nhẹ má nhóc một cái, hỏi: “Em tên là gì? Khuôn mặt nhỏ mềm như thế nhất định phải bảo vệ tốt từ bé, đừng để đến tuổi anh rồi lại hối hận cũng không kịp đấy nhé.”

“Trương Duệ Dương ạ.” Phần lớn Trương Duệ Dương không hiểu anh lớn này đang nói gì nhưng có một câu vẫn nghe rõ ràng, vì vậy nhóc rất tự giác lựa chọn điều mình có thể trả lời.

“Khụ! Cậu Đào này, cậu đến dẫn đường cho tụi anh phải không?” Trương Dịch mở miệng tiếp lời, không để Đào Tiểu  tiếp tục tự do tùy ý, không thì chẳng hay cậu chàng sẽ nói ra lời quái lạ nào nữa.

“Đúng, đúng, em tới dẫn đường. Chà! Anh gọi cậu này cậu nọ làm gì, cứ gọi em Tiểu Sơn là được.” Đào Tiểu Sơn lập tức trở về đề tài chính, còn không quên sửa chữa xưng hô, sau đó ló đầu xem xét mấy gian phòng đã mở cửa, chép miệng lắc đầu: “Đồ mấy anh cần mua thêm cũng nhiều lắm, đi nhanh thôi, không thì trời tối rồi e là vẫn chưa xong.” Nói đến đây, cậu ta đột nhiên nhớ tới cái gì đó bèn bảo: “Anh Kiệt nói mấy anh thuê cái nhà này xong trên người sợ là không dư nhiều tinh hạch nên bảo em cầm theo chút ít cho các anh mua đồ trước, lúc nào có thì trả lại sau.”

Không thể không nói, Lưu Kiệt đúng là nhiệt tình tận tâm, cân nhắc hết chuyện có thể nghĩ đến. Nếu bảo nhóm Trương Dịch không cảm động thì là giả, chỉ tiếc bọn họ sẽ không ở lại chỗ này lâu dài, không gia nhập đội của Lưu Kiệt cũng không có vấn đề gì, nhưng tấm lòng của họ lại không thể không ghi nhớ.

Có Đào Tiểu Sơn ở đây, chuyện cứu người chỉ có thể tạm gác lại để tránh khỏi lộ ra sơ sót. Trốn không thoát được là một chuyện, nhưng cũng không thể liên lụy tới người tốt có ý giúp đỡ họ, huống hồ bọn họ còn muốn ở lại căn cứ một thời gian, dịch tiến hóa cùng với thế giới kỳ lạ kia đều cần phải biết rõ. Trước lúc này, có thể không bại lộ vẫn nên tận sức che giấu thì tốt hơn.

Vì vậy tất cả mọi người đều ra ngoài, nếu không làm được chính sự vậy thì cùng đi dạo căn cứ này. Kể từ sau cuộc chiến ở Vân Châu, đã rất lâu rồi họ không tiếp xúc được với nhiều người như vậy, đương nhiên không tính ở thung lũng Hồ Lô lại càng không tính người của thôn Tam Gia. Đặc biệt là căn cứ có trật tự như thế này càng tạo cho người ta cảm giác rất an toàn.

Thấy Trương Duệ Dương cũng muốn đi, động tác của Đào Tiểu Sơn còn nhanh hơn cả Nam Thiệu, vội vàng nâng nhóc con ngồi lên trên vai mình. Thân hình cậu không cao mà Trương Duệ Dương cũng khá là bé, ngồi ở trên vai Đào Tiểu Sơn cũng chỉ nho nhỏ chút xíu, trông cũng vô cùng hài hòa.

Trương Duệ Dương vốn linh hoạt nhanh nhẹn nên chẳng hề thấy sợ, chỉ là nhóc chưa thân quen với Đào Tiểu Sơn nên hơi ngượng ngùng, vì vậy quay đầu lại tội nghiệp mà nhìn về phía ba mình.

Trương Dịch nhìn ra Đào Tiểu Sơn là thật tâm yêu thích trẻ con, vì vậy gật đầu động viên Trương Duệ Dương rồi không quản nữa.

Vốn Trương Duệ Dương không phải là đứa trẻ sợ người lạ, thấy ba không phản đối, lập tức bèn ngoan ngoãn ngồi im, vui vẻ theo Đào Tiểu Sơn chơi cùng nhau.

“Anh muốn mua thứ gì đầu tiên?” Đào Tiểu Sơn quay đầu lại hỏi, kết quả chưa chờ Trương Dịch mở miệng, cậu đã nói tiếp: “Thời tiết lạnh lắm, em thấy trong nhà chẳng có gì cả, chi bằng mua mấy bó củi về đốt giường đất. Nấu cơm cũng có thể dùng bếp đất, chờ sau này có thời gian muốn đốt than đá lại đi mua lò sắt. Trấn trên có nơi chuyên bán củi, cũng không mắc lắm đâu, hai viên tinh hạch có thể mua một mớ đốt rất lâu. Củi ở đây đều là thực vật biến dị phơi khô, cháy rất lâu, tốt hơn nhiều so với củi gỗ thông thường. Củi gỗ đã khó tìm, đốt lại nhanh hết, giá cả thì đắt đỏ, mua về cũng không có lời mấy.”

“Sao củi lại khó tìm hơn thực vật biến dị được?” Trương Dịch không rõ, dù sao củi gỗ chỉ cần tháo dỡ cửa sổ hay đồ gia dụng là có, chặt nhỏ ra là dùng được, còn thực vật biến dị có mức độ nguy hiểm rõ ràng cao hơn rất nhiều.

Đào Tiểu Sơn cười rộ lên: “Cái này anh không biết đâu, hiện tại củi gỗ anh phải tới nơi có nhà để kiếm, ở gần thì sớm hết sạch rồi, xa quá thì đâu có được. Còn thực vật biến dị thì ai nói nhất định phải tự mình đi chặt, chỉ cần theo sau đội mạnh, chờ họ giải quyết thực vật biến dị và lấy đi tinh hạch là mình có thể lên thu dọn. Những đội mạnh kia chẳng bận tâm chút ít đồ đó đâu, còn ngại chúng chiếm nhiều diện tích nữa cơ, thông thường họ chỉ lấy tinh hạch và vật liệu có giá trị lớn, cái khác đều vứt hết. Cho nên hiện tại có người chuyên đi nhặt củi, chỉ có điều cũng kiếm lời không được bao nhiêu, là công việc mưu sinh nhỏ nhặt thôi.”

Đây thực sự là cậu thanh niên nói rất nhiều, mà quả thật cậu chàng cũng nói mọi chuyện rất rõ ràng, khiến người nghe sẽ không có nghi vấn gì thêm.

Căn cứ thiết lập cơ cấu thương mại cũng chỉ cung cấp những thứ người bình thường rất khó tìm được ví dụ như gạo, mì, trái cây tươi, thịt muối hay than đá, còn có rất nhiều như yếu phẩm khác phải do người sống sót tạo thành đội ngũ tự lo liệu. Nếu cung cấp không đủ hoặc là không có cách nào cung cấp, căn cứ sẽ tìm cách bù đắp, nghĩ biện pháp giải quyết. Hơn trăm ngàn người phàm là đồng tâm hiệp lực thì chỉ cần không gặp phải thảm họa kinh hoàng, ngày trôi qua nhất định có thể chậm rãi dễ chịu dần lên.

Đào Tiểu Sơn mang mọi người đi vòng vèo một hồi, chỉ chốc lát sau đã đến một khu phố tấp nập người. Trên đường có mở cửa hàng, có bày quán vỉa hè, cũng có người đẩy xe đẩy qua lại mua đồ. Lúc này đang là buổi chiều muộn, chính là giờ cao điểm các đội ngũ ra ngoài trở về, người đến người đi, tiếng mua bán cò kè mặc cả không dứt bên tai, hơi có chút cảnh tượng của khu chợ đông đúc trước tận thế.

Nhóm Trương Dịch nhất thời có loại cảm giác từ thời kỳ man hoang được trở lại nhân gian. Dù cho trước đây không thích đi dạo phố, nhìn thấy khung cảnh quen thuộc như vậy, trong lòng mọi người cũng không khỏi hiện lên cảm giác vui thích.

Có điều sau khi đi mấy bước, Nam Thiệu bèn nắm tay Trương Dịch lại, Tống Nghiễn cũng hơi ôm Lý Mộ Nhiên trước người mình, thật sự là quá đông người, hơi không chú ý là sẽ bị chen lạc nhau. Trương Dịch không nói gì dù anh không có thói quen luôn luôn tay trong tay cùng người khác, Lý Mộ Nhiên tựa hồ cũng không hề có tự giác của một cô gái đang yêu đương thắm thiết, nếu như Tống Nghiễn không chủ động, hầu như cô chẳng nhớ việc cần phải nắm tay hoặc là kéo cánh tay hắn. Có lẽ là một người cô độc quen rồi, đối với việc đụng chạm hay tiếp xúc với người khác cũng không quá ao ước để ý, cho dù là đối diện với người mà mình đã động lòng.

Thẩm Hi đi ở cuối cùng, nhìn thấy bốn người phía trước thành đôi thành cặp, đột nhiên cảm thấy bản thân lạc lõng dư thừa, hắn chợt nghĩ có phải là mình cũng nên tìm một người để hẹn hò hay không. Đương nhiên, đây chỉ là cảm xúc bất chợt mà thôi, chờ khi hắn gánh hai bó củi về sân, nhóm lửa đốt giường đất để sưởi ấm xong xuôi bèn quên sạch suy nghĩ này. Kiểu người có tính cách kiên nghị, mục tiêu rõ ràng như Thẩm Hi, dưới tình trạng không có áp lực từ cha mẹ thì trừ khi là chân chính gặp được người đã định trước trong đời, bằng không làm sao có khả năng bởi vì một chút chút kích thích mà đi làm chuyện bị xem là dư thừa vô ích trong mắt hắn. Bởi lẽ, tận thế vốn không phải là thiên đường cho những kẻ yêu nhau.

Trên chợ không có gạo hay bột mì bởi vì những thứ đồ này là do căn cứ bán ra, mùi vị rất thơm ngon, mặc dù căn cứ không cấm buôn bán nhưng chẳng kiếm được nhiều cho nên hầu hết mọi người đều giữ lại để ăn. Nhưng những thức ăn khác thì đều có, ví dụ như đồ ăn vặt, đồ hộp, rau khô, hay quần áo đệm chăn, nồi bát chậu đũa, đồ dùng hàng ngày, chỉ là đồ giữ ấm sẽ tương đối quý hiếm, còn mấy thứ như nồi bát đều khá rẻ. Mặt khác thứ tương đối quý giá chính là giấy vệ sinh hay băng vệ sinh, bởi vì đó đều là vật mang tính chất tiêu hao, không thể sản xuất, chỉ có thể càng dùng càng ít. Ngoài ra, trên chợ còn bán đồ chơi, mỹ phẩm, đồ trang sức, da lông gân cốt của sinh vật biến dị, trái cây các thứ. Điểm khác biệt với trước tận thế chính là hiện tại đồ trang sức đắt đỏ khi xưa hoàn toàn không đáng giá, chẳng bằng nổi một bó củi khô.

Đào Tiểu Sơn rất nhanh nhẹn, cõng Trương Duệ Dương trên vai đi vòng vèo mấy lượt đã dẫn mọi người mua đủ vài vật thiết yếu hàng ngày, sau đó còn mua gia vị cần để nấu cơm, tổng cộng bỏ ra hơn 300 viên tinh hạch thông thường. Đây đều là tinh hạch do Trương Dịch tự chi, cũng không cần dùng tới tinh hạch của Lưu Kiệt.

Đào Tiểu Sơn là một người tốt bụng vô cùng, lòng dạ cũng thẳng thắn nhiệt tình, ngoại trừ bởi vì phải cõng Trương Duệ Dương nên không dễ giúp lấy đồ, chuyện có thể nghĩ tới để giúp họ thì cậu đều nghĩ chu toàn. Bất kể là giúp trả giá hay là đưa bọn họ đi gặp người quen, khiến cho bọn họ nhanh chóng hòa nhập cũng như hiểu rõ tình hình căn cứ.

“Cậu ở đây cũng được quý mến quá nhỉ.” Trương Dịch không nhịn được nói. Đào Tiểu Sơn nói rất nhiều, gặp người đều có thể tán gẫu nửa ngày, có thể nói là ai cũng tán gẫu được với cậu chàng, cũng nhờ đó mà bọn họ mua đồ được giảm giá kha khá.

“Ấy chà! Đều là chút người thấp hèn không ra hồn giống em ấy mà, ai cũng dựa vào khe hở trong tay kẻ khác kiếm chút cơm ăn thôi, tầng lớp cao hơn em chẳng thể với tới, không có gì hay mà phải khoe khoang cả.” Đào Tiểu Sơn nhún nhún vai, nói.

Trương Duệ Dương ngồi trên bả vai cậu bởi vì động tác nhún vai này mà bật cười ra tiếng, Đào Tiểu Sơn bèn vui vẻ theo, trở tay tại vỗ nhẹ hai cái lên mông nhóc, sau đó nói với mọi người: “Chúng ta phải nhanh về thôi, trời tối căn cứ sẽ ngừng kinh doanh, trên đường không có đèn đuốc rọi sáng đâu.”

Trương Dịch ngẩng đầu nhìn chung quanh, phát hiện khu chợ mới vừa rồi còn ồn ào náo nhiệt quả nhiên đang nhanh chóng thu dọn, nơi thì đóng cửa, nơi thì thu sạp, chốc lát đã vơi sạch bóng người. Điểm thú vị là người tới mua đồ không hề dây dưa, đồ nào chưa mua được cũng chỉ có thể hơi phẫn nộ rồi coi như thôi, hoặc là hẹn người bán ngày mai tới lấy.

“Căn cứ cấm ra ngoài buổi tối sao?” Thấy vậy, Trương Dịch không nhịn được hỏi.

“Không phải đâu ạ.” Đào Tiểu Sơn cười nói, “Có điều các anh quên mất rồi sao, lúc vào không phải đã cho các anh một tờ danh sách chuyện cần biết hàng ngày của căn cứ rồi đó à? Phía trên có ghi buổi tối căn cứ không thắp đèn đường hay đèn trong nhà. Không có ánh sáng, đường rẽ ngoằn ngoèo thế này ai biết sẽ đi tới nơi nào.”

“Thật vậy sao? Anh còn chưa kịp xem nữa.” Trương Dịch cũng cười, lại hỏi: “Buổi tối không cho rọi sáng hả? Toàn bộ căn cứ đều không mở đèn sao?”

“Buổi tối là thời gian thú biến dị hoạt động nhiều nhất, ánh đèn và tiếng người dễ dàng hấp dẫn chúng lại đây.” Đào Tiểu Sơn giải thích, ngẩng đầu nhìn sắc trời rồi thúc giục: “Mọi người đi mau lên, chờ trời tối rồi chỗ nào cũng giống chỗ nào, em cũng dễ đi nhầm đường.”

“Giờ chẳng có điện nữa đâu. Nghe nói ban đầu căn cứ muốn xây nhà máy điện, sau đó không biết tại sao lại hủy bỏ. Không có thì thôi vậy, dù sao chẳng được xem TV hay chơi máy tính, có điện cũng không dùng nhiều lắm…”

Lúc Đào Tiểu Sơn đang huyên thuyên không ngớt, trong hẻm nhỏ bên cạnh có một bóng người bịt kín mặt mũi vội vội vàng vàng đi ra, bởi vì cúi đầu đi quá nhanh nên va vào người Lý Mộ Nhiên. Bởi vì chuyện quá đột ngột nên Lý Mộ Nhiên tránh không kịp.

Tống Nghiễn hơi nhướng mày kéo Lý Mộ Nhiên ôm vào trong ngực, khi hắn định ra tay, đối phương đã giống như bị điện giật lui về phía sau hai bước, ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn họ thật nhanh rồi luôn mồm nói xin lỗi. Đó là một đôi mắt vô cùng uể oải, giọng nói là của phụ nữ nên sức lực trên tay Tống Nghiễn bất giác giảm đi.

“Mau đi đi! Mau đi đi! Nhặt hết đồ rồi về nhanh thôi.” Không đợi Lý Mộ Nhiên trả lời, Đào Tiểu Sơn đã liên tục phất tay.

Người kia bèn cúi người về phía họ một cái rồi mới vội vã rời đi.
Bình Luận (0)
Comment