Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 323

Edit: Yến Phi Ly

Quỷ Bệnh cất bước thong dong đi vào từ cửa chính, nhìn thấy toàn bộ sân trước đã bị vô số xúc tu trong suốt chiếm giữ, mà phần lớn người ở trong sân cũng đã bị xúc tu quấn lấy, còn có một bộ phận xúc tu vung vẩy trước trán họ, tựa hồ đang tìm kiếm thời cơ để đâm vào.

Ai mà không bị quấn lấy đại khái đều là những người có thực lực mạnh, tỷ như Lãnh Phong Trần cùng với thanh niên đang đánh nhau với anh ta, Nam Thiệu, Tống Nghiễn và cả Trương Dịch… Hửm, Trương Dịch?

Ánh mắt Quỷ Bệnh không khỏi dừng lại trên người Trương Dịch đang đối diện với xúc tu chốc lát. Hai mắt anh nhắm nghiền, biểu hiện trên mặt khi thì thống khổ khi thì giãy giụa, lập tức gã hiểu rõ nên không quan tâm nữa, trực tiếp đi tới hướng hồ nước. Dọc theo đường có không ít xúc tu muốn tới gần Quỷ Bệnh nhưng lại tựa như sợ hãi mà chỉ có thể bồi hồi xa xa, lúc gã đi qua thì chúng đều không tự chủ tránh né, hiện ra con đường phía trước.

Giống như Nam Thiệu đã từng nhìn thấy, ở trung tâm hồ có một thứ giống sâu mặt người ngâm trong nước, chỉ là lúc này lượng nước bên trong đã giảm xuống hơn nửa, mà hình thể của con quái vật kia đã gia tăng lên gấp ba, thân thể đã bị vảy che phủ hoàn toàn. Vảy hiện ra màu kim loại trắng bạc, rõ ràng có sức phòng ngự rất mạnh.

Quỷ Bệnh đến tựa hồ khiến nó cảm nhận được uy hiếp cực lớn, chỉ thấy phần thân thể mọc ra mặt người kia nhúc nhích vặn vẹo, một lát sau một cái đầu tương đối rõ ràng hiện lên, chính là Lâm An với đôi mắt đen thùi.

“Mày không phải người của thế giới này! Mày là ai?” Y mở miệng, lúc nói chuyện đầu lưỡi trong miệng hệt như lưỡi rắn thỉnh thoảng phun ra nuốt vào. Khiến người ta phải bất ngờ chính là y lại có cảm giác đối với lai lịch của Quỷ Bệnh.

“Mày quá sốt sắng rồi.” Quỷ Bệnh chỉ nói một câu như vậy rồi kiên quyết ra tay. Gã tung ra một đấm, không vì lời của đối phương mà phải nhíu mày suy nghĩ, càng không giải thích cái gì. Dù cho Lâm An lợi hại đến đâu, ở trong mắt Quỷ Bệnh thì cũng chỉ là một con sâu vừa mới phá kén muốn thò đầu ra mà thôi, đôi bên chẳng hề ở cùng một đẳng cấp. Vừa khỏi nhắc tới chuyện tôn trọng hay không, vừa không có ân tình như với Lý Mộ Nhiên hay Trương Dịch đã ở chung lâu ngày, cho nên bây giờ không cần phải phí lời.

Huống hồ Quỷ Bệnh rất rõ ràng đối phương muốn kéo dài thời gian để hoàn toàn lột xác, sau đó có thể chống lại gã. Nhưng gã làm sao có khả năng chờ đến lúc đó, một khi ao nước thần biến mất, không gian này sẽ mất đi căn nguyên để tồn tại, tất cả mọi người đều sẽ bị ném ra ngoài. Mà chỉ cần Lâm An hiện thân ở bên ngoài, tất nhiên sẽ lập tức gây nên sự chú ý của Tần Tuyên, lúc ấy mọi chuyện đã trễ rồi. Đây cũng là lý do vì sao gã đột nhiên tới đây. May là Quỷ Bệnh đã dung hợp lửa Phần Thiên qua thời kỳ mấu chốt, hiện tại dù không hoàn toàn thành công, cũng không gây trở ngại gì nhiều, chỉ là thực lực yếu bớt một hai phần mà thôi. Chỉ cần không thể rời bỏ mảnh này đất hoang, hay hoặc là đối đầu với Tần Tuyên, chút thực lực hao hụt ấy vốn dĩ không ảnh hưởng gì. Cho nên khi trong lòng Quỷ Bệnh sinh ra cảnh giác, lại bói ra nguyên do, gã bèn quyết đoán sớm kết thúc tu luyện, không hề có một chút luyến tiếc không nỡ.

Lâm An thấy thế, trên mặt lộ ra vẻ vừa kinh ngạc vừa thảng thốt, mơ hồ còn mang theo chút sợ hãi, y nhận ra được người nọ đã quyết định muốn đưa mình vào con đường chết. Dù cho lòng không rõ thì y cũng đâu thể ngồi chờ chết, lập tức trên mặt y hiện lên nét hung tàn, xúc tu ở gần thì đan vào lẫn nhau tạo thành một tấm lưới dày đặc che đậy ở trước mặt, xúc tu xa xa thì lại toàn lực co rút lại, mang theo những người bị quấn lấy. Ngay cả những người trong cơn hoảng hốt trước đó y còn không dám đụng tới cũng trực tiếp cuốn lấy, kéo toàn bộ lại trước người hòng tạo thành một tấm bình phong, tranh thủ nhiều thời gian hơn cho bản thân.

Có điều dù Lâm An cảm giác được lai lịch của Quỷ Bệnh bất phàm, nhưng lại không thể phán đoán chính xác thực lực của đối phương. Y cho là ít nhất mình có thể chống lại mười mấy phút thậm chí nửa giờ trở lên. Nào ngờ một đấm mang theo tư thái sấm sét gió xoáy càn quét của Quỷ Bệnh khi chạm đến tấm lưới xúc tu lại tựa như cơn lốc thổi qua mạng nhện, mạng nhện bị phá vụn thưa thớt lại mảy may chẳng ngăn được cơn lốc này.

Ầm! Trước khi tấm lưới che chắn thứ hai được dựng lên, cú đấm kia chân thực đánh vào trên thân thể của Lâm An. Tựa như sấm sét tập kích, từng luồng điện lập lòe phá nát lớp vảy giáp vừa mới hóa ra mà Lâm Anh tự cho là từ đây khó có ai có thể công phá. Luồng sấm sét kia cũng xâm nhập vào bên trong thân thể Lâm An, tán loạn khắp lục phủ ngũ tạng.

“A ——” Toàn thân Lâm An bị sét đánh điện giật, đau đớn làm cho y không khống chế được quay cuồng bên trong hồ nước, quấy nhiễu hơi nước bốc lên ào ào, cuồn cuộn không dứt.

Quỷ Bệnh chỉ lạnh lùng mà nhìn, không ra tay nữa, mấy phút sau, động tĩnh bên trong hồ nước dần dần nhỏ đi, cuối cùng trở nên tĩnh lặng. Hơi nước dần tán, hiện ra thi thể cháy đen như là chưa vượt qua lôi kiếp bên trong. 

Thiên phạt quyền, dùng sức mạnh thiên lôi độ kiếp tu luyện mà thành, ra quyền như trời phạt, chuyên để khắc chế yêu tu. Cũng vì thực lực Quỷ Bệnh bây giờ không bằng một phần ngàn vạn thời kỳ cường thịnh nhất, bằng không một khi gã sử dụng chiêu này, đối phương đừng nói là còn có thể giữ đủ thân thể, chỉ sợ chút xíu tro bụi cũng sẽ không còn. Đương nhiên, nếu như là lúc gã cường thịnh thì chẳng cần gã phải ra tay thế này.

Sau khi Lâm An chết đi, xúc tu đang quấn lấy mọi người cũng đều dồn dập rơi xuống đất, người ở bên trong rốt cuộc được thả ra.

Ngoại trừ một vài người đã hôn mê, đa số mọi người đều ổn, chỉ là còn có chút mê man, tựa hồ như đang bồi hồi giữa hiện thực và hư ảo khó có thể hoàn hồn. Còn có mấy người trên đầu máu me đầm đìa, giữa trán có một hốc lớn, người đã không còn hơi thở.

Mấy người có thực lực mạnh nhất khi bị xúc tu đột nhiên bao vây thì lập tức tỉnh lại, chỉ là xúc tu vì Lâm An lăn lộn giãy giụa mà lay động trên dưới phải trái, bọn họ cũng bị quăng đến ngất ngây mà vẫn không tìm được cơ hội thoát thân, lúc này ngược lại là tỉnh táo nhanh nhất. Vì vừa nãy bị dằn vặt, mọi người ít nhiều đều bị chút vết thương, nhìn qua chật vật vô cùng.

Nhìn thấy Quỷ Bệnh, đám Nam Thiệu đều rất bất ngờ, nhưng cũng không dồn quá nhiều lực chú ý trên người gã. Ánh mắt Nam Thiệu tìm tòi khắp bốn phía, liếc mắt một cái bèn trông thấy Trương Dịch đang vịn trụ đá thở dốc. Hắn chẳng quan tâm được gì nữa, giương cánh vội bay qua, ôm chặt người kia vào lồng ngực.

Làm hành động như vậy trước mặt mọi người, Trương Dịch hiếm thấy mà không đẩy hắn ra.

Tất cả những gì trải qua trước đó tuy chỉ là ảo giác, nhưng cảm giác kia thực sự quá chân thật, đừng nói là Nam Thiệu mà ngay cả Trương Dịch lúc này cũng khẩn cấp rất muốn gặp người yêu và con trai, sau đó ôm chặt lấy họ, không bao giờ buông ra.

So sánh với hai người thì Thẩm Hi đáng thương hơn nhiều lắm, bây giờ người có thể làm cho hắn quan tâm chỉ có đám anh em đồng đội. Trong ảo cảnh bọn họ đều chết trước mặt hắn, đừng nói lúc này Thẩm Hi không nhìn thấy bọn họ, dù có thấy được, nếu thật sự đi ôm từng người một, chẳng phải sẽ bị xem là đồ thần kinh sao?

Tống Nghiễn nhìn tình huống chung quanh, cũng im lìm không lên tiếng mà ra khỏi khu nhà, mãi đến tận khi nhìn thấy Lý Mộ Nhiên đang nhảy nhót tưng bừng trong vườn cây ăn quả, trái tim của hắn mới xem như thật sự trở về chỗ cũ. Lúc này hắn bèn mạnh mẽ ôm cô tới trước ngực tàn nhẫn hôn môi thật lâu, sau đó mới mang Lý Mộ Nhiên và Ú Ú quay lại khu nhà kia.

Lý Mộ Nhiên bị hôn choáng váng đầu óc, còn không rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà khiến người đàn ông luôn luôn trầm ổn khắc chế này lại có thái độ khác thường đến vậy.

Trở lại sân, mọi người cũng dần dần bình tĩnh lại, bắt đầu thu dọn tàn cục, có thể cứu thì cứu, không cứu được thì thu gom thi thể để thân nhân đến nhận, nếu như không có người thân thì sẽ tiến hành chôn cất.

Nhìn thấy xuất hiện nhiều người xa lạ như vậy, trong đó còn có hai thú nhân, khóe mắt người trẻ tuổi giao đấu với Lãnh Phong Trần rõ ràng co quắp một chút, nhưng sau khi cân nhắc chênh lệch sức mạnh đôi bên thì anh ta quyết định nhẫn nại.

“Tôi là Sử Hạo, mọi người vào nhà ngồi đi.” Anh ta cũng coi như có hàm dưỡng, sau khi quyết định tạm thời vứt bỏ ân oán với thú nhân thì không dùng ánh mắt hay thái độ khác thường đối xử với Nam Thiệu và Tống Nghiễn.

“Có quần áo không?” Tống Nghiễn cảm thấy trạng thái hóa thú của mình và Nam Thiệu thực sự không phải là bộ dáng hợp để đàm luận, hơn nữa cũng ảnh hưởng bọn họ giao lưu tình cảm với người mình yêu cho nên lên tiếng hỏi.

Sử Hạo liếc nhìn hai người, nghĩ đến Quách Minh Thành bèn gật gật đầu, hỏi hai người muốn quần áo kích cỡ thế nào rồi sai người đi lấy. Tống Nghiễn và Nam Thiệu cũng không tiện đổi hình dáng hay quần áo trước mặt mọi người cho nên bèn đi theo.

Sau khi hai người đi ra ngoài, Sử Hạo không hỏi lai lịch của Quỷ Bệnh và Trương Dịch mà là chuyển ánh nhìn dừng lại ở trên người Lãnh Phong Trần: “Tông môn phái cậu tới sao?”

Hóa ra hai người họ quen nhau, hơn nữa quan hệ còn có vẻ không hề đơn giản.

Lãnh Phong Trần hoàn toàn không có dáng vẻ chột dạ, hai tay ôm kiếm dựa vào lưng ghế, cười nói: “Cậu đổi tên à? Nếu sớm biết cậu là thủ lĩnh nơi này, tôi hà tất phí nhiều sức lực trà trộn vào như vậy. Có điều cậu đào đâu ra thứ thần kỳ này thế? Nếu như sư phụ cậu biết được không chừng sẽ đồng ý thu cậu làm môn hạ một lần nữa đấy.”

Cũng coi như là ma xui quỷ khiến, hai người họ vẫn luôn không đụng độ. Lúc trước Lãnh Phong Trần thấy việc tìm chỗ Quỷ Bệnh tu luyện là vô ích nên mới đi tới căn cứ Bách Hiệp, song sau khi phát hiện căn cứ này có điểm quái lạ, anh ta bèn nghĩ tất cả biện pháp xâm nhập vào nơi đây. Vốn Lãnh Phong Trần không hề có lòng tham gì, chẳng qua là cảm thấy hiếu kỳ nên cứ đi khắp nơi trong không gian để tìm hiểu, muốn biết nơi này rốt cuộc là thế nào. Trùng hợp làm sao, mấy ngày trước Lãnh Phong Trần quanh quẩn bên ngoài vẫn không thu hoạch được gì, ngày hôm nay đang chuẩn bị tra xét khu nhà phòng thủ nghiêm ngặt thì lại gặp vận rủi.

Xui xẻo còn chưa nói, không hiểu ra sao lại đánh nhau với Sử Hạo, mà lại còn không biết đối phương là người quen của mình. Mãi đến tận khi tỉnh táo lại, hai người mới xem như là lần đầu tiên gặp mặt.

Nghe Lãnh Phong Trần nhắc tới sư phụ, vẻ mặt Sử Hạo chợt thay đổi, cuối cùng trở nên lạnh lùng: “Tôi sẽ không trở về. Có muốn không gian này cũng vô dụng thôi, trừ khi bản thân bà ấy tới đây, vật này xác định ở đây nên ai cũng không lấy đi được. Nếu như Tông môn đồng ý di chuyển tới nơi này thì tôi có thể nhường lại.”

Nói đến đây, Sử Hạo xem như đã xác định Lãnh Phong Trần không phải do ai phái đến liền bỏ chuyện này qua một bên, ánh mắt chuyển qua chỗ Quỷ Bệnh.

“Tôi rất cảm kích anh ra tay giúp đỡ, thế nhưng tôi vẫn muốn biết, anh với bọn họ có phải cùng một nhóm không? Nếu như phải thì mục đích tới đây là vì cái gì?” Ngữ khí của Sử Hạo hơi lạnh lùng nhưng cũng không phải loại xa cách ngàn dặm. Anh ta giống như Lý Mộ Nhiên hình dung vậy, nếu như nhìn kỹ ngũ quan, kỳ thực Sử Hạo cũng không quá xuất sắc, thậm chí còn có chút bình thường, kỳ quái ở chỗ trên người anh ta tựa hồ tự tỏa ra một loại thần thái khiến người khác không nhịn được muốn nhìn nhiều hơn. Mà lại là kiểu càng xem càng muốn nhìn, càng xem càng cảm thấy đẹp. Khắp toàn thân từ trên xuống dưới người này tỏa ra vẻ thân thiện, dù cho mặt mày anh ta lạnh nhạt cũng làm cho người khác không nhịn được muốn tới gần.

Sử Hạo vừa hỏi xong, Tống Nghiễn và Nam Thiệu đã biến về hình người đều quay lại đúng lúc.

“Lâm An, chính là quái vật mới nãy, trước đây hắn là bạn bè của tôi, sau đó là kẻ thù của tôi. Chúng tôi phát hiện hắn xuất hiện ở đây nên mới đuổi tới.” Tống Nghiễn nói tiếp.

Đáp án như vậy không có khả năng khiến người ta tin phục hoàn toàn nhưng Sử Hạo cũng không tiếp tục truy hỏi, chỉ là mỏi mệt ấn ấn huyệt thái dương, sau đó nói: “Mọi người vừa giúp tôi, muốn tôi báo đáp thế nào?” Khi hỏi chuyện này, anh ta thậm chí còn không nói ra mức độ hạn chế, hiển nhiên là bất kể đối phương đưa ra yêu cầu gì thì Sử Hạo đều sẽ cân nhắc thậm chí nghĩ biện pháp để thực hiện.
Bình Luận (0)
Comment