Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 55

Edit: Diệp Thần

Beta: Yến Phi Ly

“Cô ta nói thật sao?” Bùi Viễn nhìn bên này rồi lại nhìn bên kia, sắc mặt phức tạp hỏi.

Có phải thật hay không, trước khi tận mắt chứng kiến chẳng ai có thể cam đoan, thế nhưng từ trong lời nói của Hàn Linh lại để lộ ra một tin tức. Kế tiếp, sau sự dị biến thành zombie của loài người, một đợt sóng nguy hiểm khác sắp ập đến.

“Sao cô ta biết sẽ xảy ra chuyện gì?” Có người khác nghi ngờ, chung quy hiện tại cũng không có gì để dự báo thời tiết.

“Trước đừng quản đến mấy thứ đó.” Kiều Dũng ngăn mọi người tiếp tục thảo luận vấn đề nhạy cảm này “Là thật hay giả rất nhanh có thể nghiệm chứng thôi, tôi không ngăn cản tương lai của mọi người, đều tự suy nghĩ kỹ đi, ai có bạn bè thì thương lượng với nhau. Về phần người dị năng…” Hắn dừng lại mấy giây rồi nói tiếp: “Nếu lời cô ta nói là thật, vậy có nghĩa cô ta còn biết nhiều thứ hơn nữa, mọi người tự ngẫm xem bản thân muốn đi hay ở lại.” Tại tận thế này, đi cùng với một người có năng lực mạnh, hơn nữa dường như còn có khả năng tiên đoán sẽ bớt đường vòng đi rất nhiều. Huống chi nếu cô ta có thể giúp người khác thức tỉnh dị năng, như vậy có phải cũng có biện pháp khiến người dị năng càng trở nên mạnh hơn không? Đây không phải chuyện không có khả năng, hắn có thể nghĩ tới thì những người khác cũng vậy, cho dù không nghĩ tới, hắn cũng sẽ nhắc nhở, xem như xứng đáng những ngày mọi người ở cùng nhau.

“Đội trưởng Kiều, anh nghĩ thế nào?” Lưu Hạ hỏi, anh là dị năng hệ gió, tốc độ nhanh, hơn nữa có thể khống chế phương hướng của gió.

“Tôi?” Kiều Dũng vuốt vuốt mớ tóc ngắn ngủn, cả người dựa hết vào sô pha “Tôi không có hứng tranh giành với một cô nhóc.” Rất nhiều lời hắn chưa nói nhưng mọi người đều là người trưởng thành sẽ tự thấy được, nếu không thấy được, vậy cũng chỉ bởi vì còn mải lo suy nghĩ đến lợi ích. Tuy hắn không vừa mắt cô gái kia, thế nhưng có thể khẳng định trong khoảng thời gian này, những người đi cùng cô ta sẽ sống tốt hơn người khác. Nhưng hắn là đàn ông lại không có vướng bận gì, dẫu chịu thêm khổ sở đều không quan trọng, cần gì bởi vì chút xíu lợi ích mà phải dựa dẫm vào một cô gái chứ.

Cùng ý tưởng với hắn còn có Trương Dịch. Anh cũng rất hi vọng bản thân và con trai có thể thức tỉnh dị năng, nhưng không muốn vì thế mà tự bán hai cha con cho người khác. Anh cũng không vừa mắt Hàn Linh, thiếu nữ này nhìn sơ đã biết không có mấy sự từng trải, vừa không khôn ngoan lại thiếu tính nhẫn nại, càng không có khí phách và sức hấp dẫn khiến người khác cảm phục, có lẽ cô thật sự có thể dựa vào năng lực cùng sự tiên đoán của mình để thu nạp không ít người, thậm chí thành lập nên căn cứ người sống sót như cô mong muốn, thế nhưng khả năng bị những thế lực mạnh hơn để mắt tới cũng sẽ lớn nhất. Kẻ mang ngọc là kẻ có tội, chỉ bằng chuyện có thể khiến người khác thức tỉnh dị năng cũng đủ khiến cô bị người ta hãm hại không biết bao nhiêu lần rồi, mà những người đi theo cô, e rằng cũng khó có thể thu được kết quả tốt. Mặt khác, còn một nguyên nhân chính là, anh không quá yên tâm với phương pháp thức tỉnh dị năng theo như lời Hàn Linh nói, sợ có di chứng gì đó không thể đoán trước được, cho nên vẫn quyết định buông tay.

“Em không đi với cô ta đâu.” Lúc này bọn họ đã về tới phòng, mấy người thương lượng xem có muốn đi cùng Hàn Linh thành lập căn cứ người sống sót kia hay không. Lý Mộ Nhiên trả lời rất kiên quyết.

“Vì sao?” Ba người đàn ông đều kinh ngạc, vốn nghĩ rằng cô sẽ muốn đi cùng Hàn Linh nhất, chung quy đều là phụ nữ mà.

“Đồng tính tương xích.” Lý Mộ Nhiên cong chân ngồi trên ghế dựa, đáp án thật rõ ràng, hơn nữa còn cảm thấy như thế chưa đủ để biểu đạt suy nghĩ trong lòng, lại bổ sung thêm một câu “Em ghen tị với cô ta.” Bộ dạng xinh đẹp, có không gian lại lợi hại, được sống tốt như vậy, quan trọng nhất là nhìn qua còn có vẻ phách lối, thấy thế nào cũng khiến người ta ghen tị.

Mấy người Trương Dịch nở nụ cười, quả thật rất khó không để người khác đố kỵ. Bởi vì Hàn Linh là con gái, cho nên mấy người đàn ông không thấy thế nào cả, nhưng nếu đối phương là một người đàn ông, phỏng chừng bọn họ cũng sẽ ghen tị.

“Anh cũng rất muốn có thể phát ra cầu lửa hoặc đánh ra tia chớp, ngầu hơn biết bao nhiêu…” Cả người cục thịt Trần chiếm hơn phân nửa cái sô pha dài, chân gác lên bàn trà, híp mắt đầy khát khao.

Trương Duệ Dương đã cởi giày ngồi bên sô pha chơi, nghe nói như thế thì nhìn nhìn y, sau đó bò qua, nhào vào cái bụng núc ních thịt của y “Chú béo, chú hiện tại rất ngầu mà.”

Cục thịt Trần khoa trương kêu thảm thiết một tiếng, sau đó nghiêng đầu trợn mắt, miệng kêu gào “Chú chết mất, chết mất… bị bảo bối đè chết mất… Chú béo đẹp trai bị Dương Dương béo đè chết…”

Trương Duệ Dương cười ha ha, Trương Dịch bóp trán không nói gì, Nam Thiệu xoa cằm ngồi ở đầu giường, không biết đang nghĩ cái gì, chỉ có Lý Mộ Nhiên quăng qua ánh mắt khinh bỉ nhìn cục thịt Trần, cảm giác y đặc biệt ngây thơ.

Không khí vốn đang nghiêm túc cứ vậy bị khuấy đảo, nhất thời hỗn độn, cuối cùng mọi người vẫn cùng nhau quyết định, tìm được cơ hội sẽ rời xa mỹ nữ họ Hàn, để tránh trở thành người bị hại vô tội hoặc bị diệt khẩu.

Trong lúc bọn họ đang thương lượng thì còn có vài phòng nữa cũng trình diễn một màn tương tự, bất đồng là, có vài người thì tranh luận, có người thì ngồi một mình một góc suy nghĩ tới lui. Mà trong phòng kinh doanh ở tầng sáu, Hàn Linh cũng không thoải mái như cô biểu hiện ra bên ngoài, vừa về đến phòng cô liền lắc mình vào không gian, sau khi chào hỏi cha mẹ liền vào căn nhà nhỏ trong không gian tìm giản bạch (gọi chung cho sách lụa và thẻ tre), muốn xem thử có biện pháp nào khống chế nhân tâm hay không. Nếu cô đã nghĩ tới chuyện lấy nước trong không gian giúp người khác thức tỉnh dị năng, đương nhiên cũng nghĩ đến sau khi xong chuyện có người sẽ không nhận nợ, thậm chí có khả năng cắn ngược lại cô. Lòng người hiểm ác, cô không phải không biết, thậm chí thấu hiểu rất rõ, chỉ là muốn làm chuyện lớn thì không thể lo trước lo sau. Lần trước, bởi vì muốn thừa dịp trời đổ mưa lớn và rét lạnh mà giúp nhóm Nam Thiệu một cái ơn lớn, sau đó thuận thế đưa họ lên chiếc thuyền mình đã sắp xếp, ai ngờ thị trấn Vọng Dương lại đột nhiên ra lệnh tấn công huyện thành, khiến cô bỏ lỡ cơ hội tốt nhất. Nhưng không nghĩ tới sau khi sống lại, ông trời tựa hồ vẫn đứng về phía cô, cho cô gặp lại hắn ở đây, cô cũng không muốn bỏ qua lần nữa.

Hàn Linh là người được sống lại. Kiếp trước cô vùng vẫy ba năm trong tận thế, bị bạn khuê mật hại chết, sau đó sống lại vào thời điểm trước khi tận thế xảy ra một tháng. Mới nghe thì thấy có thể sống trong tận thế ba năm nhất định là người không đơn giản, nhưng sự thật kiếp trước cô chỉ là người thường, không có dị năng cũng không có không gian, nhưng lại có một người bạn trai là dị năng tam hệ phong lôi hỏa vẫn luôn che chở, giúp cô gần như không phải cảm thụ sự tàn khốc của tận thế. Cô biết zombie ăn thịt người, biết người bình thường sống không dễ dàng, biết động thực vật hung tàn bao nhiêu, nhưng chỉ là từng gặp qua, thậm chí đôi khi còn nảy sinh lòng đồng cảm bảo Tiêu Triết cứu một số người về đội. Khi Tiêu Triết cự tuyệt thì tức giận với anh ta, mắng anh không có lòng đồng cảm, trên thực tế, cô chỉ biết tận thế vô cùng tàn khốc nhưng bản thân lại chưa một lần đói bụng, chưa bị zombie truy đuổi đến mức đường cùng, đối mặt với cái miệng rộng tanh hôi đến muốn tự sát kia.

Tiêu Triết rất mạnh, đoàn đội mà anh ta dẫn dắt cũng mạnh không kém, có đầy đủ năng lực bảo vệ người mình yêu kín không chỗ hở. Tiêu Triết rất yêu cô, về điểm này cô chưa từng nghi ngờ. Cho nên sau này khi Tiêu Triết trở thành nhân vật số một số hai trong căn cứ Đông Châu, bắt đầu có người phụ nữ khác bên ngoài, cô rất đau khổ nhưng vẫn không muốn rời anh, lại không nghĩ rằng bởi vậy mà cản đường người khác, cuối cùng bị hại chết. Mà cái người hại chết cô lại là người phụ nữ cô coi là bạn thân, càng châm chọc hơn, người phụ nữ đó là do cô xin Tiêu Triết cứu về.

Sau khi sống lại, Hàn Linh tự xét lại mình, cô hiểu ra bản thân không được quá thiện lương đi cứu về một con rắn độc, hiểu ra không nên dung túng lũ đàn ông đê tiện kẻo cuối cùng lại đổi bằng mạng sống của mình, cho nên chuyện đầu tiên cô làm chính là đá Tiêu Triết. Không thể không nói, có thể sống lại chính là một chuyện may mắn, Hàn Linh càng may mắn hơn ở chỗ, bởi vì sống lại mà cô chiếm được một tổ truyền không gian, trong không gian có suối thần, có công pháp tu chân, còn có các loại dược liệu trân quý, thậm chí còn có thể gieo trồng hoa màu. Gia cảnh cô rất tốt, kiếp trước cô vì Tiêu Triết mà trở mặt với người nhà, thẳng đến khi chết cũng chưa gặp lại cha mẹ. Cho nên giờ đây sau ngày được sống lại cô liền trực tiếp mua vé máy bay về nhà, sau đó thuyết phục cha mẹ dùng hết tiền để dành, thậm chí còn mua mấy chỗ bất động sản, lấy tiền đó mua thực phẩm và đồ đủ cho một căn cứ nhỏ dùng trong một năm, nếu không phải không có cách, cô thậm chí còn muốn mua súng ống. Chẳng qua khi tất cả đã được chuẩn bị thích đáng, tận thế cũng đã đến, cha mẹ không bị biến thành zombie nhưng cũng không thức tỉnh dị năng. Lúc đó cô mới nhớ tới nước suối có lẽ có thể cải thiện thể chất của cha mẹ, lại không nghĩ rằng khiến cho họ thức tỉnh.

Kiếp này, cô thức tỉnh dị năng hệ lôi, lại ngay từ đầu đã tu luyện công pháp tu chân trong không gian cộng thêm có nước suối cùng với rất nhiều đan dược hỗ trợ nên tăng cấp rất nhanh, năng lực so với các người dị năng bình thường khác mạnh hơn rất nhiều. Có bài học của kiếp trước, cô biết dựa dẫm vào người khác là không thực tế, muốn sống tốt thì nhất định phải có thế lực riêng của mình. Đương nhiên, khiến cô nảy ra ý tưởng này là vì trước tận thế khi cô còn đang ở trường đã xem qua vài bộ phim tận thế có nữ chính trâu bò.

Cô là người được sống lại một lần, có không gian, còn có thể tu chân, mọi thứ cũng đã chứng minh rằng cô là người được ông trời đặc biệt chọn ra, cô sẽ làm ra chuyện lớn lưu danh ngàn đời. Đối với một cô gái mười chín tuổi, có cộng thêm sau ba năm tận thế thì cũng mới hai mươi hai tuổi mà nói, chuyện lớn lưu lại ngàn đời gì đó thật sự rất xa xôi, chẳng qua lập nên căn cứ thuộc về riêng mình, vang danh bốn phương, khiến đám mĩ nam thuần phục, khiến kẻ phụ lòng hối hận lại là một chuyện mới nghĩ đến thôi đã khiến lòng người sôi sục. Cho nên, vào thời điểm nhàn rỗi, cô liền bắt đầu kế hoạch lập căn cứ ở nơi nào, thu nạp người sống sót ra sao, thậm chí còn muốn tìm đến những kẻ mạnh nổi tiếng từng gặp qua để thu phục bọn họ, căn cứ phải phát triển ra sao v..v. Tận thế u ám, ngoại trừ tu luyện thì chỉ có chuyện đó là thú vị nhất, kế hoạch mà cô viết đã trên trăm trang, mà trang đầu tiên thu thập vật tư cô đã làm rất tốt, thậm chí còn đang tiếp tục. Về các mặt khác, đương nhiên sẽ là đi một bước nhìn từng bước.

Tháng thứ hai sau khi tận thế phát sinh, cô để cha mẹ vào không gian, sau đó một mình xung phong liều chết ra khỏi thành phố. Nhà cô ở thành phố Trường, đến thị trấn Vọng Dương chỉ là do ngẫu nhiên, mà gặp Nam Thiệu cũng là do tình cờ. Vào lúc nhìn thấy Nam Thiệu cô liền nhận ra ngay. Kiếp trước ở căn cứ Nam Châu, Tiêu Triết từng mang cô đi tham gia một bữa tiệc, bữa tiệc này tổ chức vì một vị khách từ Trung Châu đến. Chính tại tiệc tối khi đó cô biết đến Nam Thiệu, cũng từ miệng Tiêu Triết biết được đối phương là một nhân vật cực kỳ lợi hại, thức tỉnh dị năng sinh mệnh vô cùng hiếm thấy, chỉ bằng dị năng này liền quét sạch căn cứ Trung Châu, trở thành nhân vật cho dù có lung lạc cả căn cứ cũng tuyệt đối không muốn đắc tội.

Thật ra khi cô nhìn thấy Nam Thiệu bán thuốc ở thị trấn Vọng Dương cùng với người đàn ông mà cô nhìn thấy ở bữa tiệc năm đó chênh lệch rất lớn, thế nhưng cô vẫn có thể nhận ra ngay, đó là bởi vì ấn tượng ban đầu khắc quá sâu. Khi đó cả người Nam Thiệu bị một tầng xa cách bao phủ dường như không người nào có thể tiếp cận được, mà cô từng vì muốn giúp Tiêu Triết nên để ý đến hắn, ý đồ muốn tới gần hắn nhưng lập tức bị vẻ hờ hững cùng lệ khí lạnh lùng kia làm sợ tới mức chân run gần như không đứng vững, cuối cùng vẫn là Tiêu Triết đến mang cô đi.

Cái cảm giác ấy khắc vào tâm trí quá sâu. Cho dù sống lại rồi cô vẫn nhớ rất rõ, nên mới có thể nhận ra ngay từ cái nhìn đầu tiên cho dù hắn không còn giống như ở kiếp trước. Chẳng qua, nếu là kiếp trước, cô có nghĩ cũng không dám có ý đồ gì với hắn, thế nhưng lúc này hắn rõ ràng còn chưa ý thức được dị năng siêu phàm của mình, hơn nữa còn đang trong hoàn cảnh khó khăn, nếu cô không nắm chắc cơ hội, chỉ sợ ngay cả ông trời cũng không vừa mắt rồi.
Bình Luận (0)
Comment