Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 70

Edit: Diệp Thần

Beta: Yến Phi Ly

Buổi tối không sắp xếp gác đêm, cho nên sau khi ăn cơm, ở tầng dưới đun nước rửa mặt ngâm chân xong liền mệnh ai về phòng người ấy, đóng chặt cửa phòng, tu luyện hoặc là tùy ý ngủ. Cho đến khi vào cửa, cục thịt Trần đi cuối cùng đóng hai cây gậy sắt trên cửa vào, Trương Dịch mới hỏi Nam Thiệu.

“Dị năng của cậu không làm gì được vết cắn của zombie sao?” Anh đã sớm nghĩ đến vấn đề này nhưng thấy Nam Thiệu không tỏ vẻ gì nên nhịn xuống, không nói ra trước mặt mọi người để tránh trong lòng người khác nảy ra ý tưởng gì.

“Nằm xuống.” Nam Thiệu không trả lời ngay, sau khi cởi quần áo của Trương Duệ Dương ra liền nhét nhóc vào trong chăn của Lý Mộ Nhiên, rồi ra lệnh cho Trương Dịch bằng giọng điệu không cho phép cự tuyệt.

Trương Duệ Dương đã sớm mệt mỏi mà ngủ say, dù sao cũng là chỗ quen thuộc, mặc kệ là ngủ với ai, vừa dính giường liền ngủ như heo. Lý Mộ Nhiên nhìn thoáng qua, phát hiện con dế nhũi Ú Ú kia cũng nằm sấp trên đỉnh đầu của nhóc, trong mắt chợt lóe lên chút nghi hoặc, không hiểu sao nó không ăn gì mà vẫn chưa đói chết nữa.

Mà bên kia, Trương Dịch sau khi nghe Nam Thiệu nói thì mặt liền đỏ lên, tuy rằng biết rõ đối phương chỉ muốn mát xa chân cho anh, nhưng không biết có phải do ảo giác hay không, anh cứ cảm thấy người này từ sau khi anh tỉnh lại liền hay làm ra một vài hành động khiến người khác dễ hiểu lầm, còn có ánh mắt kia, cũng nóng rực kinh người, nhưng lại chỉ giữ ở một mức độ vừa phải, không đến mức khiến người ta phản cảm chán ghét.

Trước đây, nếu anh phát hiện một người đàn ông có loại suy nghĩ đó đối với mình, cho dù quan hệ có tốt như thế nào thì khẳng định cũng sẽ cảm thấy không thoải mái, sau đó sẽ nghĩ cách xa lánh. Thế nhưng lúc này, không biết có phải là do khi bị dây mây đỏ vây hãm, cảm giác đau đớn tuyệt vọng và không cam lòng quá mức mãnh liệt, đến khi được Nam Thiệu ôm chặt lấy, dùng thân thể bảo vệ, mang đến cho anh cảm giác quá mức khắc cốt ghi tâm, hay là trước đó đã bị đối phương dùng thân thể sưởi ấm sưởi đến trái tim mềm nhũn rồi, anh mới có thể rơi vào tình cảnh khó xử này. Đôi khi Trương Dịch thậm chí đã nghĩ rằng bản thân có phải cũng có tâm tư giống với Nam Thiệu hay không, nếu không sao lại mẫn cảm như vậy được?

“Cũng không phải muốn làm gì anh, đỏ mặt gì chứ?” Thanh âm trêu tức của Nam Thiệu đánh gãy suy nghĩ miên man của anh, cũng không phải lời hay gì.

Tim Trương Dịch khẽ loạn, cảm thấy lúc này cho dù mình nói gì cũng sẽ sinh ra hậu quả không thể đoán trước được, cho nên chỉ mỉm cười như không nhìn hắn, sau đó cởi áo bông dày bên ngoài và quần bò ra, hai tay gối đầu nằm lên giường, không hề khách khí nâng đùi phải lên.

Nam Thiệu bị cái liếc kia nhìn mà tim gần như muốn nhũn thành một vũng nước, nhưng vẫn phải nỗ lực kìm nén, đưa tay kéo chăn đắp lên bụng Trương Dịch, khẽ trách “Hiện tại cũng đâu có ấm áp gì, không sợ bị lạnh lại bệnh à.”

Trương Dịch thầm than, chính cái sự săn sóc lộ ra từ những chi tiết nhỏ nhặt này mà khiến anh cảm thấy bất lực. Anh biết rõ đối phương không phải đối xử với tất cả mọi người đều như vậy. Tuy rằng trong thực tế không phải ai đối tốt với mình thì mình nhất định phải nhận, nhưng anh cũng không thể làm ra cái chuyện giả vờ như không biết tâm tư của đối phương rồi sau đó an tâm hưởng thụ sự nỗ lực của người ta được.

Nam Thiệu không biết lúc này Trương Dịch đang suy nghĩ đến chuyện giữa hai người, chuyên tâm mát xa chân cho anh. Đối với chân của Trương Dịch, hắn cảm thấy rất bất lực, dị năng sinh mệnh của hắn rõ ràng có thể nuôi dưỡng sức sống, xúc tiến khiến miệng vết thương khép lại, nhưng lại không có biện pháp với vết thương cũ. Ngày ngày luyện tập cộng thêm trời giá lạnh, mỗi ngày nhìn Trương Dịch ở đó cắn răng chịu đựng, hắn cảm thấy đau lòng không chịu được, chỉ có thể buổi tối lúc đi ngủ mát xa cho đối phương, làm cho người đàn ông này có thể dễ chịu một chút.

“Mấy người bị zombie cắn kia sức sống mạnh mẽ dị thường, dị năng của tôi có tác dụng thúc đẩy sức sống, nếu liều lĩnh giúp đỡ, chỉ sợ bọn họ biến dị càng nhanh.” Thẳng đến lúc này, hắn mới bắt đầu trả lời vấn đề Trương Dịch hỏi lúc nãy.

Cục thịt Trần và Lý Mộ Nhiên đang định bắt đầu hấp thụ tinh hạch nghe nói như thế, động tác đều dừng lại, nhất tề nhìn qua.

“Ý cậu là…” Trương Dịch không quá xác định.

Không đợi anh nói xong, Nam Thiệu đã gật đầu “Tôi nghi ngờ nhân tố biến dị tạo thành zombie kia thật ra có khả năng cải tạo thể chất con người, có tác dụng thúc đẩy tiến hóa, chỉ là nó quá mạnh, không chịu nổi sẽ biến thành zombie, thừa nhận được thì dị năng thức tỉnh hoặc là xảy ra biến dị khác.”

“Tôi vẫn cảm thấy còn chưa nắm rõ được dị năng của bản thân.” Nói đến đây, hắn lại dùng dị năng bọc lấy bàn tay, nhẹ nhàng chậm rãi xoa nắn đùi phải của Trương Dịch, đặc biệt săn sóc chỗ bị dị dạng. “Giả sử thật sự là dị năng sinh mệnh, nếu có thể tăng cường nuôi dưỡng sức sống thì cũng có thể làm suy yếu thậm chí hấp thu sức sống của người khác mới đúng.” Hai tháng này hắn vẫn dùng zombie làm thí nghiệm, chẳng qua tới bây giờ vẫn chưa thành công. Sở dĩ dùng zombie, thứ nhất là bởi vì không có sinh vật sống khác để dùng, thứ hai là tuy rằng zombie không có sự sống, nhưng trong não chứa tinh hạch lại có một làn khí sống mông lung. Chỉ không biết đó là năng lượng sống còn sót lại sau khi con người chết rồi biến dị, hay là sinh vật nào khác trong đó.

“Anh Thiệu, suy nghĩ của anh thật khiến người ta rùng mình.” Cục thịt Trần nói tiếp, không chút đùa cợt. Ngẫm lại bên cạnh có một người có thể tùy ý không chế tăng giảm sinh mệnh của người khác, ai có thể không ớn lạnh chứ?

Nam Thiệu không nói chuyện, Trương Dịch lại nghiêm khắc mở miệng “Chuyện đêm nay chỉ có chúng ta biết, không ai được nói ra bên ngoài.” Sau đó lại nhìn về phía Nam Thiệu “Cho dù sau này cậu có năng lực làm những điều đó hay không, cũng không được nói ra.” Loại dị năng này đối với bất kì ai cũng rất nguy hiểm, cho nên rất dễ trở thành mục tiêu cho kẻ khác.

Nam Thiệu nhìn vẻ lo lắng trong mắt anh, lòng không khỏi muốn bay lên, cảm giác xúc động muốn hôn anh lại trở nên mạnh mẽ, không thể không cụp mắt xuống che giấu lay động trong lòng.

“Hàn Linh biết dị năng của anh Thiệu.” Lý Mộ Nhiên nói, cô không phải người mù, hai tháng này ở cùng với bọn họ sao có thể không nhìn ra sự khác thường giữa hai người. Ngược lại cô không nghĩ quá nhiều, thậm chí không cảm thấy ngạc nhiên, cứ như vốn nên là như vậy, chung quy trước khi cô phát hiện, sự săn sóc của Nam Thiệu dành cho Trương Dịch đã không giống bạn bè bình thường rồi.

“Cô ta không nhất định hiểu rõ nó, chung quy loại sức mạnh đó chỉ do Nam Thiệu tự suy ra mà thôi.” Trương Dịch trả lời, dừng một chút mới nói tiếp “Huống chi, sau này muốn gặp lại sợ cũng không dễ gì.” Vả lại, bí mật của cô gái kia còn nhiều hơn, nếu cô ta thật sự dám trắng trợn công bố dị năng của Nam Thiệu, anh cũng không để ý kéo cô ta xuống bùn. Trương Dịch vẫn chưa ý thức được bản thân có bao nhiêu quan tâm, bảo vệ đối với Nam Thiệu.

“Anh Dịch, em cảm giác anh đối xử với anh Thiệu còn tốt hơn với em. Nói thế nào chúng ta cũng biết nhau hơn mười năm, sao anh có thể trọng…?” Cục thịt Trần bĩu môi, lên án bằng giọng ghen tị, chẳng qua còn biết đúng lúc nuốt mấy chữ ‘trọng sắc khinh bạn’ xuống.

Nam Thiệu rốt cuộc không thể áp chế được cong khóe môi lên, Trương Dịch xấu hổ nhìn hắn một cái, trong lòng buồn bực cục thịt Trần vạch áo cho người xem lưng, miệng lại nói “Cậu ghét anh bởi vì anh đối xử không đủ tốt với cậu?”

Nghe ra trong giọng nói tràn ngập ý tứ uy hiếp, cục thịt Trần cười nịnh nọt “Không có, không có, anh Dịch tốt với em lắm, chẳng qua… anh Thiệu so với em còn được tốt hơn như vầy như vầy nè.” Nói xong còn không quên giơ tay dùng ngón cái bấm ra một đốt trên ngón út.

Trương Dịch bị chọc cười “Còn không mau lăn đi ngủ!”

Vì thế Cục thịt Trần rụt cổ, hì hục chui vào chăn.

Ánh mắt Lý Mộ Nhiên lộ ra ý cười, cảm giác bản thân rất thích phương thức ở chung tùy ý lại không mất đi cảm giác ấm áp này, đây là chuyện dù trước tận thế hay là sau tận thế đều chưa từng được cảm nhận. Nghĩ đến sau tận thế liền không khỏi nhớ đến những ngày mới đầu trải qua cùng đoàn xe ấy, nhớ đến những chuyện cũ, vẻ mặt cô lạnh xuống, không còn tâm tư tu luyện nữa, dứt khoát nằm xuống ngủ. Khi thân thể nho nhỏ ấm áp của Tiểu Dương Dương chui vào lòng, trái tim run rẩy của cô mới dịu lại. Tất cả đều đã qua, cô không còn là cô gái phải tìm kiếm che chở từ người khác nữa rồi.

Nam Thiệu thổi tắt ngọn nến, lại mát xa một lúc nữa, cho tới khi cảm giác được hô hấp của Trương Dịch trở nên đều đều mới dừng lại, tay chân rón rén cởi quần áo lên giường, vén chăn lên nằm xuống. Nghĩ đến lúc nãy được đối phương bảo vệ, trong lòng hắn không khỏi dấy lên cảm giác rung động ấm áp, hơi chuyển động thân thể tìm đến môi Trương Dịch, nhẹ nhàng mà hạ xuống một nụ hôn, rồi mới thỏa mãn nằm xuống.

Trong bóng đêm, mắt Trương Dịch lặng lẽ mở ra, bên trong hiện lên thần sắc phức tạp.

***

Ngày hôm sau khi mọi người đi xuống, đám Vương Viễn Uy đã chờ ở phòng ăn, nhìn khí sắc của bọn họ thì có vẻ đã tốt hơn rất nhiều rồi, hiển nhiên được nghỉ ngơi rất tốt. Mà năm người bị cắn chỉ có hai người thức tỉnh dị năng, còn lại ba người bị hóa thành zombie hết. Xác suất này so với lúc tận thế mới bắt đầu đã tốt hơn nhiều, chung quy người có thể chịu đến bây giờ không chỉ bàn về thể chất mà còn cả tinh thần cũng phải mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.

“Tôi là Hoàng Sư Giác, dị năng thức tỉnh là hệ thủy.” Một cậu thanh niên tóc dài tới cổ, khuôn mặt thon gầy, gò má cao cao tự giới thiệu. Cậu ta mới hơn hai mươi tuổi, thế nhưng cuộc sống tận thế lại khiến cậu ta thoạt nhìn già đi cả chục tuổi. Khi nói chuyện, cậu ta nâng tay lên, trên ngón tay chậm rãi ngưng kết ra giọt nước. Không lớn, nhưng đủ để phấn chấn lòng người.

“Tôi là Tưởng Khoa, dị năng có thể là hệ phong…” Một người sống sót khác có vóc người nhỏ con, lớn lên khá thanh tú, khi nói chuyện có vẻ hơi chần chừ, hiển nhiên không quá xác định dị năng của mình là gì.

Vừa nghe có người có dị năng giống mình, Lưu Hạ nhất thời vui vẻ, kéo lấy người tới bên cạnh bắt đầu truyền thụ kinh nghiệm với cậu ta, trình độ nhiệt tình này thật sự là chưa từng thấy trước đó, những người khác nhìn vậy đều cảm thấy lạ. Tưởng Khoa tựa hồ rất xấu hổ, bị tóm lấy cũng không tiện từ chối, chỉ đỏ mặt giống như con gái vậy.

Hai người thức tỉnh dị năng, đây vốn là chuyện tốt, thế nhưng trên mặt Vương Viễn Uy không lộ quá nhiều vui mừng, bởi vì hai người này không phải thành viên đội Tiên Phong, mà là quen biết trên đường trốn chạy.

Kiều Dũng phất phất tay bảo những người khác đi tập luyện, chỉ để những người làm bữa sáng lại. Bọn họ một ngày hai bữa vẫn thay phiên nhau làm, chung quy Lý Mộ Nhiên cũng đi giết zombie và tìm vật tư ở bên ngoài giống họ, không có lý do gì bắt cô một mình làm hết việc này. Chẳng qua có hai ba người trời sinh có cừu oán với việc nấu cơm, ngoài lãng phí lương thực ra thì chẳng có tác dụng gì cả, ví như Kiều Dũng và Giới Sân, cho nên mấy người bọn họ bị nhất trí loại bỏ ra ngoài. Một ngày này vừa lúc đến phiên Trương Dịch và Nam Thiệu. Bởi vì mỗi ngày lượng hoạt động rất lớn, cho nên buổi sáng không phải nấu cơm thì chính là làm mì, tương đối no lâu, chỉ có buổi tối hầm cháo, một ngày cũng được hai bữa.

Ba người phụ nữ kia vô cùng tự giác, vừa thấy nấu cơm liền chủ động đi giúp đỡ. Lập tức nhiều thêm chín người, chỉ có hai người Nam Thiệu quả thực có hợi bận rộn, cho nên cũng không từ chối. Sảnh lớn liền chỉ còn Kiều Dũng và đoàn người Vương Viễn Uy bắt đầu thảo luận chuyện đi hay ở của bọn họ.
Bình Luận (0)
Comment