Mạt Thế Chi Thần

Chương 20

" Chúng ta sinh ra vốn không có ký ức, giống như thần thoại về Mạnh Bà Thang nơi Địa Phủ có Bỉ Ngạn hoa, ngàn năm hoa nở ngàn năm hoa tàn."


" Sinh, lão, bệnh, tử không cần nghĩ. Không ký ức, không quá khứ, không tương lai,không gì cả."


" Cuộc sống chúng ta dài đằng đẵng, bất lão nhưng không trường sinh. Con nói xem, sống như vậy là đau khổ hay hạnh phúc?"


Giọng nói nhẹ nhàng, trầm ấm.


Của ai? Vì sao lại quen thuộc đến vậy?


" Ta vừa gặp một nhà truyền giáo, anh ta nói mình thuộc Công Giáo."


" Anh ta hay nhắc đến sứ giả của vị Thánh kia gọi là .... Là gì ấy nhỉ? À, đúng rồi, là Thiên Thần! Thiên Thần !"


" Con trai ta, các con còn chưa có tên. Vậy con là Thiên, con là Thần. Dù ta thực sự không tin vào Thánh thần cho lắm, nhưng bản thân ta với độ tuổi này chẳng phải ví dụ về sự bất tử sao?" 


Rốt cuộc là ai?


Đây là kí ức của ai ???


Tử Thần mở mắt, xung quanh là một mảnh đen kịt, không ánh sáng, âm thanh, không gì cả. Trống rỗng.


Bất chợt một bóng dáng hiện lên, áo choàng đen che kín mặt, người kia tản ra hơi thở lạnh như băng, cảm giác rất giống .... chính mình. Người đó đứng trước mặt Tử Thần, sau lưng lần lượt xuất hiện những cánh cửa gỗ được chạm khắc hoa văn khác nhau, vừa xa lạ vừa quen thuộc.


Khi người kia quay lưng đi về phía trước, mắt Tử Thần trợn trừng kinh hãi nhìn hoa văn ánh bạc được thêu đằng sau lưng kia. Đó là hoa văn cả đời cậu không thể nhận nhầm, hoa văn được khắc trên quan tài của chính mình.


" Cậu là ai?" Giọng nói tựa như bị kìm nén, một thứ cảm xúc xa lạ dâng lên, sống mũi Tử Thần cay cay, một giọt nước mắt tưởng chừng không có lăn dài theo gò má.


Cậu là ai?


Người áo đen không nói gì cả, chỉ nghiêng người sang như đang nhường đường cho cậu. Đằng sau người đó, từng cánh cửa hai bên như kéo dài đến vô tận. Vì sao cậu lại có cảm giác như đã từng thấy ở đâu đó rồi? 


.............................................................


Tử Ca nhìn Tử Thần đã ngất xỉu trong lòng mình, thở dài một tiếng. May còn chưa thức tỉnh chế độ" Thế giới này là của bố mày", không thì lúc đấy lại phải gọi đồng bào lên yolo một trận oanh tạc.


Ngoài tòa nhà, mưa vẫn đang rả rích rơi và không có dấu hiệu ngừng lại, đám người Ma Tu khi hai người đánh nhau đã tự giác tìm nơi trốn rồi. Huy Lam vẫn ở một bên đứng nhìn, tự cảm thấy bản thân thật vô dụng. Cứ tưởng rằng chính mình đã đủ giỏi, nhưng hóa ra bản thân cuối cùng vẫn chẳng thể chạm tới gót chân của người mình kính ngưỡng.


Tử Ca đỡ Tử Thần lên lưng mình, cười tươi rói vẫy vẫy tay với đám người đang trốn kia.


" Đừng sợ, ra đây nào ^^."


Những người đang trốn : " ........... "


Ma Tu không hổ danh lão đại xã hội đen, gan vẫn rất lớn. Nhìn Tử Thần đã hôn mê nằm trên lưng người nọ, mạt thế bắt đầu chưa lâu, hơn nữa có vài người vừa mới kích phát dị năng, mà người kia lại sử dụng một cách thuần thục dị năng đến vậy, hơn nữa qua trận đánh vừa rồi cũng đủ biết người này rất mạnh.


" Thằng nhóc nhà ta có gây rắc rối thì xin lỗi nhé, làm mọi người sợ hãi rồi." Tử Ca cười cười vô hại.


Nhìn đám người vẫn đang e dè mình, trong lòng Tử Ca xuất hiện rất nhiều dấu hỏi chấm to đùng. Ủa, mình đã dọa người ta sao?


Tiếng sấm rền vang ngoài kia, mực nước đang cao cùng đàn tang thi cá cũng không làm lay chuyển nổi cái nhìn chằm chằm vào Tử Ca. 


" Thiếu Chủ .... " Huy Lam lên tiếng làm tan bầu không khí căng thẳng lúc này.


" Thần thiếu gia với Thiên thiếu gia đây là có chuyện gì ?"


" Bây giờ mà nói thì mất thời gian lắm, lát nữa ngươi cùng ta về Nhà Chính đi, nhiệm vụ lần này sẽ có người khác tiếp nhận." Tử Ca không quay sang nhìn Huy Lam vẫn giữ nguyên tư thế quỳ ở đó, mắt vẫn không rời đám người đằng kia.


" Các người .......... rốt cuộc là ai ?" Lôi Long nhịn không được hỏi.


" Mạt thế vừa tới, khẳng định loài người cũng mới có dị năng, không thể nào mà lại có thể mạnh lên nhanh chóng như vậy." Lý Ân bắt vào trọng điểm.


" Mưa sắp ngớt rồi, sau đó chắc chắn sẽ có đợt nóng như thiêu, các người cũng phải chuẩn bị đi." Tử Ca mặc kệ những lời dò hỏi, nghiêng đầu nhìn ra ngoài, nụ cười nhạt như có như không.


" Tiên sinh đây có phải là người đứng đầu của đội ngũ này ?" Cuối cùng ánh mắt cũng dừng lại trên người Ma Tu.


" Đúng." 


" Ha hả, cũng có chút bản lĩnh, thảo nào Thần Thần quyết định đi cùng các người." Tử Ca nâng tay lên, một cơn lốc nho nhỏ xuất hiện giữa lòng bàn tay. Thổi một cái, cơn lốc liền phân ra làm ba rồi bay về hướng cửa. Tiếp xúc với mưa gió lập tức trở thành vòi rồng, cuốn toàn bộ nước cùng tang thi cá đi theo, tòa nhà vốn có nguy cơ bị nhấn chìm nay lại trở thành ốc đảo giữa biển nước.


Mọi người lập tức sợ đến nín thở, sức mạnh này đâu phải thứ con người có thể sở hữu, người này rốt cuộc là ai?


" Thu dọn đi, chúng ta đi thôi." Tử Ca liếc nhìn Huy Lam.


" Chờ đã!" Ma Tu nhìn Tử Ca cõng Tử Thần định đi, liền gọi giật lại.


" Có chuyện gì sao?" 


" Tôi còn có chuyện cần nói với Tử thiếu gia." Nói là vậy chứ thực ra trong lòng Ma Tu còn không biết tại sao bản thân lại nói như vậy nữa, chỉ là.......... còn muốn nhìn thấy người nọ mà thôi.


Ta cũng là Tử thiếu gia đó, mà nghĩ lại chắc không phải gọi mình đâu nhỉ? Tử Ca nghĩ.


" Hữu duyên tương ngộ."


Bên ngoài đã có dị năng giả hệ không gian dùng thuấn di chờ bọn họ, lập tức thuấn di liên tục để trở về Nhà Chính.


Tử Thiên sau khi xác định không còn là phần tử nguy hiểm liền nhanh chóng được đóng gói vào quan tài rồi vận chuyển về Nhà Chính, các công đoạn được làm vô cùng khẩn trương, theo các nhân chứng tại hiện trường vây bắt thì cuộc chiến đúng như nghĩa của câu " không chết không dừng ", đánh nhau loạn xạ cả lên.


........................................................................................


" Hai đứa nó không sao chứ ?" Tử Ca nhìn hai cỗ quan tài thủy tinh nằm trong hồ nước.


Nơi đây là bên trong thân của cây đại thụ trăm triệu tuổi, nếu tính theo Kinh Thánh thì nó tồn tại từ sau cơn đại hồng thủy đến tận bây giờ, còn nơi này là Thánh địa của 3 gia tộc - Vườn Địa Đàng. Hốc cây hình thành thành từng căn phòng bao quanh một hồ nước trũng, từng phần của rễ sau trăm triệu năm tạo nên kì quan kì vĩ. Mỗi căn phòng rễ lại có những quan tài thủy tinh chi chít  khắp nơi, nắp quan tài khắc hoa văn màu vàng tinh xảo, những người bên trong lặng im như đang ngủ, nhưng quần áo của họ lại thuộc từng thời kì, triều đại khác nhau. 


" Hai đứa nó từ khi thức tỉnh đến nay đã được 30 năm, thường thì trong một chu kỳ những gia chủ như ta sẽ không gặp một người 2 lần." Tử Minh chắp hai tay sau lưng, thở dài.


" Ca nhi, con có biết sau khi kết thúc chu kì thì chúng ta ngủ bao lâu không?"


" Khoảng hơn 100 năm, các tiền bối nói có lẽ ' Thế Giới ' làm như vậy để khiến những người biết chúng ta lãng quên sự tồn tại của chúng ta." Tử Ca trả lời.


" Đúng là vậy." Tử Minh nhìn xuống hồ nước lấp lánh ánh vàng kim. " Hai đứa nhỏ này không biết vì sao lại chỉ ngủ có 40 năm, khi nghe tin chúng nó tỉnh lại ta đã vô cùng sợ hãi."


" Cái gì ?! Sao lại có thể như vậy ??" Chẳng lẽ chu kỳ trước sống thiếu cái linh kiện nào rồi. 


" Ta cũng không biết, bọn nhỏ tỉnh sau con tầm 10 mấy năm gì đấy, sau đó ta liền ngăn chúng bước ra khỏi Nhà Chính để dễ bề quan sát, nhưng 30 năm bọn chúng chẳng có gì thay đổi, vẫn phá làng phá xóm như kiếp trước. " Và thân là gia chủ như ông, qua 2 chu kỳ vẫn không trị được chúng nó.


" Vậy lần trước hai đứa nó mất kiểm soát là vì sao? Ngài ngăn chúng ra khỏi Nhà Chính rồi mà? " Tử Ca tò mò.


" Chơi trốn tìm thì bị lạc nhau, Thần Thần bị mù đường bẩm sinh. "


" ............... " 


Tử Ca nhìn Tử Minh mặt không đổi sắc nói ra câu đó, cảm thấy ngày nay làm Gia Chủ cũng không dễ dàng gì, liệu mình có nên từ chối chức vị Thiếu Chủ này không ??







Bình Luận (0)
Comment