Mạt Thế Chi Thần

Chương 27

" Cậu ... đồng ý ?" Tố Mị có hơi ngạc nhiên.


Người này từ khi gặp cho tới giờ đều là lông tóc vô thương, quần áo chỉnh chu sạch sẽ, giống người đi du ngoạn hơn là chạy nạn. Mà người như vậy chỉ có hai khả năng, một là mạnh đến coi thường tất cả, hai là có kẻ bảo vệ phía sau. Cô sống trong quân đội đã lâu, thân là một thành viên của đội đặc chủng, chấp hành vô số nhiệm vụ nguy hiểm, gặp qua không ít tội phạm biến thái tàn bạo, nhưng người trước mặt này cô thực sự không thể nhìn ra.


" Mấy người đổi ý à ?" Tử Thiên nhướn mày hỏi.


" Không, không có. Càng đông càng vui mà, haha." Cậu trẻ cười ngu ngơ.


" Ở cửa sau có xe bán tải, mấy người chuyển đồ đi, nhìn cái xe kia chắc cũng chẳng trụ được lâu." Tử Thiên bước từng bước ra cửa chính.


" Cậu muốn đi đâu vậy ?" Phỉ Tư nói.


" À, có vài thứ ngoài kia, nếu các người chết cũng phiền cho tôi lắm." Dứt lời, bên ngoài liền vang lên tiếng tang thi gào thét chói tai. Yểm đi đằng sau tiến tới cọ cọ chân Tử Thiên, giống như muốn anh lùi lại.


" Vào kia ở với em ấy." Tử Thiên vỗ đầu Yểm.


Lúc đội của Xu Lam Du vũ trang đầy đủ xông ra ngoài thì bên ngoài lúc nhúc tang thi, trời thì mưa, mùi thì thối, mà cũng đang lạnh quả thật khiêu chiến sức chịu đựng. Nhìn một đám người cầm vũ khí, có thể do trời lạnh mà bọn họ cầm vũ khí cũng run rẩy mà có thể cũng do mấy ngày chạy nạn.


" Mấy người không sao ấy chứ?" Trông như sắp gục rồi kia kìa.


" Đều là dị năng giả, dị năng thì không dùng cứ dựa vào thứ lúc nào cũng có thể vô dụng như vũ khí?" Người của Tế Vân Huy gia cho dù không có dị năng cũng không phải lúc nào cũng ỷ vào những thứ có thể tùy thời vô dụng như vậy, nếu đã có dị năng tại sao không tận dụng nó?


" Mấy ngày trước bọn tôi có dùng nhưng hiện tại thì nếu sử dụng thì thân thể không chịu được." Phỉ Tư đáp, anh cũng đã cố sử dụng nhưng liền bị cơn đau như muốn xé nát thân thể ập tới.


Cạn kiệt năng lượng à? Cũng đúng, dị năng mới thức tỉnh yếu lắm.


" Để tôi làm." Tử Thiên đi tới phía trước.


" Bên ngoài có ít nhất 50 - 60 con, một mình cậu ........ " Hà Phi sốt sắng kêu lên.


Từ phía trên bầu trời, những đám mây đen kịt dần dần xoáy lại tạo thành vòng tròn. Trung tâm vòng tròn lóe lên ánh sáng màu vàng cam, ngay sau đó một vòi rồng lửa hạ xuống, sức nóng lan tỏa bốc hơi cả mưa. Vòi rồng theo hướng tay Tử Thiên thiêu cháy toàn bộ tang thi xuất hiện, tiếng kêu xé rách màn đêm, vòi rồng như con thú dữ càn quét hết thảy, cảnh tượng thật khó mà tin được.


" Mạnh.... quá. " Tố Mị kinh hãi, đó có còn là người không ?


Xu Lam Du nhìn cậu thanh niên trước mặt, thân hình trông có vẻ gầy yếu, nhưng lại có sức mạnh kinh khủng, ánh mắt cậu ấy nhìn cảnh tượng trước mắt không hề gợn sóng, giống như không gì có thể khiến cậu ấy để vào mắt, cậu ấy nở nụ cười, giống như cười nhạo.


Khi vòi rồng tan đi, cảnh tượng tan hoang tiêu điều hiện ra, những đoạn tay chân cháy xém những phần da thịt chảy mỡ do nóng rơi lả tả. Mùi mưa cùng với hôi thối lan tỏa, thối đến mức đau thắt con tim luôn.


" Các người làm sao vậy? " Bị một đám nhìn chằm chằm cũng không hay gì.


" Cậu mạnh quá ..... " Cũng may lần trước cậu ta nương tay, không thì chắc chính mình đã bỏ mạng rồi, Hà Phi nghĩ.


" Là do các người yếu, dị năng là thứ tồn tại trong mỗi người, nếu không biết tận dụng tốt nó sớm muộn gì cũng tuyệt chủng hết thôi." Tử Thiên nói, biểu cảm thật bình tĩnh nhưng lời nói lại chẳng mang theo ý tứ nhắc nhở mà coi thường.


................................................................


Chiếc xe băng băng trên đường, thùng xe phía sau rất to, sau khi xếp xong vật tư vẫn còn thừa chỗ cho 3-4 người. Xu Lam Du lái xe, cùng với Hà Phi, Tố Mị và cặp mẹ con ngồi phía trước, Phỉ Tư và cậu trẻ cùng anh em Tử Gia ngồi phía sau thùng xe. Tử Thần được bọc kín nằm im trong lòng Tử Thiên, Yểm ghé vào bên người bọn họ nằm ngủ.


" Tôi muốn dừng ở chỗ này, rất gần O tỉnh, sau đó mấy người muốn đi đâu thì đi." Tử Thiên chỉ vào một nơi trên bản đồ, là nơi tập trung mà Huyền Hạo đã nói.


Xu Lam Du nhìn vào nơi Tử Thiên vừa chỉ, ngay cạnh bìa rừng. Dù rằng khi mạt thế buông xuống, khẳng định bên bìa rừng không có nhiều tang thi nên khá an toàn nhưng vẫn không loại trừ khả năng gặp thứ gì đó biến dị, trên đường anh cũng thấy không ít thực vật biến dị rất to và cũng nguy hiểm không kém.


" Cậu .... " Xu Lam Du định lên tiếng.


" Đội trưởng Xu, tôi đã nói rồi, đừng chõ mũi vào chuyện người khác. Tôi không đảm bảo mình có đủ kiên nhẫn để nghe các người nói chuyện đâu. " Tử Thiên hằn giọng, sao hắn ta cứ lắm chuyện như vậy.


Thời tiết hôm nay râm mát lạ thường, khung cảnh tĩnh lặng chỉ còn tiếng động cơ xe chạy. Bỗng nhiên Tử Thiên ngẩng đầu lên, quay phắt về phía sau xe nhíu mày.


" Có chuy........ " Phỉ Tư hỏi.


ẦM !!!!!


Là tiếng nổ của bom.


" Đội trưởng, có địa lôi !! " Cậu trẻ gào lên.


Xu Lam Du lập tức bẻ tay lái rẽ vào một chỗ rồi dừng lại, cả đội quân nhân lập tức lôi vũ khí ra, đôi mẹ con kia được bảo vệ đằng sau, anh em Tử Gia cũng bị cưỡng chế đứng ra sau. Từng tiếng nổ vang lên không dứt, cùng với tiếng súng liên tục nhả đạn. Tử Thiên nhếch mép cười, nụ cười mang theo sự tàn bạo giống như bản chất của anh, cảm giác được kêu gọi này, chính là đồ của anh đang tìm cách trở về với chủ nhân.


Xem ra đám người Huy Lan tìm được gian tế rồi. Cậu bé nấp trong lòng mẹ nhìn thấy được Tử Thiên lúc này bị nụ cười của anh dọa sợ liền bật khóc thút thít rúc càng sâu vào lòng mẹ, nó cảm thấy anh trai kia nhất định đang muốn giết người.


Một lúc sau từ phía xa quả thật có người chật vật chạy tới, chỉ có một cánh tay, tay bị cụt vải băng vẫn còn đang rỉ máu, một thân chật vật như vậy xem ra bị đuổi giết liên tục rồi.


" Đội trưởng, có cần giúp không ?" Tố Mị hỏi, mạt thế đến, cứu được bao nhiêu người còn sống thì càng tốt, huống hồ họ lại là quân nhân.


" Nếu là mấy người thì tôi sẽ không làm thế đâu." Tử Thiên lên tiếng, nụ cười vui vẻ lại dịu dàng như ngày xưa.


" Hắn ta không sống qua nổi buổi sáng đâu, nếu muốn bị hắn liên lụy tôi cũng chẳng cản mấy người đâu, cứ tự nhiên ha. " Yểm vẫy vẫy đuôi cứ nhìn về phía kẻ nọ rồi lại nhìn về phía Tử Thiên, như muốn nói : Con cắn hắn nhé  ???


Cân nhắc giữa mạng chính mình và sứ mệnh quân nhân, không biết bọn họ sẽ lựa chọn ra sao? Nếu không còn mạng thì làm sứ mệnh bằng niềm nhé.



Bình Luận (0)
Comment