Mạt Thế Chi Thần

Chương 32

Tại một căn biệt thự trong thành phố, đám người Lý Ân đang kiểm kê lại số vũ khí.


" Cậu chủ à, số vũ khí lấy được từ kho của sở cảnh sát cũng khả quan lắm." Lý Ân cầm báo cáo trong tay, tâm trạng vui vẻ hẳn lên.


" Căn cứ này ngày càng xuống dốc, đám cao tầng kia chẳng ra sao, sớm muộn gì căn cứ này cũng sụp đổ thôi." Lôi Long nhếch mép cười mỉa.


Sau sự việc của Tử Thần bọn họ trong sự bàng hoàng liền di chuyển theo lộ tuyến định sẵn nhưng lại xui xẻo gặp phải thi triều, không thể không thay đổi kế hoạch. Hơn nữa thi triều kia không phải là thứ dễ dàng đối phó, không chỉ tổn thất lớn về vũ khí và vật tư mà đoàn của bọn họ còn mất luôn 2/3 nhân số. Hiện tại chỉ còn khoảng 7 người, đành dừng chân tại căn cứ nhỏ này.


Ma Tu nhìn tia sét màu tím nhạt nho nhỏ nhảy nhót trên đầu ngón tay, trong đầu lại nhớ về hình dáng cậu thiếu niên lạnh nhạt kia. Lần đầu gặp ở quán cafe kia hắn đã cảm thấy là lạ, luôn cảm thấy đã từng gặp ở đâu đó rồi lại không thể nhớ ra.


" Cậu chủ, chúng ta có nên lôi kéo thế lực của người tên Vân Cao kia không? " Hình Khải hỏi, căn cứ này có một đám người, mà cũng chưa đủ để gọi là một đám, thực chất khoảng 5 người. Những người này thân thủ vô cùng tốt, dị năng lại mạnh, quan trọng là đám cao tầng kia dù dùng rất nhiều cách nhưng cũng không làm gì được bọn họ cả.


Một khoảng thời gian sau khi Tử Thần đi, Lý Ân thức tỉnh dị năng hệ lực lượng, Lôi Long hệ phong còn hắn là tốc độ. Dị năng của cậu chủ là lôi hệ, nghe nói dị năng rất hiếm, tính công kích rất mạnh.


" Hiện tại đám người ở phòng nghiên cứu kia thế nào rồi?" Ma Tu hỏi.


" Cái vị tiến sĩ kia nghe bảo hình như đã đột phá được cái gì đó rồi, cái đám cao tầng đang loạn cào cào lên kìa." Hình Khải bĩu môi.


" Lại nói cái vị tiến sĩ kia muốn rời khỏi căn cứ này đi nơi khác nhưng liền bị đám cao tầng kia nhốt lại rồi, còn thành quả nghiên cứu của hắn hả ? Ha ha~ còn không phải bị mấy ông già cùng đám trợ lý nẫng tay trên sao? Còn nữa, nghe bảo mấy ông già kia thực nghiệm trên cơ thể sống."


" Cái gì ?! Đám đó mất trí rồi sao?" Lôi Long kinh ngạc.


"Lúc tôi đi nghe lén đám cao tầng thì thấy bảo người nọ vì che chắn cho vị tiến sĩ kia mà bị tang thi cào trúng, nhưng cuối cùng lại bị mấy ông già kia đem lén giấu đi thực nghiệm." Hình Khải làm vẻ mặt ghê tởm.


" Một đám thần kinh !" Lôi Long kinh tởm nhất hạng người như vậy nên trước nay hắn vẫn luôn không muốn dính dáng gì tới mấy vị ' nhà khoa học ', ai biết có ngày mấy kẻ đó có lôi mình ra thực nghiệm không.


" Cậu chủ! Cậu chủ !" Một cô gái chạy thẳng vào phòng khách, dáng vẻ rất vội vàng, còn thở hồng hộc.


" Ái Nhi à, sao cô vội vàng vậy ?" Lý Ân đá một cái ghế nhỏ sang cho cô.


Cô gái ngồi bịch xuống ghế nhỏ, tay vuốt ngực để điều chỉnh hơi thở


" Cậu chủ, tôi.... tôi.... t... " Tiếng thở đôc hồng hộc.


" Bình tĩnh đã nào." Lý Ân thở dài.


" Tôi nhìn thấy vị thiếu niên kia." Cuối cùng cũng nói được.


" Ai cơ??" Hình Khải ngoáy ngoáy tai.


" Vị Tử thiếu gia của Huy Lam!" Ái Nhi nói.


" Không thể nào !!" Hình Khải kinh ngạc.


" Cô thấy ở đâu ?" Ma Tu mặc dù làm vẻ mặt bình tĩnh nhưng trái tim đã đập thình thịch rồi.


" Đang náo loạn ở cổng Tây, tay chân của đám cao tầng kia không phải thích ra oai nhất sao? Hừ, cậu ta bảo muốn vào trong, thường thì mỗi người một gói mì tôm là đủ cậu ta cũng đưa rồi nhưng tên canh cổng kia nhìn một thân sạch sẽ của cậu ấy lại nổi lòng tham đòi thêm."


" Kết quả cậu ta một kiếm kết liễu tên đó luôn, sau đó thì bước vào. Cậu chủ phải thấy cảnh đó cơ, quá khốc! Qúa soái !" Ái Nhi hăng say kể.


" Ở đây cái gì cũng chậm chỉ có truyền tin không chậm, chả mấy chốc đám cao tầng kia liền phái người tới, mà kẻ đó lại là kẻ thù của chúng ta, đội trưởng tiểu đội Lam Hồ - Lạc Nhất. "


" Lạc Nhất? Hắn là một trong những kẻ dị năng cao nhất của căn cứ này đấy." Hiện tại dị năng cao nhất của nhân loại đang dừng ở cấp 2 vì tinh hạch của tang thi vẫn chưa nhiều và vẫn chưa phổ biến.


" Vậy thì đã sao? Cậu ấy mở một đường máu đến thẳng tòa hành chính rồi kìa. Cha mẹ ơi! Cuộc đời tôi chưa từng thấy cảnh nào kích thích hơn vậy á !" Ái Nhi mắt sáng long lanh tường thuật lại.


............................................................................................


Tâm trạng Tử Thần bây giờ đang được miêu tả bằng một từ - CÁU.


Rất cáu.


Và đang cực kì cáu.


Ngoài anh trai ra cậu chưa từng gặp ai mà nhây lầy và thiếu tính hợp tác đến vậy, đã bảo tránh ra mà cứ liên tiếp có người đến chặn đường là sao? Đã vậy còn lên giọng ra lệnh, ngươi nghĩ ngươi là ai? Nói tử tế còn có thể cân nhắc, nói thế kia chẳng phải trực tiếp muốn bản thiếu gia tiễn ngươi à?


Tên dị năng giả kia ( Lạc Nhất ) vừa thấy cậu đã lên mặt, còn dám nói cậu trắng trẻo xinh đẹp phù hợp làm ấm giường? Đã xấu thì thôi đi, đến mồm còn tiện nữa thì chết đi, sống làm gì cho nhục.


Tử Thần nhìn cái xác dưới chân còn tiện đà đạp thêm vài nhát cho đỡ tức, đám người còn lại cũng tản ra không ai dám ở lại nữa, ai biết vị ôn thần này có thừa dịp giết họ luôn không. Hôm nay như vậy là đủ rồi.


Vân Cao vừa nghe tin liền vọt thẳng tới, dù đã ngoài 50 nhưng ông vẫn rất nhanh nhẹn. Đặc biệt là khi nghe được từ " Tử thiếu gia ", chỉ mong không phải vị thiếu gia đó không thì căn cứ này khẳng định hôm nay lấy máu tắm rửa. Nhưng khi nhìn người đang đạp đạp cái xác của Lạc Nhất kia ông liền thở phào một hơi, nếu đúng là vị đó thì đó không phải cái xác có hình dạng mà nó đã nát như tương luôn rồi.


Nhưng không thể nào chắc chắn cái gì cả, vì vậy ông liền lại gần rồi quỳ một gối, sau đó nhẹ nhàng gọi.


" Tử nhị thiếu gia ?"


Tử Thần một chân giẫm lên đầu cái xác liền quay đầu lại, thấy một kẻ đang quỳ ở đó, tuổi tác cũng khá lớn.


" Tên ?"


" Thuộc hạ là Vân Cao. " Đúng là nhị thiếu gia rồi.


" Ngươi ở đâu ?" Chưa gặp bao giờ.


" Tôi đi theo Mặc đại thiếu gia đã được gần 40 năm rồi, thuộc bộ phận tình báo của Nhà Chính thưa ngài." 


Thảo nào chưa gặp, Tử Thần xoay người, tâm trạng càng lúc càng tệ.


" Quay về. "


" Dạ vâng."


................................................


P/s: Vote và bình luận nào !!! 

Bình Luận (0)
Comment